➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vệ sĩ không đi cùng Sơ Tranh, mà là ngồi trở lại trong xe, gọi đến một dãy số.
"Tiên sinh, có chuyện cần nói với ngài một chút."
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rất nhẹ: "Ừ."
"Vừa rồi tôi đưa Tống tiểu thư đến Kim Sắc Dương Quang, gặp Tống Bác Học... Tống tiểu thư nói, cô ấy không phải là Tống Yên Nhiên."
"Ồ?"
Người bên kia dường như có chút hứng thú.
Dừng vài giây, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Vệ sĩ nói tiếp đi: "Cô ấy nói... cô ấy tên là Tống Sơ Tranh."
Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng hít thở thanh cạn, vệ sĩ cũng không dám tắt điện thoại.
"Điều tra một chút."
"Vâng."
-
Sơ Tranh vào không bao lâu liền ra, trong tay nhiều thêm một tấm thẻ màu đen.
Vệ sĩ thấy cô ra, vừa định xuống xe đón cô, liền thấy mấy nữ sinh ăn mặc xinh đẹp kéo tay nhau, cười cười nói nói đi tới cửa.
Vệ sĩ hơi chần chờ, không lập tức đi qua, nhưng đi về phía trước hai bước, phòng ngừa tình huống đột phát.
"Ôi, đây không phải là Yên Nhiên sao?"
Một nữ sinh mặc váy màu cam trong đó giơ tay ngăn đường cô, trên gương mặt tinh xảo, mang theo vài phần khinh thường ngạo mạn.
Mà mấy nữ sinh đi cùng cô ta, đều dùng ánh mắt như đang xem kịch vui nhìn cô.
Sơ Tranh hơi liếc mắt, hai tay tự nhiên đút vào trong túi: "Tôi không phải."
Sau khi nguyên chủ được đón về, Tống gia đại khái là chê cô ấy cái gì cũng không hiểu, làm mất mặt bọn họ, căn bản không mang cô ấy đến tham gia các cuộc xã giao của xã hội thượng lưu, nên tự nhiên không ai biết cô ấy.
Đương nhiên chuyện "Tống Yên Nhiên" bị đưa đi, tất nhiên Tống gia cũng sẽ không rêu rao ra.
Nữ sinh váy cam che miệng cười, đôi mắt đẹp nhẹ chuyển: "Ai, Yên Nhiên, nghe nói Tống gia sắp phá sản? Cho dù là như thế, thì cô cũng không cần phủ nhận cả thân phận của mình chứ?"
Đáy mắt nữ sinh không hề có hảo ý, còn không che giấu, Sơ Tranh thấy rất rõ ràng.
Đáng tiếc, không phải nhằm vào cô.
Cho nên Sơ Tranh cũng không có ý định so đo với cô ta.
Chỉ nhàn nhạt lặp lại: "Tôi không phải Tống Yên Nhiên, muốn tìm cô ta gây phiền phức, mời đến Tống gia."
Sơ Tranh nói đến quá bình tĩnh, giọng điệu chắc chắn kia, ngược lại làm mấy nữ sinh đối diện hai mặt nhìn nhau.
Mặt mũi này bọn họ có thể nhận sai?
Tuyệt đối là Tống Yên Nhiên!
Nhưng mà...
Khí chất này cũng có chút không giống.
Tống Yên Nhiên rất giỏi thảo mai, làm gì cũng là một bộ dạng liễu rủ trong gió, nhu nhu nhược nhược, có bao giờ cường ngạnh như vậy đâu?
Không phải là sợ bọn họ gây chuyện, nên cố ý lừa gạt bọn họ chứ?
Mấy nữ sinh đối mặt vài lần, nữ sinh váy cam lần nữa lên tiếng: "Yên Nhiên, cô đến đây làm gì thế?"
"..."
Đã nói ta không phải Tống Yên Nhiên!
Xong chưa hả!
Nữ sinh bên cạnh váy cam nói tiếp: "Tôi nhớ hình như Yên Nhiên không phải hội viên của Kim Sắc Dương Quang nha? Ai nha, không phải Yên Nhiên đến cùng thiếu gia nhà kia chứ?"
Một nữ sinh khác kinh ngạc không thôi: "Tống gia hiện tại đã lụi bại đến mức Yên Nhiên phải đến bán thân á?"
Mấy nữ sinh này, cô một câu tôi một câu, chỉ thiếu nói Tống Yên Nhiên thành tiếp khách nữa thôi.
Nữ sinh váy cam kia đột nhiên giơ tay kéo cô.
Sơ Tranh không biết cô ta muốn làm gì, lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay cô ta.
Nhưng mấy nữ sinh khác lập tức xông tới, dáng vẻ không hề tốt đẹp.
"Yên Nhiên, không bằng chúng ta tìm một chỗ ôn chuyện đi?" Nữ sinh váy cam cười nói.
Sơ Tranh bực bội.
Cô giơ tay, vệ sĩ vẫn luôn nhìn cô, thấy Sơ Tranh gọi, lập tức tới ngay.
"Tống tiểu thư."
"Đánh bọn họ." Sơ Tranh chỉ vào mấy nữ sinh kia.
"..."
Vệ sĩ hơi chần chờ.
Nhưng nghĩ đến lời chú Bạch phân phó, liền gọi vệ sĩ đằng sau đến.
"Các người làm gì thế?"
"Tống Yên Nhiên, cô cũng dám gọi vệ sĩ?"
"Tống gia đã thành thế kia, còn dám đắc tội với chúng tôi, cô ăn gan hùm mật gấu rồi à?"
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ăn gan hùm mật gấu là phạm pháp."
Vệ sĩ: "..."
"Đánh đi, chờ cái gì?" Sơ Tranh quay đầu nhìn vệ sĩ.
Dù sao bọn họ cũng cảm thấy mình là Tống Yên Nhiên, tìm phiền toái cũng không tìm đến trên đầu cô.
Hoàn mỹ!
Trong tiếng kêu la hoa dung thất sắc của mấy nữ sinh, Sơ Tranh được vệ sĩ che chở rời đi.
Người bên trong hội sở Kim Sắc Dương Quang nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra, muốn ngăn lại nhưng không dám lắm.
Dù sao mấy vệ sĩ kia thật sự sát khí bức người...
Không giống với vệ sĩ bình thường lắm.
-
Sơ Tranh ngồi trở lại trên xe, lần này cô ngồi ở tay lái phụ, vệ sĩ ngoài ý muốn, nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà là cung kính hỏi thăm, tiếp theo cô đi đâu.
"Chạy về phía trước đi."
Sơ Tranh gác chân lên bàn nghiệp vụ trước mặt, tràn ngập tư thái của đại gia.
"..."
Vệ sĩ trầm mặc nổ máy xe, chạy về phía trước.
Tận đến khi trời tối, Sơ Tranh mới bảo vệ sĩ trở về.
Chú Bạch chờ ở cửa: "Tống tiểu thư, ngài trở về rồi."
Sơ Tranh chắp tay đi vào bên trong, tư thế kia hoàn toàn không giống như bị cầm tù ở đây, mà là chủ nhân của nơi này.
Chờ Sơ Tranh đi vào, vệ sĩ lập tức nói lại chuyện ngày hôm nay cho quản gia nghe một lần.
Những chuyện này không quá quan trọng, tự nhiên không cần phải nói với tiên sinh.
Sau khi chú Bạch chỉnh lý xong, sẽ thống nhất lại rồi báo cho tiên sinh.
"Không phải Tống gia chỉ có một vị thiên kim sao?"
"Đúng vậy, chú Bạch... chú nói Tống tiểu thư, có phải là lần trước làm chỗ này..."
Vệ sĩ chỉ chỉ vào đầu.
Từ sau lần tự sát trước đó, Tống tiểu thư giống như biến thành một người khác vậy.
Đây không phải là đầu óc hỏng mất thì là cái gì nữa?
Chú Bạch làm sao biết, nhưng khả năng đầu óc hỏng mất... Không lớn.
Không biết vì sao, ông càng tin tưởng lời vị Tống tiểu thư này nói, cô ấy không phải Tống Yên Nhiên.
"Mau chóng điều tra rõ ràng."
"Vâng."
Vệ sĩ rời khỏi biệt thự, đi thăm dò chuyện của Tống gia.
Chuyện này không ai nói, mọi người cũng sẽ không biết.
Nhưng người hữu tâm muốn điều tra, thì cũng không phải bí mật gì.
Tư liệu của Tống Sơ Tranh, rất nhanh liền đưa đến trong một ngôi biệt thự ở ngoại ô.
Chú Bạch tự mình đưa đến, tư liệu dùng túi hồ sơ chuyên môn chứa, lúc này được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn.
Một cánh tay đưa qua, cầm lấy hồ sơ túi, mở ra, rút tài liệu bên trong ra.
Tốc độ lật giấy rất nhanh, đọc nhanh như gió cũng không đủ mà hình dung.
Bộp ——
Tư liệu rơi trên bàn, trượt đến mép bàn, cuối cùng rơi xuống đất.
Tờ giấy phía trên cùng, bất ngờ viết —— Tống Sơ Tranh.
"Tống gia thật có bản lĩnh."
Giọng nói dễ nghe của đàn ông vang lên, có chút hững hờ lười biếng, nghe không ra hỉ nộ.
Chú Bạch nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông ngồi trên ghế, chỉ mặc một chiếc áo len đơn bạc và quần thường đơn giản.
Một chân để lên bàn, một chân buông thõng bên cạnh bàn, không mang giày.
Tay phải hắn đặt trên đầu gối, giữa ngón tay thon dài trắng nõn, vuốt vuốt một chuỗi phật châu, phật châu bóng loáng, nhìn là biết thường xuyên được người thưởng thức.
"Tiên sinh, ngài định làm thế nào?"
Người đàn ông khẽ gảy một viên rồi lại một viên phật châu, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Trước tiên cứ như vậy đi."
Thanh âm thanh thanh đạm đạm, y nguyên mang theo cảm giác lười biếng, nghe thập phần có cảm xúc, êm tai, không nhịn được muốn nghe thêm.
Chú Bạch nghe hiểu lời ngầm của người đàn ông.
Việc này án binh bất động trước.
"Vậy Tống tiểu thư bên kia?"
Người đàn ông đi chân trần giẫm lên mặt đất, quần thường rơi xuống, hơi dài, có thể che lại mu bàn chân.
Đi lên là đôi chân thon thẳng tắp dài.
Hắn giẫm lên sàn nhà làm bằng gỗ, đi qua phía cửa sổ sát đất, như không có xương cốt, dựa vào ghế đu trước cửa sổ sát đất.
Ghế đu kẹt kẹt đung đưa.
"Như cũ."
"Vâng."