Chương 1419: Tướng môn quyền hậu (29)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:05

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Nhiếp Chính Vương bị Sơ Tranh đánh năm mươi đại bản, Tiểu Hoàng Đế bên kia nghe thấy tin tức, lại sai người đánh thêm năm mươi đại bản. Một trăm gậy này đánh xuống, Nhiếp Chính Vương còn sống, cũng đã là kỳ tích. Nhiếp Chính Vương một mực chắc chắn mình không phi lễ Sơ Tranh, là Sơ Tranh bịa chuyện. Nhưng mà Cấm Vệ quân trăm miệng một lời làm chứng cho Sơ Tranh. Khi bọn họ đi vào, Nhiếp Chính Vương đáng có ý đồ phi lễ Sơ Tranh. Nhiếp Chính Vương: "..." Có phải các ngươi mắt mù hết rồi không! Lúc ấy gã đã nằm dưới đất! Làm sao phi lễ Thái Hậu?! "Bệ Hạ... Vi thần có một chuyện bẩm báo." Nhiếp Chính Vương bị tức đến thoi thóp, khuôn mặt trắng xanh, gọi Tiểu Hoàng Đế lại. Tiểu Hoàng Đế như ông cụ non nghiêm mặt: "Hoàng thúc còn có chuyện gì." "Là liên quan tới Thái hậu và Dung tướng quân." Tiểu Hoàng Đế nhíu mày. Cậu nhìn Dương Đức công công một chút, Dương Đức công công hiểu ý, lập tức cho những người còn lại lui đến nơi xa. Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa, thần sắc lãnh đạm nhìn, không mảy may có ý tứ ngăn cản gã nói. Nhiếp Chính Vương cắn răng: "Thái Hậu và Dung tướng quân tư thông..." Tiểu Hoàng Đế giật mình trong lòng. Tại sao lại liên lụy đến trên người mẫu hậu rồi. Còn là cùng Dung tướng quân? "Hoàng thúc, ngươi có chứng cứ không?" Tiểu Hoàng Đế thấy Sơ Tranh không nói gì, đành phải hỏi: "Chuyện này không thể nói lung tung được!" "Vi thần có nhân chứng." Tiểu Hoàng Đế kỳ vọng Sơ Tranh nói một câu, nhưng mà cô không lên tiếng, cứ đạm mạc nhìn như vậy. Giống như chuyện bọn họ đang nói bây giờ, không liên quan gì đến cô vậy. "Nhân chứng... Kêu lên đi." Nhiếp Chính Vương lập tức cho người đi gọi người. Tiểu Hoàng Đế lo lắng đề phòng, chỉ sợ Nhiếp Chính Vương thật sự gọi được nhân chứng nào đó tới. Nhưng mà thời gian từng chút từng chút trôi qua, người của Nhiếp Chính Vương đi hồi lâu vẫn chưa trở lại. Nhiếp Chính Vương nhịn đau không ngất đi, đáy lòng càng ngày càng hoảng. Cuối cùng, khi Nhiếp Chính Vương sắp ngất đi, người kia trở về. "Vương gia... Không tìm được người." "Cái gì?" Sao lại không tìm được người? Đương nhiên bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt vấn đề này. Không tìm được người, cũng không biết tùy tiện tìm người sao?! Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Nhiếp Chính Vương đương nhiên không thể nói ra lời này, chỉ có thể mắng phế vật dưới đáy lòng. Tiểu Hoàng Đế nhướn mày lên: "Hoàng thúc, nói xấu mẫu hậu là trọng tội." Nhiếp Chính Vương: "Người của vi thần tận mắt nhìn thấy..." "Người đâu?" "..." Nhiếp Chính Vương ngừng lại. Ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh quét tới, Nhiếp Chính Vương trong nháy mắt rùng mình một cái. Một cỗ ý lạnh vọt thẳng từ đáy lòng lên. Nàng... Rốt cuộc đã làm gì? Sơ Tranh làm rất đơn giản, chỉ cần ngăn người đi tìm người kia lại, bạc đập xuống, lại cam đoan hắn có thể an toàn rời cung, không có gì khó khăn. "Hoàng thúc, trẫm quá thất vọng về ngươi rồi." Tiểu Hoàng Đế một mặt đau lòng. Bộ dáng kia, giống như thật sự thất vọng với thân nhân. Nhưng khi Nhiếp Chính Vương đối đầu với ánh mắt Tiểu Hoàng Đế, gã bỗng nhiên giật mình một cái. Đây căn bản không phải ánh mắt của Tiểu Hoàng Đế mà gã quen thuộc. Ánh mắt này... Rất giống Tiên Hoàng. Cơ trí lại bình tĩnh. Cho dù non nớt, nhưng cũng có uy nghi đế vương. Tiểu Hoàng Đế cho người đưa Nhiếp Chính Vương về, cấm chỉ Nhiếp Chính Vương gặp bất cứ kẻ nào. Đây là triệt để giam lỏng. - Tiểu Hoàng Đế hạ lệnh, lời Nhiếp Chính Vương nói, không ai được phép truyền ra bên ngoài. Cậu cũng không hỏi Sơ Tranh, lời Nhiếp Chính Vương nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không. Nhiếp Chính Vương bị giam lỏng, vây cánh bên phe Nhiếp Chính Vương, tự nhiên muốn bôn tẩu nói chuyện thay gã. Sơ Tranh bảo Tố Tuyết lưu ý, người nào là người bên phe Nhiếp Chính Vương. Phát sinh nhiều chuyện như vậy, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh. Tiểu Hoàng Đế quyết định đi về Hoàng Thành trước. Khi đi, Nhiếp Chính Vương nở mày nở mặt, khi trở về, lại bị giam lỏng đưa về phủ, bên ngoài còn có trọng binh trấn giữ. Tuyên quý phi trở về liền bị đưa đến lãnh cung, Tiểu Hoàng Đế tạm thời còn chưa nói muốn xử trí ả thế nào. Nhiếp Chính Vương đập không ít thứ, mấy tên thuộc hạ cũng không dám lên tiếng. "Vương gia... Làm sao bây giờ?" Nhiếp Chính Vương phát tiết một phen, lúc này đã hơi tỉnh táo lại một chút. "Đi gọi Tề đại nhân tới gặp bản vương." "Vâng." Nhiếp Chính Vương đi tới đi lui trong phòng, trên mông thỉnh thoảng truyền đến cảm giác đau, nhắc nhở gã, hết thảy những chuyện mình phải chịu. Tiểu Hoàng Đế bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Bình thường thảo luận chính sự, Tiểu Hoàng Đế vĩnh viễn đều là một bộ dáng không kiên nhẫn, chuyện gì cũng đẩy về phía gã, làm nũng khóc lóc om sòm để gã đến xử lý. Nhưng mà... "Vương gia." Suy nghĩ của Nhiếp Chính Vương bị cắt ngang, gã xoay người, kết quả không nhìn thấy người muốn thấy. "Tề đại nhân đâu?" "Tề đại nhân... Bệnh." Người kia nói. "Bệnh?" Là sinh bệnh, hay là thấy bây giờ gã bị giam lỏng, nên không chịu đến! Ầm! Đồ vật còn thừa lại không nhiều trong phòng, triệt để bỏ mình. Nhiếp Chính Vương liên tiếp gọi mấy người đến gặp mình, nhưng mà không phải bệnh, thì là đủ các loại lý do khác, chính là không chịu tới. Ngược lại có người muốn gặp Nhiếp Chính Vương. Đáng tiếc chức quan quá nhỏ, không gặp được. - Một bên khác, Tố Tuyết sửa sang lại một phần danh sách vây cánh của Nhiếp Chính Vương giao cho Sơ Tranh. Sơ Tranh lấy được danh sách, tìm tới cửa từng người một tâm sự. Không giải quyết Nhiếp Chính Vương, cô sẽ chỉ có thêm đủ các loại phiền toái không ngừng. Vì cắt đứt những phiền toái này. Cô chỉ có thể vất vả vào lúc này. Nhưng sau khi cô tới cửa mới phát hiện, có một số người hình như đã phản chiến... Có tiền không có chỗ tiêu, sầu người. Điểm quan trọng nhất là. Đối tượng phản chiến của đám người này lại là Dung Thí. Thẻ người tốt lén ta làm chuyện gì rồi?! "Dung Thí muốn làm gì?" "Không... Không biết." Đại thần nào đó run lẩy bẩy: "Thái Hậu, ta thật sự không biết, Dung tướng quân chỉ nói với ta, khi cần, sẽ cho người truyền tin tức đến cho ta." Những người này đều nói giống vậy. Dung Thí không nói muốn bọn họ làm gì, nhưng trong tay nắm giữ nhược điểm của bọn họ. Tâm tình Sơ Tranh phức tạp giao lưu tốt với mấy người còn bỏ sót kia. Bây giờ chỉ thiếu một tội danh, làm Nhiếp Chính Vương triệt để xong đời... Sơ Tranh suy nghĩ hồi lâu, chưa nghĩ ra cách gì tốt hơn so với trực tiếp xử lý. "Mẫu hậu, người đang suy nghĩ gì thế?" "Ta phải làm sao để định cho Nhiếp Chính Vương cái tội danh bị chém đầu." Lúc Sơ Tranh nói lời này, rất nghiêm túc. Cho nên Tiểu Hoàng Đế bị dọa đến ngẩn cả người. "Ngươi cảm thấy tạo phản thì sao?" Sơ Tranh hỏi Tiểu Hoàng Đế. Tạo... Tạo phản?! Mẫu hậu thật lòng sao? Tiểu Hoàng Đế cảm thấy mẫu hậu của cậu là thật lòng. "Mẫu hậu, đây là... Vu oan hãm hại sao?" "Bằng không thì làm sao vặn ngã hắn?" Sơ Tranh đá quả bóng qua cho Tiểu Hoàng Đế: "Ngươi là Hoàng Đế, ngươi nghĩ đi." "..." Ta không muốn. Cậu vẫn còn là trẻ con. Tiểu Hoàng Đế ôm thành một cục. Chúng ta ở đây thương lượng, làm sao vu oan hãm hại Nhiếp Chính Vương, thật sự được sao? Tiểu Hoàng Đế không nghĩ ra được, Sơ Tranh đành phải quyết định chuyện này. "Mẫu hậu, người của hoàng thúc bên kia..." Thật sự chọc giận Nhiếp Chính Vương, gã có thể cầm vũ khí nổi dậy không. Tiểu Hoàng Đế vô cùng lo lắng về chuyện này. Đương nhiên đáy lòng Tiểu Hoàng Đế vẫn còn có chút không quả quyết. Vì dù sao đó cũng là người thân ruột thịt của cậu. "Không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết." Sơ Tranh rất là tự tin cam đoan. Bây giờ người thuộc phe cánh Nhiếp Chính Vương bên kia, đều đã xử lý xong. Không bài trừ khả năng Nhiếp Chính Vương có liên lạc với vây cánh trong bóng tối. Nhưng mấy người này không tính là gì. Cho nên Nhiếp Chính Vương lúc này không khác gì quang can tư lệnh. (*Quang can tư lệnh (光杆司令): Tướng không binh, cấp quản lý mà không có nhân viên. )