➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh xác định bên ngoài hoàn toàn an toàn, bảo Trang Bình xách bao tải rời đi.
Hai người Hà Đồng và Chương Nhuế không dám lên tiếng.
Khi Sơ Tranh đi ngang qua hai người, ngữ điệu có phần lạnh cảnh cáo: "Mặc kệ các ngươi có bị bắt lại hay không, ngày hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau, biết chưa?"
Hà Đồng nhát gan, liên tục gật đầu không ngừng: "Biết rồi biết rồi."
Sơ Tranh thấy Hà Đồng nghe lời, nhắc nhở một câu: "Các ngươi không chạy ra khỏi đây được."
Trang Bình cũng phụ họa một câu: "Hoàn cảnh của nơi này rất đặc thù, cho dù các ngươi tìm được thuyền, thì chỉ dựa vào mình các ngươi cũng không chạy ra khỏi đây được." Hơn nữa có lẽ các ngươi còn chưa tìm được thuyền thì đã bị bắt lại rồi.
Hà Đồng hoảng hồn: "Vậy... Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Trang Bình lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.
Hắn ta là người lớn lên trên đảo từ nhỏ, xem nơi này như quê hương của mình vậy, tự nhiên không nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này.
"Đi."
Sơ Tranh ở cửa hang kêu một tiếng.
Trang Bình vội vàng khiêng bao tải ra ngoài, hai người rất nhanh biến mất ở cửa hang.
-
"Đảo chủ, đảo chủ xảy ra chuyện rồi!"
Sáng sớm thuộc hạ đã vô cùng lo lắng xông tới, miệng la hét xảy ra chuyện rồi.
"Xảy ra chuyện gì?" Đại đảo chủ vì chuyện của Diệp Tú Tú mà tâm tình bực bội, lúc này hung thần ác sát nghiêm mặt.
"Bên ngoài... Bên ngoài..." Người kia chỉ ra bên ngoài.
"Rốt cuộc là thế nào?" Đại đảo chủ nghe như lọt vào trong sương mù: "Nói rõ ràng xem nào!"
Người kia thở hổn hển: "Bên ngoài treo mấy bộ thi thể."
Đại đảo chủ nhíu mày: "Chuyện này có gì mà phải ngạc nhiên, không phải nói tối hôm qua chạy mất mấy nô lê à?"
"Không phải... Không phải nô lệ! Ngài đi xem một chút là biết ngay!"
Đại đảo chủ: "..."
Đại đảo chủ ngờ vực đi ra ngoài, một đường đi đến quảng trường khổng lồ bình thường trên đảo dùng để làm cổ động.
Trên đài ngay giữa quảng trường, lần lượt trưng bày mấy cái bao tải, bao tải đều mở ra, từ xa xa có thể trông thấy thứ bên trong.
Đại đảo chủ: "!!!"
Vì sao những thi thể này lại ở đây?
Không phải đã cho người ném xuống biển rồi sao?
Quảng trường xây ở trung tâm nơi hải tặc tụ tập, mỗi sáng sớm người lui tới rất nhiều, lúc này trên quảng trường tụ tập không ít người, chỉ vào mấy cái bao tải kia thảo luận ầm ĩ.
"Chuyện là thế nào?" Đại đảo chủ đè ép lửa giận, túm lấy một người hỏi: "Ai làm!"
"Không... Không biết... Buổi sáng hôm nay có người phát hiện ra những thi thể này bày ở đây. Không biết là ai làm..."
Đại đảo chủ: "Còn không mau mang thi thể đi!"
Người kia đáp một tiếng, vội vàng dẫn người đi làm. Nhưng lúc này lấy đi cũng đã muộn, rất nhiều người đã trông thấy, một truyền mười, mười truyền trăm.
Đại đảo chủ mặt mày âm trầm hạ lệnh: "Cứ nói là nô lệ chạy trốn tối hôm qua."
Nô lệ chạy trốn bị đánh chết là chuyện thường xuyên xảy ra, trước kia cũng có tình huống bị lôi ra để dọa dẫm những người khác.
Có người xoắn xuýt: "Đại đảo chủ... Trạng thái tử vong của mấy người kia thảm khốc như vậy, hơn nữa chúng ta đã thẩm tra đối chiếu qua, không phải nô lệ bắt về..."
Cũng không phải cư dân trên hải đảo, vậy bọn họ là ai?
Đại đảo chủ: "Bảo ngươi làm thế nào thì làm thế ấy đi, nhiều vấn đề như vậy làm gì, ngươi lên làm đảo chủ luôn đi?"
"..."
Người kia xám xịt cụp đuôi chuẩn bị ra ngoài.
"Đứng lại!" Đại đảo chủ lại gọi người lại: "Điều tra rõ chuyện này cho ta, là ai làm ra!!"
Chuyện của Diệp Tú Tú không nhiều người biết, thi thể đột nhiên bị người chuyển về... Chuyện này chắc chắn có điều cổ quái!
-
Mặc dù nói là nô lệ, nhưng tình trạng lúc chết ấy làm cho người ta khó mà quên được, có một số người cảm thấy chuyện căn bản không phải như vậy, cho nên lời đồn đại vô căn cứ vẫn dần dần nhiều lên trên đảo.
Trang Bình không biết Sơ Tranh làm như vậy vì cái gì, nói tình huống bên ngoài cho cô nghe xong, yên lặng đứng ở một bên, trong lòng cầu nguyện chuyện này tuyệt đối đừng liên lụy đến trên đầu mình.
Nhưng nghĩ đến mấy bộ thi thể kia, Trang Bình lại cảm thấy sợ hãi một hồi.
"Người hôm qua bắt được chưa?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi một câu.
"Bắt được mấy tên." Trang Bình vội vàng trả lời: "Nhưng vẫn còn hai người chưa bắt được. Chắc là hai người chúng ta gặp phải."
"Còn rất biết trốn."
"..." So với ngươi mà nói thì tính là gì chứ!
Sơ Tranh vẫy tay gọi Trang Bình: "Ngươi đi làm một chuyện."
Trang Bình: "..." Ta có thể không đi không?
Không đi hiển nhiên là không thể nào.
Ở trên đảo chuyện liên quan tới mấy bộ thi thể kia càng nói càng thái quá, cuối cùng đã bắt đầu nghiêng về hướng quỷ thần.
Mà người ở thời đại này, đối với chuyện quỷ thần, bọn họ kính sợ ở trình độ đỉnh cao, có thể tưởng tượng được sau khi có chút lời đồn truyền ra, thì sẽ là loại hậu quả gì.
Cũng có người nói là bệnh truyền nhiễm gì đó, bị truyền nhiễm, khi chết thì chính là như vậy.
Mặc kệ là phong kiến mê tín, hay là bệnh truyền nhiễm, đều làm cư dân trên hải đảo bàng hoàng trong lòng.
Ngày nào cũng có người chạy tới phủ đảo chủ, cũng không biết là muốn một lời giải thích, hay là muốn xin đảo chủ dùng hào quang chiếu rọi cho bọn họ, bảo vệ bọn họ.
Sơ Tranh làm những chuyện này cũng không có mục đích gì khác, chỉ là vì tìm cho đảo chủ thêm chút chướng ngại.
Hơn nữa bây giờ ra ngoài cũng không cần đợi buổi tối nữa, cư dân sợ bệnh truyền nhiễm, rất nhiều người ra ngoài đều đeo "mặt nạ bảo vệ", Sơ Tranh có thể lẩn vào bên trong mà ra ngoài.
Những ngày này Sơ Tranh vẫn luôn quan sát phủ đảo chủ, Đại đảo chủ và Tam đảo chủ ở đó, Nhị đảo chủ kia không thấy tung tích, phải một mẻ hốt gọn mới được...
Cho nên Sơ Tranh quyết định chờ Nhị đảo chủ về rồi hẵng nói.
"Ta thấy ngươi lén lén lút lút nửa ngày, ngươi làm gì đấy!" Trên đầu tường có người rơi xuống, khí thế hung hăng chỉ vào Sơ Tranh.
"..." Người quen nha."Cháu trai!"
Mịch Vân nghe thấy một tiếng này, hơi lảo đảo một chút, giận dữ: "Ngươi gọi cái gì?"
"Cháu trai."
"Là ngươi!" Mịch Vân nhớ rõ người này là ai: "Ngươi vẫn còn sống!"
"Xin lỗi nha, làm ngươi thất vọng rồi." Xin lỗi không hề có thành ý, thậm chí có chút trào phúng.
Người trên đảo đã lật tung cả hòn đảo này lên, cũng chưa bắt được cô, cậu ta cũng cho là cô rơi xuống biển chết đuối luôn rồi.
Không nghĩ tới!
Mịch Vân rất là kinh ngạc: "Ngươi còn dám tới nơi này! Ngươi không sợ bị bắt à?"
"Ngươi gọi người đi." Dù sao đến lúc đó chính là các ngươi động thủ trước, người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội như ta bị ép tự vệ.
Mịch Vân này rõ ràng rất phản nghịch, con ngươi cậu ta khẽ chuyển, không gọi người, ngược lại tò mò hỏi: "Rốt cuộc vì sao bọn họ lại gióng trống khua chiêng muốn bắt ngươi như vậy?"
Sơ Tranh mặt thâm trầm: "Vì ăn ta."
"????"
"!!!!"
Mịch Vân hoài nghi mình nghe lầm, mặc dù bọn họ là hải tặc, nhưng xưa nay không ăn thịt người!
Mịch Vân nhớ tới chuyện kỳ quái trên đảo: "Mấy bộ thi thể kia có liên quan gì đến ngươi không?"
"Không."
"Không?" Mịch Vân không tin lắm.
"Ngươi nên đi hỏi đảo chủ của các ngươi." Sơ Tranh nghe thấy có người đến, cô lập tức quay người rời đi.
"Này!!"
Mịch Vân đuổi theo hai bước, Sơ Tranh đã biến mất trong bụi cỏ.
Bên kia có người đi tới, thấy Mịch Vân đứng ở đằng kia, lên tiếng hỏi thăm: "Mịch Vân, ngươi làm gì ở đây thế?"
Mịch Vân bịa chuyện một câu: "Ngắm phong cảnh."
"Chỗ này có gì đáng xem, không phải vẫn giống trước kia à?? Hình như vừa rồi ta nghe thấy giọng của nữ nhân..."
Mịch Vân trợn mắt trừng một cái: "Ngươi muốn nữ nhân đến điên rồi thì có, nghe chó sủa cũng giống tiếng nữ nhân."
"... Thật sao?"
Mịch Vân phất phất tay, leo tường vào trong phủ.