Chương 716: Yêu tinh quốc dân (7)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:08

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Một trăm triệu*!!" (*100 triệu NDT = hơn 346 tỷ VNĐ, rất nhiều đó 🤑) Khi Lý Nghiêm và Lý Tiểu Ngư cho là tự cầm đá đập chân mình, giọng nói phấn khích của người đấu giá nổ tung trong không khí. Một trăm triệu! Lý Tiểu Ngư nhìn đám người ồn ào phía dưới, mày liễu nhíu chặt giãn ra, cười lạnh một tiếng: "Đi thăm dò xem người ở phòng số 6 là ai." Có tiền mua, cũng phải có mạng dùng mới được. "... Vâng." ... Lý Tiểu Ngư đi ra khỏi phòng bao, bên kia, một cô gái giống cô ta đến mấy phần, mang người chậm rãi đi tới. Dù dung mạo tương tự, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Nhị tiểu thư Lý gia càng giống một tiểu thư khuê các hơn, khắp nơi đều lộ ra vẻ tuyển tú dịu dàng. Hai tay cô ta buông trước người, độ cong khi bước đi, cơ hồ đều giống nhau. "Chị gái." Nhị tiểu thư Lý gia cười gọi một tiếng, mang theo vẻ ân cần hỏi: "Sắc mặt chị gái không tốt lắm, không thoải mái sao?" Lý Tiểu Ngư trừng cô ta một cái. Cô ta đã biết mình bị thương, bây giờ lại còn hỏi như thế, không phải chính là xát muối lên miệng vết thương của mình sao? Lý Tiểu Ngư nghĩ đến tình huống hiện tại, không chính diện xung đột với cô ta, lắc lắc bờ eo thon rời đi. "Chị gái, chị phải chú ý thân thể." Thanh âm của nhị tiểu thư Lý gia từ xa xa truyền đến. Lý Tiểu Ngư siết chặt nắm đấm, đi càng nhanh hơn. ... Lý Tiểu Ngư sắc mặt bất thiện trở lại trụ sở, người hầu hạ thấy thế, cũng không dám thở mạnh, cúi đầu làm như mình không tồn tại. "Tiện nhân!" Lý Tiểu Ngư ào ào đập không ít thứ. Khi Lý Nghiêm trở về, hình ảnh trông thấy chính là mặt đất bừa bộn. Y cẩn thận tiến lên: "Đại tiểu thư." Lý Tiểu Ngư xoay người: "Đồ đâu?" Lý Nghiêm trầm mặc một chút: "Phòng đấu giá không có cách nào ra tay, tôi phái người trông coi ở bên ngoài, nhưng gian phòng kia vẫn không có ai ra." "Cho nên không lấy được đồ?" "..." Lý Tiểu Ngư tức giận đến ngực đau, cắn răng hỏi: "Tra được là ai chưa?" Lý Nghiêm tiếp tục lắc đầu. Hoàn toàn không biết là ai tiêu 100 triệu mua viên nội đan kia. "Phế vật! Phế vật phế vật!! Khụ khụ khụ..." "Đại tiểu thư, bác sĩ, gọi bác sĩ!!" ... Không chỉ Lý Tiểu Ngư muốn điều tra thân phận của Sơ Tranh, mà những người khác cũng muốn điều tra thân phận của cô, nhưng không có ai trông thấy Sơ Tranh. Lúc này Sơ Tranh gây nên sự chú ý của đám người, đã mang theo Dư Tô trở về chỗ bà chủ. Bà chủ không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ lấy ra được một viên nội đan trăm năm. Dư Tô lôi kéo bà chủ, sinh động như thật đem chuyện phòng đấu giá, nói lại cho bà ta nghe một lần, bà chủ nghe đến kinh ngạc rồi lại khiếp sợ. Cả người Dư Tô đều đang bay. Yêu sinh không giả được. Rốt cuộc bà chủ cũng là người trải đời, rất nhanh liền tìm về suy nghĩ của mình. "Lý Tiểu Ngư là thành viên của liên minh Liệp Yêu Sư, liên minh Liệp Yêu Sư sắp tuyển cử chức vị phó chủ tịch nhiệm kỳ tiếp theo, Lý Tiểu Ngư là người tranh cử. Lý Tiểu Ngư người này bản lĩnh rất lợi hại, yêu chết trên tay cô ta không ít, nhưng Lý Tiểu Ngư không được Lý gia thích, cô ta muốn giành được chức phó chủ tịch, chỉ sợ phải tốn nhiều sức lực." Bà chủ nói ra tin tức gần nhất, sau đó nói: "Những tư liệu còn lại, sau khi chỉnh lý tốt, ta sẽ để Dư Tô đưa qua cho cô." Cuộc mua bán 100 triệu. Mẹ nó có chút tay run. Bà chủ đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, một tay khoác lên trên bờ vai Dư Tô. "Bà... bà chủ, làm gì?" Dư Tô cảnh giác: "Ta thật sự không có tiền!!" "Run chân, dìu ta chút." "..." Bà chủ bóp mặt Dư Tô: "Tiền ngươi nợ liền xóa bỏ." Đây chính là nội đan trăm năm, coi như bà ta đổi tay bán, cũng có thể kiếm được không ít tiền. Chút tiền Dư Tô thiếu đã tính là gì. "Thật sao?" Con ngươi Dư Tô sáng lên, xoa xoa tay: "Bà chủ vậy... Có thể cho mượn..." "Cút!" Ầm! Dư Tô và hai tùy tùng bị ném ra ngoài cửa hàng, cánh cửa xém chút nữa đập trúng mặt bọn họ. "Không cho mượn thì thôi, hung ác như thế làm gì, đáng đời không tìm được đối tượng!" Hai tên tùy tùng giả bộ như không nhìn thấy bộ dạng chật vật của lão đại nhà bọn họ. "Lão đại, chúng ta đi đâu giờ?" "Trộm điện thoại chơi game?" "Không có tiền đồ!" Dư Tô chửi một câu. Nhóm hai tên tùy tùng: "..." "Chúng ta gọi là trộm sao? Chúng ta là mượn!" Dư Tô uốn nắn. Nhóm hai tên tùy tùng: "..." Có khác nhau sao? ... Sơ Tranh trở lại tứ hợp viện, tắm một cái liền lên giường ngủ. Lúc nửa đêm, Sơ Tranh bị âm thanh kỳ quái đánh thức. Âm thanh kia sột sột soạt soạt... Giống như con chuột. Sơ Tranh bị làm cho phiền lòng, xoay người, bịt lấy lỗ tai ngủ tiếp. Nhưng âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng, giống như ở bên tường... Con chuột cào tường? Sơ Tranh mở mắt ra, trừng mắt nhìn tường. Hơn nửa đêm con chuột thành tinh sao?! Sột sột soạt soạt... Sơ Tranh dùng hai tay bịt lỗ tai. Ta không nghe thấy gì cả. Sột sột soạt soạt... Vì sao thính lực lại tốt như vậy chứ! Sơ Tranh ngồi dậy, túm lấy thứ gì đó ở đầu giường, phủi phủi trên tường hai lần. Xem đứa nào làm ồn nào! Đến đi! Âm thanh sột sột soạt soạt lập tức biến mất. Yên tĩnh. Sơ Tranh nhìn chằm chằm tường một hồi, thả đồ xuống, ngã đầu ngủ tiếp. Nhưng chỉ năm phút đồng hồ sau. Sột sột soạt soạt... Âm thanh còn lớn hơn cả vừa rồi. Nếu vừa rồi là một con chuột, thì hiện tại chính là mười con. "Mẹ!" Sơ Tranh mắng một tiếng, đạp một cước lên trên tường. Có bệnh à! Sơ Tranh xoay người, mở cửa ra ngoài, đi được một nửa đường lại quay về —— ôm gối đổi qua phòng khác. ... Sơ Tranh ngủ một giấc dậy, sắc trời đã sáng rõ, cô vào trong viện rửa mặt một chút, lúc này mới vòng qua phía sau xem một chút xem đêm qua là tên cẩu yêu tinh nào quấy rầu cô ngủ. Phía sau có một gốc cây rất lớn, cành lá tươi tốt mở rộng, cơ hồ ngăn trở một nửa nóc phòng phía trước. Sơ Tranh nhìn gốc cây kia một chút, đi đến bức tường của góc phòng tối qua cô ngủ, mặt đất có vết tích của thứ gì đó lôi kéo, vết tích trải rộng ở gần đây, kéo dài đến gốc cây đại thụ bên kia. Sơ Tranh đứng ở bên tường một lúc, lần theo vết tích đi đến dưới cây đại thụ kia, giơ tay sờ sờ. Chỉ là một cây cổ thụ bình thường, không có yêu khí. Ánh mắt Sơ Tranh nghiêng sang, phát hiện trên tường rào đằng sau có một cánh cửa, cửa bị xích sắt khóa lại. Xích sắt đã rỉ sét, nhìn có vẻ lâu lắm rồi không có ai động vào. Mà những vết tích lôi kéo kia, liền biến mất ở cửa. Xích sắt khóa từ bên này, chứng minh ở trong đó cũng thuộc về căn nhà này. Sơ Tranh móc điện thoại ra gọi điện thoại cho chủ nhà. "Cái đó à. Là một cái từ đường nhỏ, chính là loại từ đường lúc trước dùng để thờ cúng bài vị ấy. Nhưng sau khi ông nội tôi qua đời, nơi đó liền khóa lại, tôi cũng chưa từng tiến vào, tôi nghe ông nội nói bên trong không có thứ gì, bài vị của tổ tông đều đã dọn đi vào lúc chiến loạn rồi, về sau cũng không chuyển về nữa, nơi đó liền bỏ trống luôn, nếu như cô cần sửa lại thì cứ tùy ý." Từ đường? Sơ Tranh giẫm lên đồ vật bên cạnh, nhìn vào bên trong một chút. Bên trong rất rộng rãi, như một cái tiểu viện tử thu nhỏ, trong viện cỏ hoang mọc thành bụi. Từ phương hướng cửa, có thể mơ hồ trông thấy một con đường trải bằng đá xanh, một đường kéo dài đến căn phòng cách đó không xa. Không khác biệt gì mấy so với từ đường bình thường, nhìn qua có chút niên đại... Theo lý thuyết, nhiều năm như vậy không động chạm đến, cho dù căn phòng không đổ, thì cũng phải cũ nát không chịu nổi. Nhưng gian phòng kia... Nhìn qua không có gì khác biệt so với những căn phòng có người bảo dưỡng phía trước này. Sơ Tranh thu tầm mắt lại, bước nhanh đi trở về phía trước. Ngày mai sẽ dọn nhà! Không! Lập tức dọn! Nơi này có chút kỳ quái.