➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mộ Thâm phát hiện tin nhắn của mình không gửi qua được, đầu tiên là mờ mịt, sau đó là nghi hoặc, cuối cùng mới là —— hắn bị kéo đen.
Kéo! Đen!!
Mộ Thâm không hiểu tại sao mình lại bị kéo đen.
Hắn chỉ trả tiền cho cô.
Vì sao lại bị kéo đen?
Mộ Thâm trầm mặc nhìn giao diện trò chuyện, dấu chấm than màu đỏ, phá lệ chướng mắt.
Không biết qua bao lâu, Mộ Thâm một lần nữa xin thêm bạn.
Nhưng mà đối phương cũng không thông qua.
Mộ Thâm: "..."
Hắn lấy ra một viên kẹo đường ăn. ...
Sơ Tranh ở một thành thị khác, mỗi ngày ăn chơi, thuận tiện phá sản, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Trải qua nhiều ngày làm bạn sống chung với nhau, Hứa Khinh Tư và Khương Cẩn đã không còn địch ý với nhau lớn như trước đó nữa.
"Tiểu Sơ Tiểu Sơ, cậu đoán xem tớ nhìn thấy ai!"
Không biết Khương Cẩn chạy từ đâu về một chưởng vỗ trên bờ vai Sơ Tranh.
"..."
Sơ Tranh ngẩng đầu từ trong ly kem lên, bất động thanh sắc lau kem dính trên khóe miệng, trấn định hỏi: "Ai."
"Nghiêm Tu!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Sao chỗ nào cậu cũng có thể trông thấy cậu ta vậy?"
Khương Cẩn: "??"
Giống như... Là thế nhỉ.
"Đây đại khái chính là trời cao để tớ đến giáo huấn tra nam đi!" Khương Cẩn nắm tay: "Tiểu Sơ, cậu yên tâm, loại tra nam này, tớ nhất định thay cậu cẩn thận giáo huấn hắn."
Sơ Tranh: "..."
"Chỉ bằng cậu?" Hứa Khinh Tư bưng kem ly ngồi xuống đối diện, nói ra lời Sơ Tranh muốn nói: "Người ta không dạy dỗ cậu là tốt lắm rồi, cậu còn giáo huấn người ta."
"Ha ha, sao tớ không thể?"
"Nhìn tay nhỏ chân nhỏ của cậu xem... Chậc chậc..." Đại tiểu thư lắc đầu, còn đeo kính râm lên, tựa hồ chê cô ấy cay mắt.
Khương Cẩn tức giận đến mức lại làm ầm ĩ với Hứa Khinh Tư.
Ồn ào xong cô ấy mới nhớ tới chính sự: "Tiểu Sơ, cậu đoán xem Nghiêm Tu đi cùng với ai."
"Hoa hậu giảng đường."
"Làm sao cậu biết?"
"..." Cái này còn phải nói sao?
Người ta hiện tại đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đấy được không!
"Nói thật tớ cảm thấy hoa hậu giảng đường kia cũng chỉ có thế mà thôi." Khương Cẩn bĩu môi, quét mắt nhìn đại tiểu thư một vòng: "Còn không đẹp bằng Hứa Khinh Tư, mắt Nghiêm Tu đúng là có vấn đề."
Hứa Khinh Tư nghe Khương Cẩn khen mình, đẩy kính râm lên trên đầu: "Xem ra cậu cũng có mắt nhìn."
"..."
Nhan Nhan ở Tam Trung xác thực xinh đẹp.
Thanh thuần ngọt ngào, thanh xuân dào dạt.
Nhưng đối với trung học Thịnh Phong, một ngôi trường có cả đống phú nhị đại mà nói, Nhan Nhan ở trong này, top đầu cũng không leo lên nổi
Sơ Tranh: "Ăn đủ sơn hào hải vị rồi, thì muốn nếm thử cháo trắng rau xào chứ sao."
Khương Cẩn hơi chần chờ: "Tiểu Sơ, cậu thật sự không tức giận?"
Đại tiểu thư hừ nhẹ: "Tức giận với cháo trắng rau xào làm gì, cô ta là cái thá gì."
Sơ Tranh đồng ý với Hứa Khinh Tư, gật đầu.
Sơ Tranh biểu thị mình đối với Nghiêm Tu không có một chút cảm giác.
Có thể là Khương Cẩn cảm thấy khoảng thời gian này Sơ Tranh cũng xác thực không giống như rất quan tâm Nghiêm Tu, lập tức yên lòng nói xấu Nghiêm Tu.
Ba người đang thảo luận về Nghiêm Tu và Nhan Nhan, liền thấy hai người kia tiến đến.
Nhan Nhan mặc một thân váy liền áo sáng màu, đi ở bên cạnh Nghiêm Tu, khoan hãy nói, thật có một chút hương vị của Kim Đồng Ngọc Nữ.
Cửa hàng kem này không lớn, Nghiêm Tu và Nhan Nhan tiến vào, vừa liếc mắt liền có thể trông thấy nhóm Sơ Tranh.
Không biết là Nhan Nhan cố ý hay là vô tình, thân thể hơi nghiêng xuống, trực tiếp đổ vào trong ngực Nghiêm Tu.
"Không sao chứ?" Nghiêm Tu khẩn trương hỏi.
"Không sao."
"Ngồi xuống trước." Nghiêm Tu đỡ Nhan Nhan ngồi xuống.
Nhan Nhan nhìn về phía Sơ Tranh bên này, trong ánh mắt hàm chứ ý khiêu khích của người thắng cuộc.
Sơ Tranh: "..."
Khương Cẩn: "..."
Hứa Khinh Tư: "..."
Nhìn không được.
Đi thôi đi thôi.
Sơ Tranh không cùng bọn họ chính diện nổi lên xung đột, trực tiếp dẫn hai tiểu bằng hữu rời đi.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Nghiêm Tu và Nhan Nhan cũng ở trong khách sạn mà bọn họ đang ở.
Buổi tối lúc Sơ Tranh đi ra ngoài, đụng phải Nghiêm Tu.
Âm hồn bất tán!
Nếu có mưa đạn, lúc này làn mưa đạn trên đỉnh đầu Sơ Tranh và Nghiêm Tu đại khái là giống nhau như đúc.
Nghiêm Tu nhìn thấy Sơ Tranh, sững sờ một chút, sau đó đi qua phía cô, khí thế hung hăng chặn đường đi của cô.
"Diêu Sơ Tranh, chuyện lúc trước, coi như tôi thẹn với cô, tôi không so đo với cô, nhưng về sau, xin đừng tiếp tục quấy rối tôi nữa."
Tính?
Lừa gạt tình cảm của người ta, cầm được thứ mình muốn rồi chia tay, cái này là người khác ép cậu ta làm chắc?
"Bạn học Nghiêm Tu, cái từ quấy rối này mời cậu cẩn thận học lại một chút." Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lùng.
Đáy lòng Nghiêm Tu liền cảm thấy là Sơ Tranh theo chân cậu ta đến đây: "Cô theo tôi tới đây, còn không phải quấy rối?"
Sơ Tranh: "Tôi ở chỗ này trước, cho dù quấy rối, cũng là cậu quấy rối tôi."
Nghiêm Tu không thể tưởng tượng nổi: "Tôi quấy rối cô?"
"Bây giờ cậu cản đường đi của tôi, chính là quấy rối."
"..."
Nghiêm Tu đại khái không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ nói ra lời như vậy, trong lúc nhất thời không tìm thấy từ ngữ phản bác.
Sơ Tranh trấn định liếc nhìn bốn phía.
Hành lang yên tĩnh, không có ai.
Có thể...
Con ngươi Sơ Tranh khẽ chuyển, cấp tốc đè bả vai Nghiêm Tu lại.
Nghiêm Tu chán ghét không thôi: "Cô làm gì?"
Làm gì.
Làm ngươi!
Nghiêm Tu chỉ nhìn thấy ánh mắt kia của Sơ Tranh quá lạnh, sau đó cả người đột nhiên mất đi khống chế, bị người quẳng xuống đất.
Sơ Tranh ấn lấy Nghiêm Tu đánh một trận.
Chui ra để ta đánh, ngu sao mà không đánh!
Cho ngươi nói ta quấy rối ngươi này!
Ta là cái loại người này sao?!
Tự thêm kịch cho mình à!
Tức chết ta rồi!
"Đừng tiếp tục quấy rối tôi."
Sơ Tranh vỗ vỗ ngực Nghiêm Tu, đem câu nói này trả lại cho cậu ta.
Trước khi đi, còn đá Nghiêm Tu một cước.
Chó chết!
Nghiêm Tu bị đánh cho một trận, tức giận đến đau ngực, còn chưa kịp đi tìm Sơ Tranh tính sổ, phục vụ viên đột nhiên đi lên nói với bọn họ, muốn bọn họ rời khỏi khách sạn.
Nghiêm Tu chắc chắn là không chịu, làm gì có đạo lý đuổi khách hàng đi.
"Thật xin lỗi, sếp nói... Hai người nhất định phải rời đi, chúng tôi nguyện ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng."
"Sếp của các người là ai? Gọi hắn lên đây!" Một bụng lửa giận của Nghiêm Tu còn đang không có chỗ phát.
Phục vụ viên chần chờ, cầm bộ đàm nói một tiếng.
Rất nhanh liền có người đi lên, nhưng không phải chủ khách sạn, mà là mấy bảo vệ cao lớn uy mãnh.
"Hai vị, nếu như hai người không đi, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn mời hai người đi."
"Các người..."
Bảo vệ sau lưng phục vụ viên tiến lên một bước.
Ý tứ rất rõ ràng, không đi chúng tôi mời đi.
Nghiêm Tu: "..."
Nhan Nhan đã sợ đến mức trốn ra phía sau Nghiêm Tu.
"Nghiêm Tu, chúng ta đi thôi." Nhan Nhan sợ hãi nói: "Rời khỏi nơi này trước rồi nói."
Nghiêm Tu tức đến không nhịn nổi, ở chỗ Sơ Tranh bị khinh bỉ, bây giờ khách sạn cũng muốn bắt nạt cậu ta.
"Các người chờ đó cho tôi!"
Phục vụ viên mỉm cười.
Nghiêm Tu làm sao chịu nổi ủy khuất như vậy.
Lúc trước cậu ta vốn dĩ không muốn ở lại loại chỗ này, nhưng Nhan Nhan thích, cậu ta đành phải nghe theo.
Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Nghiêm Tu vốn có lửa giận, liên đới Nhan Nhan cũng bị liên lụy.
Mặc dù cậu ta không nói gì, nhưng Nhan Nhan nhìn ra được, không dám nói gì, an tĩnh đi theo cậu ta.
Nghiêm Tu một lần nữa tìm được chỗ ở.
"Nghiêm Tu..."
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Nghiêm Tu đưa Nhan Nhan đến gian phòng, cũng không có ý tứ ở lại thêm.
Nhan Nhan đứng ở cửa ra vào, chờ cửa phòng Nghiêm Tu đóng lại, cô ta mới tâm trạng nặng nề đi vào.