➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong kế hoạch của Tạ Trần Hiêu, Sơ Tranh hẳn phải có được ký ức truyền thừa, thay gã hoàn thành nhiệm vụ trước mặt, hạ độc, đánh ngã người Vân Tông.
Mà thứ kia, chính là thứ mà Yêu Linh đưa tới.
Tạ Trần Hiêu rất chắc chắn Sơ Tranh có những ký ức kia, nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của gã mà làm, nên cũng không xác nhận, trực tiếp dẫn Yêu tộc giết đến tận cửa.
Kết quả...
Sơ Tranh căn bản không đụng vào thứ kia, bây giờ thứ kia còn đang nằm trên Thiên Tịnh Phong.
Sơ Tranh cũng không biết Tạ Trần Hiêu lấy đâu ra tự tin.
Tạ Trần Hiêu bị Sơ Tranh đánh ngã xuống đất, toàn bộ yêu đều không tốt.
Đông Lẫm vốn muốn giúp đỡ, kết quả không cần phải giúp gì cả.
Tiểu đồ đệ... Hình như có chút lợi hại.
Các yêu khác rất nhanh bị người Vân Tông giải quyết hết, dù sao những người này đều khỏe mạnh, không giống như Tạ Trần Hiêu đoán trước.
Cho nên đối phó với những yêu này, cũng không tính là khó khăn.
"Ngươi tên phản đồ này!"
Tạ Trần Hiêu nằm dưới đất, vẫn không quên mắng Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh khom người xuống, cô vươn tay ra, còn chưa đụng phải Tạ Trần Hiêu, Yêu Linh bỗng xuất hiện ở bên cạnh, ôm lấy cổ Tạ Trần Hiêu, vèo một cái kéo ra thật xa.
"Hì hì ha ha, hắn là của ta nha."
Sơ Tranh: "..."
Đậu... má!
Quá đáng nha!
Đây là ta bắt!!
"Yêu Linh!!"
Không biết là ai rống lên một câu.
Hình ảnh lập tức có chút quỷ dị.
Tất cả mọi người nhìn về phía bên kia, không ai dám vọng động.
Dường như Tạ Trần Hiêu biết Yêu Linh, cũng không có nhiều phản kháng, ngược lại thúc giục nó: "Đi mau."
Yêu Linh lại không có ý định kia, cười hì hì tiến đến bên tai gã: "Hì hì hì hì... Không phải ngươi thật sự cho rằng ta muốn giúp ngươi chứ?"
Tạ Trần Hiêu: "???"
Yêu Linh cười đùa cọ xát gã, mang theo vẻ ngây thơ giống như đứa bé, hỏi gã: "Ngươi giúp sừng ta dài lên có được không?"
Tạ Trần Hiêu: "???"
Tạ Trần Hiêu cũng không biết lai lịch Yêu Linh này, nhưng nó có thể tự do ra vào Vân Tông, còn giúp gã xử lý một chút chuyện, cho nên Tạ Trần Hiêu mới tin tưởng.
Kết quả lúc này Yêu Linh đột nhiên phản bội...
Ngày hôm nay là thế nào đây!
Gã đang nằm mơ sao?
"Nó đang làm gì thế?"
Yêu Linh ôm Tạ Trần Hiêu, sương mù màu đen, dần dần bao vây Tạ Trần Hiêu lại.
Dáng vẻ Yêu Linh rất vui vẻ: "Cám ơn các ngươi đã giúp ta bắt hắn lại nha, hắn còn rất khó bắt, vậy ta đi trước đây hì hì ha ha..."
"Đừng để nó chạy!" Có trưởng lão hét lớn một tiếng.
Nhưng mà Yêu Linh thoáng qua đã không thấy tăm hơi, các đệ tử Vân Tông vồ hụt.
Trong đầy đất bừa bộn, chỉ còn lại những Yêu tộc nằm dưới đất kia.
Đám người: "..."
Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì?
Tạ Trần Hiêu khí thế hung hăng, cứ như vậy... xong đời?
Lục Tông chủ rất nhanh tỉnh táo lại, cho người đuổi theo, cũng phái người một lần nữa khởi động đại trận hộ sơn.
Đại trận hộ sơn bị đóng lại, chắc chắn có nội ứng, mà nội ứng này...
Đáy lòng mọi người đều cùng hoài nghi một người.
Vừa rồi Tạ Trần Hiêu kéo Sơ Tranh nói gì đó, bảo cô xử lý chuyện gì đó... Tạ Trần Hiêu còn biết cô, xử lý chuyện gì? Vì sao Tạ Trần Hiêu lại biết cô?
"Tông chủ, đệ tử có việc bẩm báo." Diệp Lạc đi đến chính giữa, trực tiếp quỳ xuống.
Phần lớn người đều ở đây, thấy điệu bộ này của Diệp Lạc, tất cả mọi người đều dừng lại.
Đột nhiên phát sinh chuyện thế này, Lục Tông chủ loay hoay đến đau đầu, cau mày nhìn sang: "Chuyện gì?"
Diệp Lạc cắn môi, thân thể run lên, giống như trải qua rất nhiều gian khó để quyết định: "Là liên quan tới thân phận của Sơ Tranh sư tỷ..."
Sơ Tranh: "..."
Xong.
Giải quyết xong một đứa, lại còn một đứa nữa.
Vương bát đản mi xem đi, ta đã nói nên xử lý ả sớm rồi mà.
Xử lý sớm một chút, bây giờ còn có những chuyện này sao?!
【... 】 Nhưng chúng ta là hệ thống phá sản đứng đắn mà!!
Giọng nói của Diệp Lạc tiếp tục truyền đến: "Sơ Tranh sư tỷ là yêu, nàng căn bản không phải nhân loại."
Đám người xôn xao.
Vừa rồi bọn họ nghe được trong lời nói của Tạ Trần Hiêu, cho là Sơ Tranh phản bội Vân Tông, cấu kết Yêu tộc, không nghĩ tới, cô lại là Yêu tộc!
Có Tạ Trần Hiêu làm nền, lời lúc này Diệp Lạc nói ra, liền không lộ vẻ đột ngột.
Lục Tông chủ: "Diệp Lạc, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
"Đệ tử không dám nói bừa." Diệp Lạc cúi thấp đầu, nói năng có khí phách: "Đệ tử có chứng cứ."
Lục Tông chủ không nhìn ra hỉ nộ: "Có chứng cứ gì?"
Diệp Lạc gỡ từ trên thân xuống một vật.
Lục Tông chủ nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi: "Tại sao ngươi có thể có vật này?"
Diệp Lạc ngẩng đầu, hít sâu một hơi: "Năm đó đứa bé được mang về kia, bị đã đánh tráo..."
Năm đó lúc vợ chồng Giang thị chống cự Tạ Trần Hiêu, Giang phu nhân đã có thai hơn sáu tháng.
Bà không nguyện ý để trượng phu một mình đối mặt với Yêu tộc, cho nên không để ý mình mang thai, cũng đi theo.
Lần giao thủ cuối cùng, Giang phu nhân động thai khí, sinh hạ một đứa bé.
Mà lúc đó Tạ Trần Hiêu cũng không chết, gã đánh tráo đứa bé kia đi.
"Ta mới là đứa trẻ kia."
Diệp Lạc nói xong, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lông mày Lục Tông chủ nhíu thành hình chữ xuyên: "Năm đó ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao ngươi biết được việc này?"
"Người thu dưỡng ta, lúc ấy tận mắt nhìn thấy hết thảy."
Lúc ấy Tạ Trần Hiêu cũng bị thương không nhẹ, còn đánh tráo con, phong bế toàn bộ yêu khí, dẫn đến gã chỉ vội vàng xử lý Diệp Lạc.
Không nghĩ tới Diệp Lạc mạng lớn, không chỉ như thế, còn có một người sống sót vẫn luôn núp trong bóng tối nhìn cuộc chiến này.
Diệp Lạc nói: "Đệ tử không hề có nửa câu nói dối, Sơ Tranh là yêu! Hơn nữa... Hơn nữa nàng cùng sư tôn..."
Nhất định phải làm cho cô không có bất kỳ chỗ trống nào mà xoay người!
"Nàng cùng sư tôn cấu kết!"
Lục Tông chủ hoài nghi mình nghe nhầm, lời phía trước Diệp Lạc nói, ông còn có thể tiếp nhận, câu đằng sau là có ý gì?
Đông Lẫm tiên tôn là ai?
Sao có thể cùng đồ đệ của mình cấu kết!
"Diệp Lạc, ngươi biết mình đang nói gì không?" Mặt mũi Lục Tông chủ tràn đầy ngưng trọng: "Đông Lẫm là sư tôn của ngươi!"
"Chính bởi vì ngài ấy là sư tôn của đệ tử, đệ tử mới không thể nhìn sư tôn bị Sơ Tranh dụ hoặc." Diệp Lạc còn rất đại nghĩa lẫm liệt: "Đệ tử tận mắt nhìn thấy trên tay sư tôn và sư tỷ có khế ước đồng sinh mà chỉ đạo lữ mới có thể kết."
Đệ tử bình thường có lẽ không biết khế ước đồng sinh là gì, nhưng Lục Tông chủ và các trưởng lão khác rất rõ ràng.
Loại khế ước kia, nhất định phải là hai người đã từng là phu thê thật sự mới có thể khế ước.
Trái tim Lục Tông chủ có chút không chịu được, nếu không phải ông là tông chỉ một tông, thì bây giờ cũng đã muốn lui xuống rồi.
"Đông Lẫm..."
Đông Lẫm kéo Sơ Tranh, ý tứ bảo vệ rất rõ ràng: "Chuyện này..."
"Sư tôn." Sơ Tranh gọi hắn một tiếng, ra hiệu hắn đừng nói, Đông Lẫm liếc nhìn cô một cái: "Tin ta."
Đông Lẫm hơi chần chờ, không lên tiếng nữa, nhưng cũng không lui lại, mà cùng cô sóng vai đứng đấy.
"Diệp sư muội, ngươi nói ta cùng sư tôn cấu kết là bởi vì khế ước gì đó, ngươi trông thấy rồi?"
"Đúng." Diệp Lạc lấy ra một tờ giấy: "Trên cổ tay ngươi và trên cổ tay sư tôn đều có loại đồ án này. Tông chủ, ngài nhìn xem, đây chính là khế ước đồng sinh?"
Lục Tông chủ nhận lấy tờ giấy kia nhìn một chút, mặc dù vẽ không tường tận lắm, nhưng có thể nhìn ra, đây chính là khế ước đồng sinh.
"Cổ tay thật sao?" Sơ Tranh vung tay áo lên, trực tiếp bày ra: "Ở đâu?"
Diệp Lạc nhớ kỹ chính là tay phải của Sơ Tranh...
Nhưng bây giờ trên tay phải sạch sẽ, ngay cả nốt ruồi cũng không có.
Đáy lòng Diệp Lạc ẩn ẩn bất an, có lẽ là ả nhớ lầm!
Ả lập tức nói: "Tay kia..."
Sơ Tranh đổi một tay khác: "Có sao? Sư tôn ngươi cũng cho xem một chút đi?"
Đông Lẫm rất phối hợp kéo tay áo ra, đồ án khế ước vốn nên tồn tại, lúc này biến mất sạch sẽ.
"Không thể nào..."