Tuyết Lệ Hàn giải vây cười nói :
- Thật cũng không sao, ta ngược lại cảm thấy đây là một quyết định tốt, dù sao cái chỗ ngồi này sớm muộn cũng cho hẳn, hắn nếu đã ra quyết định, trừ nhìn tình huynh đệ ra, còn có ý nghĩa hắn đã nguyện ý gánh vác trọng trách, ngươi nên cảm thấy cao hứng mới đúng... thật không phải là chuyện mất mặt, không chỉ có Yêu Hoàng Thiên, ngay cả Đông Hoàng Thiên của ta cũng đã muốn tuyên bố, tôn kính Sở Dương làm Quỳnh Tiêu Ngự Tọa, Hơn nữa bắt đầu tiêu diệt Thánh Hoàng Cung thế lực, diệt sạch Vạn thánh chân linh...
- Dù sao trong lòng lão nương chính là không thoải mái, lần này trở về, ta không đem gia hỏa này khốn kiếp đánh kêu cha gọi mẹ...
Yêu Hậu oán hận nói.
Tuyết Lệ Hàn ha ha cười một tiếng, nhưng ngay sau đó rất có chút ít cảm khái thở dài.
Nhìn đám người Sở Dương mà trong lòng một trận thổn thức.
Vốn là tự mình nghĩ, đám người Sở Dương có thể ở trong thời gian một vạn năm vượt qua bản thân cũng đã rất tốt, đã là đáng quý. về phần là mấy ngàn năm, mấy trăm năm vượt qua bản thân, mặc dù là hy vọng xa vời nhưng cũng không phải là tuyệt đối không thể nào...
Nhưng hiện tại...
Không phải là vạn năm, ngàn năm, trăm năm, mà là mấy năm!
Tuyết Lệ Hàn đột nhiên cảm giác được bản thân chẳng lẽ thật là có chút ít già rồi?
- Sông lớn sóng sau đè sóng trước a...
Tuyết Lệ Hàn thở dài, nhìn Yêu Hậu nói.
Yêu Hậu cả giận nói:
- Ngươi nhìn ta xong rồi sao? Châm chọc ta già rồi sao?
Trong lúc bất chợt tâm tư nhất chuyển, trên mặt vọt thoáng cái đỏ.
Tuyết Lệ Hàn rõ ràng là có ý thổn thức tự giễu, còn có ý tứ 'Sắp bị thay thế được, muốn lập tức quy ẩn điền viên' như thế. Về phần nhìn mình chắc là hy vọng mình cùng hắn...
"Hừ!"
Yêu Hậu đỏ bừng cả khuôn mặt hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.
"Ồ!"
Trong khoảng thời gian này Mạc Thiên Cơ vẫn tiếp thu tình báo, đại lượng tình báo theo nhau đến, giờ phút này lại đột nhiên lên tiếng, hơn nữa trong giọng nói tràn đầy sự khác thường làm mọi người không khỏi tò mò.
- Xảy ra chuyện gì vậy? mau nói đi!
Mọi người rối rít hỏi.
- Con trai của Vân Thượng Nhân, Vân Trung Thiên, ở Trung Cực Thiên gặp gỡ phục kích cùng một đám tùy thân hộ vệ, đồng thời chết oan chết uổng... Ngưất thủ chính là con trai của nguyên Thanh Tiêu Thiên Thiên Đế, Mạch Lộ!
Mọi người nghe vậy cũng là lấy làm kinh hãi.
Tin tức này có thể nói là ngoài ý muốn cực kỳ. Sở Dương nhớ tới khi bản thân vừa tới Đông Hoàng Thiên, lần đầu tiên nhìn thấy Vân Trung Thiên, mạnh làm gạo, bạo làm tiền, thần thái phi dương không khỏi có chút thổn thức.
Hắn tuyệt đối cũng là nhân tài. Nhưng căn bản không còn kịp làm chuyện gì đã bị bóp chết!
Tuyết Lệ Hàn vẻ mặt phá lệ phức tạp.
Vân Trung Thiên nếu có thể sống đến bây giờ, hơn phân nửa là con trai của Tuyết Tiên Nhi, cũng là cháu ngoại của mình sao? Chết?
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong lúc nhất thời không biết trong lòng có tư vị gì.
- Đại La Thiên Vô Cực Thiên Đế Tử Vô Cực phát ra mệnh lệnh, đuổi giết Thánh Hoàng Cung dư nghiệt... Chém giết Vạn thánh chân linh. Tuy nhiên đạo mệnh lệnh này của hắn bị nhiều vị Thiên Đế nhất trí chỉ trích...
Mạc Thiên Cơ hình như là nhận được tin tức mới nhất mà phì cười khổng ngừng nói.
Mọi người không hiểu chút nào.
Mạc Thiên Cơ nói:
- Mặc Vân Thiên, Đại Tây Thiên, Trung Cực Thiên, Thanh Tiêu Thiên, Yêu Hoàng Thiên phương diện... Liên hiệp chất vấn Vô Cực Thiên Đế: Làm sao không tôn kính Sở Dương làm Quỳnh Tiêu Ngự Tọa?
Loại chỉ trích này thật sự là vô lễ cậy mạnh cực kỳ!
Sở Dương là lão đại các ngươi, cũng không phải là lão đại người khác. Bằng vào cái gì mà phải tôn kính ngự tọa?
Nếu nói không nói đạo lý, chỉ sợ không ai bằng!
"Khụ khụ..."
Mạc Thiên Cơ đối với việc các huynh đệ cậy mạnh dường như có chút lúng túng, nói:
- Các vị Thiên Đế phát ra thanh minh: Nếu có một ít thiên địa không tôn kính Sở Dương làm ngự tọa... Như thế nào... Trước mắt Đại La Thiên đang triệu khai hội nghị khẩn cấp... thương nghị cái gì... Khụ khụ khụ...
Triệu khai hội nghị khẩn cấp... Có thể thấy được đã đem người ta ép đến trình độ nào...
- Đông Hoàng Thiên phương diện ban bố tin tức ... Đuổi giết Thánh Hoàng Cung dư nghiệt và Vạn thánh chân linh, nhưng, cũng không có tuyên bố tin tức về Quỳnh Tiêu Ngự Tọa... Cho nên tao ngộ đồng dạng chỉ trích... Chất vấn...
Mạc Thiên Cơ liếc mắt nhìn Tuyết Lệ Hàn.
Tuyết Lệ Hàn đang ôm bụng cười cười to làm Vô Cực Thiên Đế nay liền ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó giận tím mặt nói:
- Ta nói, các ngươi làm việc quá không nói đạo lý đi? Có còn điểm công lý đạo nghĩa nào không?
Mới vừa rồi còn nhìn người có chút hả hê, đảo mắt đến phiên mình.
Mạc Thiên Cơ cùng Tạ Đan Quỳnh lão thần khắp nơi mỉm cười nói:
- Đông Hoàng bệ hạ, chúng ta cảm thấy, chuyện này hay là thống nhất trình tự đi... Mới vừa rồi ngài không phải là cũng tán dương chuyện làm tốt lắm sao, làm sao lúc này lại nói...
Tuyết Lệ Hàn một đầu khó hiểu, gầm hét lên nói:
- Đạo lý không nói không rõ, công đạo tự tại nhân tâm, các ngươi đây là đang uy hiếp, hiếp bức, áp bách... Quả thực là cố tình gây sự! Không nói đạo lý cực kỳ!
- Hiệu quả và lợi ích thật ở nhân tâm sao ? ta xem là quan tâm đến thực lực hơn thì có? ... Thật ra thì đây hết thảy không cũng là ngài một tay chế tạo nên sao? tức giận cái gì? Quá giả đi? Xem ngươi miệng cũng há đến sau tai, lại còn trang mô tác dạng phản đối...
Tuyết Lệ Hàn ngây ngốc, thiếu chút chuyển giận mỉm cười, mạnh mẽ ho khan một tiếng, mới nhịn được.
Đúng như Tạ Đan Quỳnh nói, hôm nay tất cả cục diện, Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn mới thật sự là người khởi xướng!
Tuyết Lệ Hàn ho khan mấy tiếng mới giả ra tới một bộ bất đắc dĩ nói:
- Ta không có tức giận... Ta cũng cảm thấy thống nhất là tốt nhất, nhưng ta còn chưa có trở về, các ngươi lại bắt đầu bắt nạt người, nhất là ngươi, Tạ Đan Quỳnh, ngươi là người không nói đạo lý nhất, ta nhìn lầm ngươi rồi, tiểu bạch kiểm ngươi thật không có hảo tâm, nếu không bọn họ cũng không gọi ngươi là Tạ thỏ tử, ta còn buồn bực tại sao là cái tên như thế, bây giờ nhìn lại, thật là danh phù kỳ thực...
Mọi người nghe vậy cười ha ha.
Tạ Đan Quỳnh vô tội trúng thương, khuôn mặt khó hiểu. Chuyện này cùng ngoại hiệu của ta có quan hệ gì? Đây cũng quá không nói đạo lý đi ...
Thế cục đã phát triển đến trình độ hiện nay, bên này mọi người cũng bắt đầu bắt tay vào làm động tác.
Mọi người căn bản không cần thương lượng cái gì, tức thì mỗi người đi một ngả.
Yêu Hậu cần tức thì quay lại Yêu Hoàng cung, chủ trì đại cục, ổn định yêu tâm, Yêu Ninh Ninh vừa ra, lấy khí tràng của thái tử hiện tại dường như chưa chắc đã có thể trấn trụ tràng diện, cho nên cần Yêu Hậu lão nhân gia tự mình ra sân trấn tràng.
Còn có Đông Hoàng cũng muốn tức thì đi Đông Hoàng Thiên, an bài sự nghi, chủ yếu nhất chính là cũng phải chính thức thả ra một cái tin tức "Tôn kính Sở Dương làm Quỳnh Tiêu Ngự Tọa" bổ sung, làm các khác trong Cửu Đế Nhất Hậu có biểu hiện.
Hơn nữa muốn có đủ lý do, hợp tình hợp lý, không lộ vẻ bị buộc vội vã.
Nếu không... Cửu Trọng Thiên Khuyết khuyết sẽ thành quá mất giá.
Tuyết Lệ Hàn bản thân đối với cái an bài này tương đối bất mãn, nguyên nhân đầu là bản thân cư nhiên bị sai khiến... Mặc dù cam tâm tình nguyện nhưng cũng có chút không thoải mái. Cái tâm ý này là phức tạp cực kỳ.
Nguyên nhân thứ hai cũng là phi thường khó có thể dễ dàng tha thứ được, mình mới cùng Tâm Nhi thành lập quan hệ, đang mong đợi có thể tiến hành sâu thêm tầng thứ, càng thâm nhập trao đổi, hy vọng rất lớn. Nhưng... Tại thời cơ này ngươi bảo ta trở về Đông Hoàng Thiên, như vậy là chia rẽ chúng ta đây, có còn điểm công lý đạo nghĩa nhân tình nào không ?
Thật là không có thể nhẫn, thúc có thể nhẫn thì thẩm cũng không thể nhẫn, không đúng, là thẩm có thể nhẫn thúc không thể nhẫn!
Đông Hoàng bệ hạ thở dài, cảm thấy nhân sinh ly tán vô thường, thế sự khó có thể dự liệu, tràn đầy nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly.
- Trên đời khó khăn nhất là tương tư, chia ly hơn tương tư; tương tư mới biết tương tư khổ...
Đông Hoàng bệ hạ muốn viết bài thơ nhưng moi ruột gan chẳng qua là ngâm ra được mấy câu là tịt.
Bởi vì cái mông của hắn đã bị Yêu Hậu mặt đỏ bừng hung hãn đạp một cước; nhưng ngay sau đó, Yêu Hậu bệ hạ cũng phiêu diêu dao động đi, lưu lại một câu tàn bạo nói:
- Già mà không tự trọng! Ta để ngươi tương tư!
Mọi người thấy Tuyết Lệ Hàn bị đạp ngã sấp buồn cười mà không dám cười.
- Đúng vậy... Chính là ngươi để cho ta tương tư...
Đông Hoàng vỗ vỗ cái mông ngồi dậy, không chút phật lòng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nói.
"Phốc"
Mọi ngươi rốt cục phun ra.
Chẳng qua là Đông Hoàng oán thầm thuộc về oán thầm, Đông Hoàng Thiên vẫn phải là trở về, hiện tại "Tôn kính Sở Dương làm Quỳnh Tiêu Ngự Tọa" là chuyện trọng yếu nhất, những thứ hoa dưới ánh trăng, ngươi trông ta trông chờ có thời gian rồi nói sau...
Trừ Đông Hoàng Yêu Hậu chạy về thiên địa riêng của mình ra, Tạ Đan Quỳnh cùng đêm tối chạy về Mặc Vân Thiên, còn có Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch Nhuế Bất Thông, cùng đồng loạt lên đường trở về thiên địa của mình, chuẩn bị làm một cuộc, cũng không thể để cho đám người Cố Độc Hành, Đông Vô Thương giành riêng việc đẹp trước,"Tôn kính Sở Dương làm Quỳnh Tiêu Ngự Tọa" chuyện tốt này tại sao có thể thiếu bản thân một phầ đây!.
Chỉ bất quá gặp nhau thời gian ngăn ngủi, mọi người lại như tinh lưu mây bay, đường ai nấy đi.
Mà toàn bộ thiên hạ, bao gồm Xích Bắc Thiên, cùng Nam Cực Thiên cùng Phù Đồ Thiên, cũng bắt đầu ban bố thanh minh tương tự; đuổi giết Vân Thượng Nhân, hủy diệt Thánh Hoàng Cung thực lực, tiễu trừ Vạn thánh chân linh!
Đến đây, cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, hoàn toàn không có đất đặt chân cho Duy Ngã Thánh Quân Vân Thượng Nhân nữa!
Mà hết thảy đều ở sau đại chiến trong nháy mắt hoàn toàn toàn diện bộc phát.
Tổ chức tình báo Thiên cơ lúc này thể hiện ra uy lực cực kỳ kinh khủng
Khi Mạc Thiên Cơ cùng Sở Nhạc Nhi một đạo dắt tay nhau rời khỏi, Mạc Thiên Cơ nói:
- Lần này trên căn bản tất cả mọi người là từng người tự chiến. Hơn nữa mọi người cũng không thể chiếu cố nhau. Cho nên, ta đã truyền xuống tin tức."
Sở Dương hỏi nói:
- Tin tức gì?
- Tin tức chính là... tất cả mọi người tự chiếm lĩnh một phương thiên địa riêng của mình, chiếm cứ thành công, coi như là thành công, có sức mạnh căn bản; mà tương lai quyết chiến Tử Tiêu Thiên, xem ai cống hiến lớn...
Mạc Thiên Cơ thần bí cười nói:
- Cái độ cống hiến này liên quan đến thưởng phạt. Bất quá... Lão đại, ngươi và ta có thể ngoại trừ, không tham dự cái cạnh tranh này.
Sở Dương kinh ngạc nói:
- Bằng cái gì ngươi có thể được ngoại trừ?
Sở Dương có chút buồn bực, bản thân bị các vị huynh đệ đẩy lên ngự tọa tất cả thiên địa tự nhiên là có thể ngoại trừ, nhưng, Mạc Thiên Cơ tại sao phải được ngoại trừ? Không sợ bị cùng tấn công hay sao?
- Ha hả ha hả... Bởi vì ta đã có thể lực thuộc về của chính ta, hay là cái loại thực lực vĩnh viễn sẽ không suy yếu...
Mạc Thiên Cơ nhàn nhạt cười, tràn đầy tự tin nói:
- Tình báo vương quốc ! Ở trong lĩnh vực này ta đúng là không thể chiến thắng, không thể địch nổi. Cho nên... Sẽ cùng mọi người đoạt cái gì.
- Thiên Cơ Đại Đế đã là danh phù kỳ thực...
Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ lão đại ngươi không cảm thấy sao?
Sở Dương nghe vậy ha ha cười một tiếng, kinh ngạc tiêu hết.
Lời này nói cũng đúng
Mạc Thiên Cơ hiện tại có tình báo vương quốc đã hoàn toàn thành hình, chỉ cần một cái hiệu lệnh có thể làm Cửu Trọng Thiên Khuyết đồng thời chấn động, đúng là cũng không cần chiếm lĩnh cái gì lãnh thổ nữa.
Ngoài ra, Mạc Thiên Cơ những lời này còn mơ hồ biểu lộ ra phương hướng đám người Sở Dương cần một mực cố gắng.
Chúng ta... Tuyệt đối không thể ở Cửu Trọng Thiên Khuyết mà dừng bước.
Trước là Cửu Trọng Thiên, hiện nay là Cửu Trọng Thiên Khuyết, tương lai, nhưng đúng càng rộng rãi hơn!
Chúng ta, tương lai thế tất có vô tận không gian. Nếu có thiên địa dĩ nhiên lại là có ràng buộc.
Những người khác hoặc là có thể bất cứ lúc nào rút tay mà đi, chỉ có Mạc Thiên Cơ là không được. Mạc Thiên Cơ chính là loại người chỉ cần ta làm việc thì nhất định phải làm được người tốt nhất.
Để không phải sử dụng nhiều thủ đoạn, Mạc Thiên Cơ dứt khoát thối lui khỏi lần cạnh tranh này !
Cũng tránh khỏi bản thân tương lai không bỏ được... Cái loại kết cục lúng túng.
Mạc Thiên Cơ xây dựng tổ chức tình báo Thiên cơ, kì thực cũng là một thế lực dị thường khổng lồ, nói riêng về lực ảnh hưởng ở Thiên Khuyết thiên địa không thể lực nào bằng.
Chẳng qua là cái tổ chức tình báo này có một chỗ tốt, đó chính là khi không có Mạc Thiên Cơ vẫn vận hành được, cố nhiên có Mạc Thiên Cơ thì hiệu suất cao hơn nhưng không có cũng không toàn diện tan rã. Mà nó đạt tới trạng huống này cũng không phải là Mạc Thiên Cơ cố ý tạo ra, bởi vì Mạc Thiên Cơ đối với mình, đối với Sở Dương, đối với một đám huynh đệ có lòng tin tuyệt đối. Tương lai của mình và chúng huynh đệ sẽ không dừng bước tại Cửu Trọng Thiên Khuyết!
- Chờ khi huynh đệ chúng ta gặp lại, hẳn là ở Tử Tiêu Thiên, thiên ma trận tiền!
Sở Dương trầm tư, nói:
- Có lẽ, khi cùng Thánh Quân đánh một trận cuối cùng vẫn có thể tụ lại một lần.
Mạc Thiên Cơ lắc đầu nói:
- Khả năng không lớn. Coi như là gặp nhau, cũng sẽ không tụ toàn bộ. Hiện tại Thánh Quân, đã không có phân lượng... Không đáng giá để chúng ta toàn bộ tụ.
Những lời này thật là khẩu khí lớn tới cực điểm.
Một đời Duy Ngã Thánh Quân, lại ở trong miệng Mạc Thiên Cơ cùng mất đi tư cách bị vây công!
Nhưng tất cả ai nghe được cũng không có tỏ vẻ phản đối. Bởi vì, sự thật như thế.
Mọi người, cũng đã là nhóm người cao nhất rồi.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười nhìn Mạc Khinh Vũ nói:
- Tiểu muội, ca ca không có ở bên cạnh ngươi chiếu cố, ngươi cần phải bảo trọng bản thân.
Sở Dương không nhịn được nói:
- Nói cái gì, lão bà của chính ta không cần ngươi quan tâm, ngươi đi nhanh lên, mau cút! nói những thứ không có ý nghĩa đó làm gì. Ai, đừng quên chiếu cố tốt muội muội của ta, muội muội của ta nếu bị nửa điểm ủy khuất, ta lột da của ngươi ra!
Mạc Thiên Cơ ha ha cười một tiếng, mang theo Sở Nhạc Nhi, nghênh ngang rời khỏi.
Chỉ nghe thanh âm Sở Nhạc Nhi hạnh phúc thỏa mãn xa xa truyền đến nói:
- Đại ca ngươi không cần lo lắng cho ta, khá bảo trọng bản thân... Được đại ca của mình quan tâm, Sở Nhạc Nhi trong lòng vui vẻ vô cùng.
Lời này còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng.
Sở Dương vuốt lỗ mũi, đáy lòng một trận cười khổ, thầm nghĩ: Muội muội rời xa, nhớ thương là khẳng định nhớ thương, nhưng là ta thật không lo lắng cho ngươi, bên cạnh có Mạc Thiên Cơ chiếu cố không nói, bản thân mình còn có được Thánh Nhân đỉnh tầng thứ tu vi, còn có độc thuật không ai có thể địch nổi...
Ta muốn lo lắng ngươi chính là ăn no rỗi việc làm người khác bị hành hạ có chút đáng thương...
Trong nháy mắt, chúng huynh đệ cũng đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hiện trường, chỉ có Sở Dương, Tử Tà Tình, Mạc Khinh Vũ, Thiết Bổ Thiên, Ô Thiến Thiến một nhà năm miệng...
Ân, còn có Tinh linh ngũ thần.
Nhìn Tinh linh ngũ thần tràn đầy mong đợi nhìn mình, Sở Dương thở dài, nói:
- Chúng ta đi trước Thiên Binh Các, an bài tốt chuyện tình đó, sau đó lập tức phải đi Tinh linh chi Sâm, giải quyết vấn đề Sinh Mệnh chi Tuyền.
Đám người Tiễn Thần nghe vậy cũng là một trận hưng phấn, tự đáy lòng hưng phấn!
Rốt cục đã nhả ra.
Tinh linh Tộc, được cứu rồi.
Vào giờ khắc này, Tiễn Thần cảm giác vô hạn may mắn.
Trời cao đã chiếu cố Tinh linh Tộc!
May nhờ ban đầu Thánh Quân hết sức sở trường khích bác, làm cho mình đi Thiên Binh Các ám sát Tử Tà Tình, may nhờ bản thân sự đáo lâm đầu không có nhẫn tâm hạ thủ, nếu không...
Nếu lúc ấy tay khẽ run rẩy, mũi tên xuất thủ... Nghĩ tới đây, Tiễn Thần chính là một thân mồ hôi lạnh.
Giờ khắc này nào còn có thể nói tới cái gì Tinh linh Hoàng Ấn cùng Sinh Mệnh chi Tuyền? Sợ rằng hiện tại cả Tinh linh Tộc cũng đã không tồn tại nữa rồi?
Mũi tên không có bắn đi ra, trừ là trời cao chiếu cố, hay là Tinh linh nhất tộc được liệt tổ liệt tông phù hộ a...
Đoàn người trở lại Thiên Binh Các, Sở Dương lập tức bắt tay vào làm phân công nhiệm vụ, hiện tại toàn lực luyện binh là trọng yếu nhất. Hết thảy chuyện luyện binh cũng giao cho Mộng Vô Nhai cùng Lý Quan Ngư, về phần huấn luyện sát thủ thì là hoàn toàn giao cho đám người Vương Đao chịu trách nhiệm.
Sở Dương yêu cầu chính là: Quân đội chính quy, đường đường chi sư ít nhất đạt tới 500 vạn chi chúng, trong đó, không cho phép xuất hiện tay mơ, không cho phép có thật giả lẫn lộn!
Tùy tiện một người lấy ra ít nhất cũng có thể một mình chiến thắng một Ma Đầu.
Về phần sát thủ, số lượng ít nhất không thể thấp hơn một vạn người.
Mấy cái chữ này là yêu cầu thấp nhất của Sở Dương.
Hơn nữa liên tục cường điệu một điểm chính là: Bất kể là tầng thứ cao thủ gì nhất định phải lấy phục tòng mệnh lệnh là điều kiện tiên quyết! Bất kỳ ai không phục tòng mệnh lệnh làm theo ý mình kiệt ngao bất tuân, coi như là Thánh Nhân đỉnh cao thủ đứng đầu, vậy cũng không được !
Một người không nghe mệnh có thể sẽ thành nhân tố đảo loạn chiến cuộc!
Đối với chỉ thị của Sở Dương, Mộng Vô Nhai tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, vững vàng nhớ kỹ, bảo đảm sẽ không có nửa điểm sai lầm.
Ngoài ra, Mộng Vô Nhai cố ý hỏi một câu.
- Hiện tại Thánh Quân, còn có thể lực Thánh Hoàng Cung và thế lực khác liên quan chúng ta phải làm như thế nào?
Sở Dương trầm ngâm một chút, nói:
- Thánh Quân hiện tại rất có thể đã trốn ra khỏi Yêu Hoàng Thiên, đi đến chỗ một cụ phân thân khác để khôi phục tự thân thương thế, thực lực; mà tất cả thế lực Thánh Hoàng Cung tồn tại ở Yêu Hoàng Thiên cũng đã bị Yêu Hoàng Thiên nhổ tận gốc... Rồi hãy nói, bên kia trụ sở cũng đã bị hủy diệt, tin tưởng thế lực Thánh Hoàng Cung ở Yêu Hoàng Thiên còn sót lại đã trăm không còn một, các ngươi chỉ cần thêm cảnh giác, sau đó cứ theo lẽ thường huấn luyện là được, không nên cố ý đi làm cái gì...
- Hiểu rồi!
Mộng Vô Nhai gật đầu.
Sở Dương an bài như thế, có thể nói là thỏa đáng nhất.
Nơi này chính là Yêu Hoàng Thiên, cũng không phải là Thiên Binh Các hoàn toàn một nhà làm chủ. Đây vẫn còn là địa bàn của Yêu Hậu .
Yêu Ninh Ninh cùng Yêu Hậu hoặc là không cần Thiên Binh Các làm gì, thậm chí là đại lực ủng hộ, nhưng, tuyệt đại đa số Yêu Hoàng Thiên yêu chúng vẫn không thể chịu được việc Thiên Binh Các thái quá đoạt chủ vị.
- Các ngươi nắm chắc hết thảy thời gian tích cực luyện binh. Có lẽ tương lai một ngày nào đó, ta sẽ không về đây trấn giữ mà trực tiếp mượn Tổ chức tình báo Thiên cơ phát lệnh, đến lúc đó... Chính là tức thì đại quân Bắc thượng, giết đến Tử Tiêu Thiên, thu phục cố thổ, tàn sát hết thiên ma!
Sở Dương nói như thế.
"Dạ."
Mộng Vô Nhai khom người lĩnh mệnh.
- Còn có, giúp ta chuyển cáo Đường gia thiếu chủ, để cho hắn đem tất cả lương thảo đại chiến cần có, nhất định phải chuẩn bị xong! Bất kể là ăn hay là uống, bao gồm y phục, binh khí, dược liệu... Vân vân, cùng phải chuẩn bị tất cả, không được sai sót.
Sở Dương liên tục dặn dò nói:
- Còn có, trừ cung cấp cho mỗi một quân sĩ một cái không gian giới chỉ chứa lương thực ra; trong đại doanh, cũng nhất định phải có một chút lượng dự phòng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!
- Cái này đã được trù bị, nhất định không có vấn đề đâu.
Tử Tà Tình chen miệng nói.
" Cũng tốt."
Sở Dương nói:
- Trừ cái đó ra, phải tận lực tuyên truyền, kích động. Hiện tại, đã tới thời điểm mài dao sắc huyết chiến, tất cả thủ đoạn nên dùng cũng phải dùng. Hết thảy cũng làm cho Cửu Trọng Thiên Khuyết ổn định và hoà bình lâu dài. Lúc này cũng không cần cố kỵ cái gì.
Sở Dương nói vô cùng mịt mờ, nhưng đám người Mộng Vô Nhai toàn bộ cũng hiểu rồi.
Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ở trước đại nghĩa, ngay cả là dùng một chút thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng phải dùng, hết thảy lấy việc trọng quang Tử Tiêu, tiêu diệt thiên ma là điều kiện tiên quyết!
- Tinh linh Hoàng bệ hạ... Tinh linh Tộc chiến lực có cần cùng Thiên Binh Các phối hợp một chút không ? Tỷ như trong bộ đội thêm vào một số cung thủ, cùng với một số ám dạ sát thủ các chủng tiến hành phối hợp?
Tiễn Thần nói.
Vừa nói như thế, ngay cả đám người Mộng Vô Nhai cũng là ánh mắt tỏa sáng.
Tiễn Thần đề nghị không những có thể được, quả thực là quá có thể được đi.
Nếu có thể trống rỗng gia tăng những thứ chiến lực này, đối với mọi người mà nói, đây là tuyệt đại hảo sự.
Tinh linh Tộc có tài bắn cung xưa nay có một không hai tại Thiên Khuyết, ám dạ sát thủ thực lực cũng không tầm thường, nếu có thể có chiến lực này gia nhập, thực lực Thiên Binh Các chắc chắn xoay mình tăng mấy thành.
Nhưng, Sở Dương trầm ngâm hồi lâu rốt cục vẫn phải cự tuyệt.
- Không cần. Tinh linh nhất tộc dựa theo chế độ của bổn tộc tự hành thành quân là tốt rồi. Chỉ cần làm tốt chuẩn bị chiến đấu, có thể sau khi có lệnh một tiếng là có thể đi đến chiến trường... Những thứ khác, cũng không có vấn đề gì lớn.