➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nghênh Hương trợn mắt há mồm.
Đây là lời mà tiểu thư nàng nhà sẽ nói ra sao?
Nghênh Hương hoài nghi mình bị bệnh đến hồ đồ, xuất hiện ảo giác rồi, hung hăng bóp mình một cái, nước mắt cũng bóp ra, nhưng tiểu thư nhà mình vẫn còn đứng trước mặt.
Không phải ảo giác...
Nghênh Hương thận trọng: "Tiểu thư, trước kia không phải ngài nói, không thể gây phiền toái cho đại nhân sao?"
"Ta từng nói?" Con lợn nguyên chủ này!
Nghênh Hương gật đầu.
Nàng đã sớm không quen nhìn điện hạ đối đãi với tiểu thư như thế, nhiều lần muốn trở về nhờ đại nhân làm chủ, đều là tiểu thư ngăn cản nàng.
"Ta quên rồi." Sơ Tranh giọng điệu bằng phẳng.
"..."
Đây không phải tiểu thư nhà nàng!
Tiểu thư nhà nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này!
Chắc chắn là đang nằm mơ!
Chờ Vân Hương mời đại phu đến, Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh xem đại phu chẩn trị cho nàng, Nghênh Hương không thể không tiếp nhận, không phải mình đang nằm mơ.
Là tiểu thư nhà nàng thật sự thay đổi rồi!
Nghênh Hương nhìn gương mặt kia, hoài nghi có phải là bị người giả mạo không, nhưng có ai giả mạo lại trắng trợn không thèm che giấu như thế?
"Bẩm Hoàng tử phi, Nghênh Hương cô nương không có gì đáng ngại, mỗi ngày uống thuốc và đổi thuốc đúng giờ là được." Đại phu cho một toa thuốc: "Xin bốc thuốc dựa theo phương thuốc này."
Vân Hương giơ tay muốn nhận, bị Sơ Tranh chặn lại.
"Hoàng tử phi, để nô tì làm là được rồi." Vân Hương vội vàng nói.
"Không cần." Sơ Tranh cất kỹ phương thuốc: "Sáng mai ngươi không cần đến chỗ ta nữa."
"Dạ?" Thần sắc Vân Hương hơi cứng đờ, một lát sau vội vã hỏi: "Hoàng tử phi, là nô tì làm không tốt chỗ nào sao?"
"Chủ tử ngươi muốn hầu hạ không ở chỗ này, ta giữ ngươi lại làm gì."
Sơ Tranh không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói.
Vân Hương đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt trắng bệch quỳ xuống đất: "Hoàng tử phi, ngài đang nói gì vậy? Nô tì đến chỗ ngài, chính là người của ngài, ngài đừng đuổi nô tì đi, nô tì làm sai chỗ nào, ngài nói cho nô tì biết, nô tì nhất định sẽ sửa."
"Ra ngoài."
"Hoàng tử phi..."
Vân Hương còn muốn nói chuyện, Sơ Tranh lại không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp ra tay, ném Vân Hương ra ngoài.
Tiểu cô nương nhìn như yếu không ra gió, cũng không biết lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, Vân Hương căn bản không phản kháng được, bị Sơ Tranh ném ra cửa.
Sơ Tranh đứng trong cửa, giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra chập trùng: "Sáng ngày mai nếu ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, thì ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường."
Ánh đèn mờ nhạt ấm áp bao lấy cô, hình thành một vòng hư ảnh xung quanh người cô, tự dưng nhiều hơn mấy phần thanh lãnh và xa cách.
Tiếng gió lạnh thấu xương, thân thể Vân Hương không ngừng run rẩy, ý lạnh giống như muốn thấm vào trong xương.
Đây là Hoàng tử phi trước kia sao?
Vì sao lại... Trở nên kỳ quái như thế?
-
Đuổi Vân Hương đi, Sơ Tranh tìm người khác đi lấy thuốc, chờ Nghênh Hương uống thuốc xong, Sơ Tranh mới trở về gian phòng của mình.
Cẩm Tú Các trừ Vân Hương và Nghênh Hương, còn có mấy tiểu nha hoàn và hai bà tử thô sử, Sơ Tranh không ở trong viện tử, những này người cũng đã nghỉ ngơi.
Trường Tôn Hành nói không thích phô trương lãng phí, cho nên nguyên chủ ra ngoài cơ hồ đều chỉ mang theo Vân Hương và Nghênh Hương, những người còn lại đều để lại trong viện.
Những người này, người trung thành với nguyên chủ có lẽ chẳng có một ai.
Cho nên ngày hôm sau nhìn thấy Sơ Tranh đi từ gian phòng của mình ra, đám hạ nhân này đều giật mình.
Bọn họ căn bản không biết chủ tử nhà mình trở về lúc nào...
Dù nguyên chủ không được sủng ái, bọn họ cũng không dám vượt qua, mau chóng đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Thích khách bắt một đêm vẫn chưa bắt được, trong phủ còn giới nghiêm.
Trường Tôn Hành tạm thời không có thời gian đi tìm Sơ Tranh tính sổ, nhưng vị tiểu tình nhân của Trường Tôn Hành ngày thứ hai lại chạy tới.
Sơ Tranh dò xét nữ tử trước mặt vài lần, phong cách hoàn toàn không giống với nguyên chủ, xinh đẹp quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều giống như có thể câu nhân.
Quả nhiên là mỹ nhân.
"Tham kiến tỷ tỷ." Mỹ nhân yêu kiều hành lễ.
Sơ Tranh chậm rãi uống trà: "Có việc?"
"Muội muội nghe nói tỷ tỷ trở về, cố ý đến thăm." Mỹ nhân Chân Nhu giọng nói ngọt đến phát ngấy, loại mà nam nhân nghe đại khái sẽ run chân ấy.
Sơ Tranh đặt chén trà xuống, đầu ngón tay đặt lên mép bàn: "Ta không có muội muội, không cần loạn gọi."
"..." Chân Nhu nắm chặt khăn tay, tối hôm qua Vân Hương đột nhiên chạy tới nói nữ nhân này quay mặt vào tường hối lỗi trở về, còn đột nhiên đuổi nàng ta ra ngoài.
Ả suy nghĩ một đêm mà không nghĩ rõ được chuyện gì đã xảy ra, cho nên sáng sớm hôm nay mới tới.
Vừa rồi đối mặt một cái, Chân Nhu đã biết người trước mặt này không giống trước.
Không phải nói người thay đổi, mà chính là khí chất thay đổi...
Trước kia nàng ta mang danh Hoàng tử phi, nhưng có lúc nào có khí thế của Hoàng tử phi? Nhưng hôm nay, dường như nàng ta lại có loại khí thế này.
Một người sao lại phát sinh biến hóa trong thời gian ngắn như vậy?
Nói không chừng là giả vờ ra dáng...
Chân Nhu siết chặt khăn tay, mềm mềm nhẹ nhẹ nói: "Nhưng điện hạ bảo muội gọi như vậy, nếu tỷ tỷ không thích, vậy thì muội không gọi nữa."
Chân Nhu xách Trường Tôn Hành ra.
Dĩ vãng đây chính là một thanh kiếm sắc bén, lần nào cũng có thể đâm cho nàng vết thương đầy người.
Nhưng hôm nay người ngồi ở bên kia, ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái, đầu ngón tay như có như không gõ gõ trên mép bàn.
"Tỷ tỷ..."
Ánh mắt Sơ Tranh quét về phía Chân Nhu: "Khi vào phủ không ai dạy ngươi quy củ à?"
Chân Nhu: "?"
"Ngươi ngay cả phân vị cũng không có, có tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện với ta?" Dù nguyên chủ không được sủng ái, thì vẫn mang danh hiệu Hoàng tử phi, là ngọc điệp Hoàng gia.
Nguyên chủ sợ Trường Tôn Hành không thích, làm Hoàng tử phi mà sống cuộc sống giống như nha hoàn, cũng thật đáng thương.
Nhưng cô đã đến đây, vậy thì sẽ không tiếp tục như thế nữa.
Khi Chân Nhu nghe thấy câu không có phân vị, sắc mặt đã thay đổi.
Ả diễu võ giương oai trong phủ, có Trường Tôn Hành làm chỗ dựa, nhưng chung quy lại vẫn không danh không phận.
Sơ Tranh giơ ngón tay trắng thuần ra: "Ném ả ra."
Bọn nha hoàn đứng bên cạnh hơi kinh hãi.
Đây chính là Nhu tiểu thư mà điện hạ thích nhất...
"Chờ cái gì?" Sơ Tranh thấy không ai động, ngữ điệu càng thêm lạnh hơn: "Ta không sai khiến được các ngươi nữa à?"
Một người là Hoàng tử phi địa vị tôn quý nhưng không được sủng ái, một người là Nhu tiểu thư mặc dù không có phân vị nhưng lại cực kỳ được sủng ái, chuyện này không phải làm khó bọn họ sao?
Sơ Tranh hơi dựa người ra phía sau một chút, ánh mắt lần lượt lướt qua đám người hầu: "Các ngươi không làm, lát nữa người bị ném ra chính là các ngươi."
Hạ nhân bị ánh mắt quét đến, không khỏi cảm thấy ánh mắt Hoàng tử phi có chút hung hãn.
Cuối cùng có một nha hoàn tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay Chân Nhu.
"Ngươi dám đụng vào ta!" Chân Nhu quát to một tiếng, hất tay nha hoàn ra: "Tỷ tỷ, ta đã làm sai điều gì? Ta chỉ đến thỉnh an tỷ, tỷ không thể vô duyên vô cớ ức hiếp người ta như thế được!"
Sơ Tranh rất chi là vân đạm phong khinh: "Ức hiếp ngươi thì làm sao?"
Chân Nhu: "..."
Ức hiếp ta thì làm sao à?
Chân Nhu xém chút bị lời này chọc cười, ngươi nói ức hiếp ta thì làm sao!! Nếu như điện hạ biết, ngươi có thể tốt hơn chắc? Nữ nhân này điên rồi!
"Điện hạ..."
Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Ném ra."
Khí thế của Sơ Tranh quá cường thế, mấy nha hoàn không nhúc nhích kia, bị giọng nói ấy dọa đến run một cái, lại có hai người tiến lên, hợp lực vây quanh Chân Nhu, đuổi ả ra khỏi Cẩm Tú Các.
Chân Nhu đứng ở bên ngoài Cẩm Tú Các, sắc mặt tức thành màu gan heo.
Nàng ta thế mà thật sự dám...
"Nhu tiểu thư..." Hạ nhân bên cạnh thận trọng kêu một tiếng.
Chân Nhu nhìn chằm chằm Cẩm Tú Các, cắn răng hỏi: "Điện hạ ở đâu?"
"Điện hạ chắc là ở thư phòng..."
"Đi thỉnh an điện hạ."
Hạ nhân làm sao mà không rõ được, đây là đi tìm điện hạ cáo trạng.
Chân Nhu được sủng ái, có thể thấy được Hoàng tử phi lại chịu đắng rồi.