➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư Tuyển nhíu mày: "Cô giúp thế nào?"
"Chuyện này anh không cần quan tâm, đây là chuyện của tôi."
Thư Tuyển trầm mặc vài giây: "Cô biết thứ trong tôi là gì không?"
Giữa lông mày Sơ Tranh cũng như nhuộm lên băng tuyết, thanh âm lạnh lùng nói: "Tôi không cần biết."
"Cô không biết..." Thư Tuyển hít sâu một hơi: "Cô không biết mà cũng dám nói thế, cô có biết cô có thể vì vậy mà mất mạng không?"
"Sáng hôm nay anh hỏi tôi có thời gian không, anh muốn dẫn tôi tới đây đúng không?"
"..."
Sơ Tranh đột nhiên nói sang chuyện khác, đánh cho Thư Tuyển không kịp xử trí.
Nhưng hắn cũng không phủ nhận.
"Đúng, cô cũng biết bên ngoài có người theo dõi tôi, tôi muốn vứt bỏ bọn họ mà thôi." Thư Tuyển giải thích: "Tôi chỉ muốn dẫn cô đến đây, để cô đợi ở bên ngoài, chuyện sau đó sẽ không liên lụy đến cô."
Đối với hắn mà nói, Sơ Tranh chính là một người xa lạ có mưu đồ khác.
Hắn làm như thế, cũng không có gì không đúng.
Nếu có thể thăm dò cô, lại có thể đánh yểm trợ cho mình, thì vì sao không thể được?
Chỉ là hắn không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ từ chối.
Cho nên hắn cũng không tiếp tục hỏi lại.
Nhưng mà người lúc trước nói với hắn muốn viết kiểm điểm... Buổi tối lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đây là trùng hợp?
Hay là dự mưu?
Thư Tuyển không biết.
Hắn hoàn toàn không cách nào phân biệt ra được những thứ này từ trên người cô gái này.
"Vậy anh còn lo lắng cho tôi có thể mất mạng hay không làm gì." Ta chết mi cũng không nhất định sẽ lo lắng, nhóc đáng thương yếu ớt bất lực thật sự quá đáng thương mà.
Thư Tuyển quay đầu nhìn cô, cô gái ngồi trên ghế sofa đậm màu, dáng người lẻ loi đơn bạc.
Con ngươi không chút gợn sóng, lẳng lặng nhìn ly pha lê trên bàn.
Đáy lòng Thư Tuyển không khỏi bị đâm một chút, một cỗ khó chịu xông tới, nổi lên ý đau dày đặc, hô hấp dường như cũng trở nên khó khăn.
Hắn đang khó chịu cái gì?
Thư Tuyển thở ra một hơi, nắm chặt thánh giá, vẫn giải thích một lần: "Tôi cũng không có ý định để cô liên luỵ vào."
Hắn chỉ muốn để cô đợi ở bên ngoài, chờ hắn giải quyết xong là có thể rời đi.
Đương nhiên nếu như cô cũng là người bên kia...
Vậy thì phải nói sang hướng khác.
"Không quan trọng." Sơ Tranh mở tay ra: "Có muốn tôi giúp anh một tay không?"
Thư Tuyển nhìn chằm chằm Sơ Tranh, thấy bộ dáng cô thật sự như không quan tâm, lời đến khóe miệng lại nuốt về, kỳ thật hắn cũng không có gì để giải thích, hắn cần đảm bảo cho an toàn của mình trước...
"Cô nhất định muốn xen vào chuyện này?"
"Thư Tuyển, từ ngày anh nhìn thấy tôi, thì đã chú định anh và tôi sẽ dây dưa không rõ." Anh là của tôi.
Thư Tuyển ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người im ắng đối đầu.
Nhưng Thư Tuyển không nhìn thấu cô gái đối diện.
Nét mặt của cô vĩnh viễn lãnh đạm, ngay cả đôi mắt cũng lạnh, không có nửa phần cảm xúc phát ra ngoài.
Thư Tuyển bỗng nhiên có một ý nghĩ hoang đường: Cô hướng đến mình.
Không phải đồ trên người hắn, cũng không phải thứ hắn nắm giữ, mà chính là bản thân hắn.
-
Thư Tuyển dưới sự "Uy hiếp" của Sơ Tranh, căn bản không có cơ hội lựa chọn.
Hai người "hữu hảo" đạt thành hiệp nghị.
Thư Tuyển đồng ý để Sơ Tranh giúp đỡ, Sơ Tranh thả hắn rời đi.
Nhưng làm đối phương hợp tác, Thư Tuyển không thể vô duyên vô cớ mất tích.
Sơ Tranh dẫn Thư Tuyển rời phòng, Giả tổng kia vẫn còn đứng ở bên ngoài, dù sao trong này cũng là kim chủ ba ba của ông ta.
Giả tổng tò mò nhìn vào bên trong: "Nhan tiểu thư, trong này..."
"Báo cảnh sát đi." Sơ Tranh nói.
Làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội.
Báo cáo thế lực phạm pháp, người người đều có trách nhiệm!
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt.
Giả tổng gãi gãi đầu: "Vậy tôi nói gì đây?"
Sơ Tranh quay đầu nhìn Thư Tuyển, Thư Tuyển chậm rãi phun ra bốn chữ: "Tội phạm truy nã."
Giả tổng: "!!!"
Chơi lớn như vậy?
Sơ Tranh giao nhiệm vụ này cho Giả tổng, cô dẫn Thư Tuyển rời đi.
Khi ra ngoài, Sơ Tranh nhìn thấy người giám thị Thư Tuyển ở cách đó không xa.
"Những người này và đám bắp tay Kỳ Lân đó không phải một đám?"
Thư Tuyển bị bốn chữ bắp tay Kỳ Lân làm chấn động đến ngơ ngác vài giây.
Bắp tay Kỳ Lân là cái gì?
Thật lâu sau, Thư Tuyển kịp phản ứng.
Cô nói là những người xăm hoa văn Hỏa Kỳ Lân kia.
"Không... Không phải."
"Ồ."
Lòng bàn tay Thư Tuyển đột nhiên bị người ta tóm lấy, cô dùng lực, Thư Tuyển dùng lực nhỏ không giãy ra được.
"Anh không muốn bọn họ biết anh làm gì ở bên trong đúng không, cho nên đừng giãy giụa."
Giọng nói không nặng không nhẹ của Sơ Tranh rơi vào bên tai Thư Tuyển.
Lực đạo giằng co trên tay chậm chạp triệt tiêu, cô gái giống như hài lòng chiếm lấy lòng bàn tay hắn, cầm thật chặt.
Đáy lòng Thư Tuyển hơi ngứa ngáy.
Hắn nhìn qua vị trí người giám thị hắn, không biết là vô tình hay là cố ý, từ từ thu ngón tay lại, nắm chặt tay cô.
Sơ Tranh ngăn một chiếc xe, cùng Thư Tuyển lên xe.
Người đàn ông giám thị bên kia lập tức báo cáo với người khác: "Thư Tuyển đi chung với một cô gái, khi hắn đến thì đi một mình, chắc là hẹn gặp mặt ở đó."
"... Chỗ kia có cơ chế hội viên, chờ chúng tôi đi vào, thì đã không nhìn thấy người nữa."
"Hắn và cô gái kia rất thân mật, có vẻ quan hệ không tầm thường, chắc là chỉ tới để gặp cô ta... Cô gái kia? Có chút giống người lúc trước ăn sáng cùng hắn, chính là Nhan Sơ Tranh sống ở lầu dưới nhà hắn, trước đó tôi đã từng báo cáo."
Người đầu dây bên kia bảo hắn ta điều tra một chút, người đàn ông đáp ứng, cúp điện thoại, lái xe đuổi theo phương hướng Sơ Tranh và Thư Tuyển rời đi.
-
Xe chạy ra được một khoảng cách, Thư Tuyển ra hiệu Sơ Tranh.
"Buông ra."
Buông ra thì buông ra!
Sơ Tranh ném tay Thư Tuyển ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thư Tuyển: "..."
Thư Tuyển cũng không nói chuyện, chờ bọn họ trở lại chỗ ở, khi lên lầu, Sơ Tranh mới chậm rãi nói: "Anh liệt kê một danh sách cho tôi."
Danh sách gì?
Vài giây sau Thư Tuyển mới kịp phản ứng, thứ hắn muốn bán, không phải người tùy tiện có thể mua được.
Trong lòng hắn có một phần danh sách người mua.
Cô hỏi chính là danh sách này.
Nhưng mà...
Cô rất hiểu biết nha!
Thư Tuyển đè xuống nghi hoặc dưới đáy lòng: "Ừ, sáng mai cho cô."
Sơ Tranh đi đến tầng lầu của cô, Thư Tuyển tiếp tục lên lầu.
"Thư Tuyển."
"Ừ?" Thư Tuyển vịn vào tay vịn, quay lại nhìn về phía Sơ Tranh.
"Anh sẽ không chạy chứ?"
Thư Tuyển: "???"
Làm sao, tôi muốn chạy, cô còn muốn áp dụng biện pháp gì đó à?
"Tôi đã đồng ý với cô, thì sẽ không nuốt lời." Thư Tuyển nói: "Cô yên tâm."
"Vậy là tốt rồi, anh chạy tôi rất phiền phức." Giọng nói Sơ Tranh u lãnh: "Làm người tốt rất khó, anh đừng chạy."
Thư Tuyển: "..."
Sơ Tranh về đến nhà, cha Nhan mẹ Nhan đã ngủ, cô thả nhẹ âm thanh về phòng, tùy tiện rửa ráy mặt mũi rồi lên giường nghỉ ngơi.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau Sơ Tranh nhìn thấy Thư Tuyển ở tiệm ăn sáng, Thư Tuyển đẩy tờ giấy đã xếp gọn tới.
"Danh sách."
Sơ Tranh tiện tay ném vào túi sách, gọi ông chủ tới chọn đồ ăn sáng.
"Cô không xem à?" Thư Tuyển bị động tác tùy ý kia của cô làm nghẹn họng, những cái tên viết phía trên kia đều là ông lớn đấy.
"Xem cũng không biết." Sơ Tranh rất tự mình hiểu lấy.
"..." Thư Tuyển đại khái muốn cười, bị hắn cố gắng nghẹn về: "Cô cũng không nhận ra, làm sao liên hệ với bọn họ?"
"... Có tiền đi."
【 Tiểu tỷ tỷ, có tiền có thể muốn làm gì thì làm đó. 】
Sơ Tranh muốn ha ha Vương bát đản một mặt.
Cô chỉ dỗ dành thẻ người tốt, ai muốn bỏ tiền đi mua.
Nắm đấm của cô khó dùng sao?!
【... 】