Chương 871: Hoàng ngự giang sơn (13)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:07

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Trên mặt Từ công tử mất hết huyết sắc. Thân thể phát run. Từ công tử không mở miệng, trong phòng cũng không có ai nói chuyện. Yên tĩnh đến quỷ dị. "Là..." "Từ công tử, ta thay ngươi làm chủ, mà ngươi lại lừa gạt ta như vậy!" Thất hoàng nữ quát một tiếng. Từ công tử bị ả quát đến sững sờ, tựa hồ quên cả lời mình muốn nói. "Thất điện hạ..." "Vì sao ngươi lại hãm hại Đại hoàng tỷ!" Thất hoàng nữ lại hỏi. "Ngươi..." "Rốt cuộc người cùng ngươi cẩu thả là ai!?" Thất hoàng nữ liên tiếp đặt câu hỏi, nhiều lần ngăn chặn Từ công tử. "Ngươi làm ra những chuyện này, có từng nghĩ đến phụ mẫu của ngươi không?" Phụ mẫu... Sắc mặt Từ công tử càng kém. Sơ Tranh quét mắt nhìn Thất hoàng nữ một chút: "Ngươi nói ra, ta cam đoan phụ mẫu ngươi sẽ không có việc gì." Thân thể Từ công tử phát run, cúi thấp đầu, cắn chặt răng, nội tâm chỉ còn lại dày vò và giãy giụa. Thất hoàng nữ ngược lại bị câu nói kia của Sơ Tranh làm cả kinh đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Nàng biết rồi? Không. Không thể nào. Đừng tự mình dọa mình. Thanh âm của Sơ Tranh lại vang lên: "Hiện tại nàng có thể bán ngươi, về sau cũng nhất định có thể. Ngươi bảo vệ nàng, kết quả là sẽ không chiếm được gì cả, còn có thể liên lụy đến cái mạng mình, và tiền đồ của cả gia tộc ngươi." Từng chữ đâm thẳng vào tim gan. Từ công tử nhìn về phía Thất hoàng nữ. Thất hoàng nữ nghiêm mặt, không lộ ra dị dạng. Nhưng trong con ngươi nồng đậm ý cảnh cáo. Ánh mắt Từ công tử chuyển về phía Sơ Tranh: "Điện hạ sẽ giữ đúng lời hứa chứ." Bảo vệ gia tộc của y. Sơ Tranh gật đầu: "Tất nhiên." Thất hoàng nữ âm thầm toát mồ hôi, nhưng hiện tại ả không thể làm gì cả. Nếu không chính là tự mình làm lộ sơ hở. Từ công tử tránh khỏi ánh mắt uy hiếp của Thất hoàng nữ, cắn môi, giống như hạ quyết tâm: "Là... Thất điện hạ." "Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Thất hoàng nữ lập tức xù lông. "Ta không nói bậy." Từ công tử siết chặt nắm đấm: "Ngọc bội là Thất điện hạ lấy ra, bớt cũng là Thất điện hạ nói cho ta biết." Trước đó lời Từ công tử nói có một nửa là sự thật. Sau khi y bị Sơ Tranh cự tuyệt, trở về uống rượu. Vì ở trong phòng bức bối khó chịu, liền đi ra ngoài thông khí, lúc ấy trong tay còn cầm rượu, tìm một nơi khác tiếp tục uống. Chính là ở nơi đó, gặp Thất hoàng nữ. Lúc ấy y uống say, nói với Thất hoàng nữ rất nhiều, đa phần đều liên quan đến chuyện y thích Đại hoàng nữ. Thất hoàng nữ còn an ủi y. Chuyện về sau, y có chút không nhớ rõ. Nhưng chờ y lần nữa tỉnh táo lại, thì y đã ở cái thiên điện kia. Lúc ấy Thất hoàng nữ cũng ở đó, xảy ra chuyện gì, Từ công tử vẫn rất rõ ràng. "Ngươi khóc cái gì, là ngươi ôm ta không buông tay trước." Giữa lông mày Thất hoàng nữ cất giấu mấy phần ngoan lệ: "Ngươi một lần rồi lại một lần gọi tên hoàng tỷ ta, hiện tại phát hiện không phải nàng, có phải rất thất vọng không?" Từ công tử không nhớ rõ lắm, rốt cuộc là mình uống say, nhận nhầm Thất hoàng nữ. Hay là nguyên nhân khác... Nhưng bây giờ chuyện đã phát sinh. Thất hoàng nữ hơi không kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta cho ngươi một biện pháp. Có thể làm cho ngươi đạt được người ngươi tâm tâm niệm niệm, thế nào?" Sau đó... Mới có một màn như bây giờ. Thất hoàng nữ đáp ứng với y, cho dù Sơ Tranh không vui, cuối cùng nháo đến chỗ nữ hoàng, vì mặt mũi, y cũng nhất định sẽ được gả đi. Nhưng mà không nghĩ tới, hướng phát triển của câu chuyện, lại không hề giống như bọn họ nghĩ. Từ công tử đáp ứng yêu cầu như vậy, không ngoài nguyên nhân vì câu nói kia của Thất hoàng nữ "y có thể thuận lý thành chương gả đi". Thất hoàng nữ làm sao chịu nhận, lập tức phủ nhận ngay tại chỗ. Nhưng mà Từ công tử nói, sau khi bọn họ mưu đồ bí mật xong, Thất hoàng nữ lại muốn y một lần nữa. Trên người Thất hoàng nữ vẫn còn vết tích lưu lại. Lần này Từ công tử tỉnh táo, y nhớ rất rõ ràng. Thất hoàng nữ không mang thị quân đến, những vết tích kia không cách nào giải thích được. Cũng không thể là tự mình làm ra chứ? Từ công tử còn có chút đầu óc, lén giấu một miếng vải giật từ trên y phục của Thất hoàng nữ xuống. Y phục hoàng nữ mặc, vải vóc cũng khác người bình thường, chỉ cần so sánh một chút là có thể nhìn ra. Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn Thất hoàng nữ: "Thất hoàng muội, không nhìn ra, ngươi là loại người này." Sắc mặt Thất hoàng nữ tái xanh, oán độc trừng mắt nhìn Sơ Tranh. "Một vấn đề cuối cùng, tại sao ngươi lại trộm ngọc bội của ta? Thất hoàng muội rất thiếu tiền?" "..." Trộm đồ bị bắt được người, chuyện này khiến Thất hoàng nữ không còn mặt mũi gặp người nữa. - "Không nghĩ tới lại là Thất điện hạ làm ra." "Ta đã cảm thấy không thể nào là Đại hoàng nữ điện hạ, điện hạ thành niên cũng đã hai năm, bên cạnh nàng không có một thị quân nào, sao có thể cưỡng ép người khác." "Người kia của Từ gia vẫn luôn thích Đại hoàng nữ điện hạ, các ngươi không phát hiện ánh mắt kia... Ta thấy trước đó chính là hắn câu dẫn Đại hoàng nữ điện hạ, câu dẫn không thành, trái lại còn vu oan cho Đại hoàng nữ điện hạ." "Thật không biết xấu hổ..." "Này, cuối cùng chuyện này giải quyết thế nào?" "Còn giải quyết thế nào nữa, Thất hoàng nữ đồng ý cưới hắn làm thị quân." Thất hoàng nữ có thể làm sao. Không cưới Từ công tử về, người bên ngoài sẽ nói ả thế nào? Chơi nam nhân thì không có gì, nhưng đây lại là công tử của đại thần trong triều. Truyền đến chỗ nữ hoàng, ả có thể có quả ngon để ăn sao? Thất hoàng nữ cảm thấy nghẹn khuất. Lúc ấy ả gặp được Từ công tử, lúc đầu cũng không muốn làm gì với y. Là chính y lôi kéo mình, nhận nhầm ả thành Sơ Tranh. Thất hoàng nữ càng nghĩ càng giận, một bao cỏ cũng có người thích, tăng thêm Từ công tử châm lửa lung tung, Thất hoàng nữ liền muốn chiếm được Từ công tử cho hả giận. Nhưng sau đó ả bình tĩnh lại. Đi đến những chốn trăng hoa kia muốn chơi thế nào cũng được, nhưng người này là công tử của đại thần trong triều. Người này có thể tùy tiện chơi sao? Cho nên trước khi Từ công tử tỉnh lại, Thất hoàng nữ nghĩ ra một chiêu như thế. Ngọc bội kia là ả trộm được, lúc đầu muốn làm chút chuyện khác, nhưng gặp phải việc này, chỉ có thể dùng trước. Hiện tại lại đảo ngược. Người không vu oan được. Mà mình trái lại phải nhận trách nhiệm. Thất hoàng nữ chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. - Liên tiếp xảy ra hai chuyện, mọi người cũng không có tâm tư tiếp tục đi săn, dồn dập dẹp đường hồi phủ. Đội ngũ chờ xuất phát. Sơ Tranh đi về phía xe ngựa của mình, Ninh Diêu đang nói chuyện với Thất hoàng nữ, thấy cô ra, Ninh Diêu đi về phía cô. "Đại hoàng tỷ." Thanh âm của Ninh Diêu hơi lạnh: "Ta đắc tội với ngươi ở chỗ nào, mà ngươi lại đánh ta như thế?" "Ta không có." "Ta nhìn thấy." Ninh Diêu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tĩnh mịch, gằn từng chữ mà nói: "Người kia chính là ngươi." Nhìn thấy? Lúc ấy Ninh Diêu tỉnh lại rồi? Xem ra nên bù thêm một đao. Lần sau phải chú ý chút. "Không phải ta." Sơ Tranh cực kỳ trấn định: "Có lẽ là có người giả mạo ta." "Đại hoàng tỷ, bây giờ ngươi phủ nhận có ý nghĩa gì không?" "Có." Sơ Tranh ngừng một chút: "Bởi vì không phải ta làm, ngươi nhìn lầm." "Ta sẽ không nhìn lầm." Ninh Diêu kiên định: "Người kia chính là ngươi." Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Vậy ngươi có chứng cứ không?" Không có chứng cứ ngươi có thể làm gì ta, bớt bớt đi!! "..." Ả đã tận mắt nhìn thấy, còn không phải chứng cứ? Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Không có, vậy thì không thể nói rõ người kia là ta." Biểu cảm của Ninh Diêu bỗng nhiên trở nên khổ sở, chất vấn cô: "Vì sao? Đại hoàng tỷ, ta có chỗ nào không đúng, mà tỷ lại đối xử với ta như vậy?" Sơ Tranh: "..." Ta vốn muốn làm rơi ngươi, nhưng mà... Kéo ngược lại a!