➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhìn từ số hiệu của A19 là biết nó là đám xuất hiện từ sớm.
Xuất hiện sớm, diệt tuyệt cũng sớm.
Từ ghi chép đầu tiên đến cuối cùng diệt tuyệt, hết thảy xuất hiện năm con, thời gian trước sau không cao hơn mười năm.
Thứ đồ chơi này vừa xuất hiện là sẽ phát sinh hoả hoạn.
Đi đâu cháy đó.
Tuyệt đối là phần tử nguy hiểm.
Gọi nó là Bé Lửa cũng không có bệnh.
Tướng mạo của nó là hình dạng đứa bé, trắng trắng mềm mềm, đáng yêu đến không được, rất dễ dàng mê hoặc người ta.
Vật bài tiết của nó bay hơi đến trong không khí, có thể biến thành vật liệu dẫn cháy.
Trong án lệ có một cố sự truyền kỳ nói thứ đồ chơi này đốt kho bạc của ngân hàng người ta, nghe nói bây giờ vẫn là một chuyện lạ của đô thị.
Sơ Tranh vỗ bàn một cái.
Ta rất chán ghét trẻ trâu!
Nhưng mà A19, K6, đây đều là sinh vật không biết đã diệt sạch.
Tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện?
Sầu a.
Đừng để ta bắt được là con chó điên nào kiếm chuyện!
Sơ Tranh lại nhìn thêm một lần rồi thu hình chiếu lại, sửa sang lại, nên sắp xếp thì sắp xếp, nên đổi mới thì đổi mới, làm xong đã sắp đến giữa trưa.
Liễu Trọng còn chưa trở lại.
Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại.
Chờ đến xế chiều Liễu Trọng còn chưa trở lại, Sơ Tranh liên hệ với ông ấy cũng liên lạc không được.
Sơ Tranh kêu Mai Cơ đến.
"Ngài gọi em?"
Mai Cơ ôm con thỏ của cô ấy vào cửa, nhu thuận đứng ở trước mặt cô.
"Liễu Trọng đi đâu?"
"A..." Mai Cơ nghiêng đầu nghĩ, lỗ tai con thỏ dựng lên: "Hình như đi điều tra chuyện Vạn Phi tử vong."
"Có đầu mối?"
"Dạ."
"Nói chú ấy đi đâu không?"
Mai Cơ dùng lỗ tai con thỏ lắc lắc: "Không ạ."
"Cho người đi tìm chú ấy." Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ trên bàn theo quy luật: "Mau chóng tìm được người."
Mai Cơ tò mò: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"..."
Nếu ta biết xảy ra chuyện gì, thì cũng không cần đi tìm người!
Không liên lạc được với Liễu Trọng, tình huống như vậy rất ít gặp.
"Nhanh đi."
Mai Cơ mang theo con thỏ đi ra ngoài.
Mắt thấy sắc trời tối xuống, Liễu Trọng còn chưa tin tức.
Sơ Tranh chống nạnh, bực bội đi tới đi lui trong tiệm.
Người máy chắp tay sau lưng, giống như ông cụ non, cùm cụp cùm cụp đi theo Sơ Tranh.
"Sơ Tranh tiểu thư."
Có người chạy tới, đứng ở cửa ra vào, không dám vào cửa.
Hắn chỉ vào bên ngoài: "Chú Liễu trở về."
Sơ Tranh bước mấy bước ra ngoài, Liễu Trọng được người đỡ vào cửa hàng sát vách, Sơ Tranh lập tức đi theo vào.
"Sơ Tranh tiểu thư."
"Sơ Tranh tiểu thư..."
Sơ Tranh ra hiệu bọn họ đi ra ngoài trước, không gian trong nháy mắt trống trải xuống.
Dạ Nguyệt Lê đang xử lý vết thương trên người cho Liễu Trọng, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, bao gồm cả tâm tình của tất cả mọi người ở đây đều có chút kiềm chế.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm Liễu Trọng đang hôn mê, trong con ngươi một mảnh lạnh lẽo.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mai Cơ nói: "Em gặp chú Liễu ở bên ngoài, lúc đó chú ấy đã như vậy, gặp em liền ngất đi."
Cho nên cụ thể xảy ra chuyện gì, còn phải chờ Liễu Trọng tỉnh lại.
Ngón tay tái nhợt của Dạ Nguyệt Lê dùng tốc độ cực nhanh thanh lý vết thương, lại dùng phun sương phun một cái, vết thương không sâu cấp tốc tróc vảy, biến thành một vết thương nhợt nhạt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dạ Nguyệt Lê cho ra kết luận chẩn bệnh.
"Không có gì đáng ngại, lực lượng khô kiệt dẫn đến hôn mê."
-
Liễu Trọng hôn mê đến buổi tối ngày hôm sau mới tỉnh.
Sơ Tranh còn ở bên cạnh, thấy ông ấy tỉnh lại, đạp Tạ Thời đang ngủ bên cạnh một cái.
Tạ Thời giật mình một cái, nhảy dựng từ dưới đất lên, nâng đỡ mũ hề đang nghiêng qua một bên của mình, mơ mơ màng màng nhìn về phía Liễu Trọng: "Chú Liễu chú tỉnh rồi."
Cậu ta ngáp một cái tiến lên, đỡ Liễu Trọng dậy.
"Chú dọa chết chúng cháu rồi."
"Chú không sao."
Tạ Thời nói: "Chú thế này mà còn nói không sao á? Khi cháu nhìn thấy, xém chút cho rằng sắp phải tham gia tang lễ chú đấy."
Liễu Trọng dựng râu trừng mắt: "Tên tiểu tử thối nhà mi, không thể nói chút lời tốt đẹp được ạ."
"Chúng ta không kị sinh tử, thế này có là gì, cháu đã nghĩ xong tang lễ của cháu phải cử hành thế nào rồi..."
Khóe miệng Liễu Trọng giật một cái: "Cháu cứ muốn chú chết như vậy à?"
Tạ Thời hi hi ha ha: "Không có không có, sao cháu lại có loại suy nghĩ kia được chứ."
Hai người đùa giỡn một trận, bầu không khí ngược lại buông lỏng hơn không ít.
Sơ Tranh chờ Liễu Trọng trở lại bình thường, lúc này mới lên tiếng: "Làm sao bị?"
Sắc mặt Liễu Trọng cũng nghiêm túc lại theo.
"Không phải chú đang điều tra chuyện Vạn Phi chết sao?"
Trước khi chết Vạn Phi đi gặp hai người bạn, Liễu Trọng đi tìm hai người kia, hỏi cuối cùng Vạn Phi nói gì với bọn họ.
Từ chỗ một người thăm dò được, Vạn Phi cố ý đi tìm hắn, là vì nghe ngóng chuyện của nhà tang lễ trước kia hắn từng làm việc.
Bạn của Vạn Phi không biết hắn nghe ngóng chuyện này làm gì, cho nên Liễu Trọng liền đến nhà tang lễ kiểm tra xem.
Chính là ở trong nhà tang lễ xảy ra chuyện.
Liễu Trọng bị công kích.
Tạ Thời kinh ngạc: "Chú Liễu, thực lực của chú mà còn không thể đánh lại?"
Liễu Trọng: "Hai tay khó địch bốn quyền, chưa từng nghe qua sao?"
Ở nhà tang lễ ông gặp phải sinh vật không biết lực công kích rất mạnh, hơn nữa không chỉ có một con.
Tối như bưng, ông lại không chuẩn bị.
Liễu Trọng nhìn về phía Sơ Tranh, nói ra suy đoán của mình: "Chú hoài nghi có người lợi dụng nhà tang lễ, để cho lượng lớn sinh vật không biết sống nhờ."
Tạ Thời: "..."
Sơ Tranh: "..."
Tạ Thời bị dọa đến sắp rơi cả mũ hề, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình về: "Chú Liễu, chú không nói đùa chứ?"
Liễu Trọng không vui: "Nhìn bộ dáng này của chú giống nói đùa lắm à?"
Tạ Thời: "Sống nhờ trên người người chết, không có tác dụng gì mà?"
Trong nhà tang lễ đều là người chết.
Thời gian sống nhờ tốt nhất là khi nhân loại vừa tử vong, như thế mới có thể đảm bảo thân thể còn tươi sống.
Nếu như đã đưa đến nhà tang lễ, thì đó chính là một vật chết.
Sống nhờ cũng giống như cái xác không hồn, hơn nữa sẽ còn hư thối theo thời gian, đi ra bên ngoài sẽ hù chết một đám người, chẳng mấy chốc sẽ bị người báo cáo, kéo đến trung tâm nghiên cứu.
Trừ phi là sinh vật không biết phát rồ, bằng không thì không có con sinh vật không biết nào, chọn sống nhờ trên thi thể.
Nhưng phía trên cũng chỉ là suy đoán của Liễu Trọng.
Liễu Trọng vào nhà tang lễ không bao lâu liền gặp phải sinh vật không biết công kích, lấy tình huống lúc ấy, kỳ thật ông cũng không thể tìm hiểu toàn diện được.
"Chắc chắn Vạn Phi cũng đến nhà tang lễ kia, cái chết của hắn, nhất định có liên quan đến nhà tang lễ này." Điểm này ngược lại Liễu Trọng rất chắc chắn.
Ông tra được phạm vi cuối cùng Vạn Phi xuất hiện trên thiết bị giám sát, chính là lộ tuyến tiến về nhà tang lễ kia.
Liễu Trọng: "Nha đầu, nếu quả thật giống như chú nghĩ, thì chuyện này không nhỏ đâu."
Mặt mày Sơ Tranh trầm lãnh, để cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
Cô hỏi Liễu Trọng địa chỉ nhà tang lễ.
Căn dặn Liễu Trọng nghiêm túc dưỡng thương, mặt lạnh rời khỏi cửa hàng.
【 Tiểu tỷ tỷ, chuẩn bị kỹ càng nha, ta sắp truyền tống - 】
Sơ Tranh: "..."
Ta mẹ nó còn chưa làm xong chuyện! ! !
【 Tiểu tỷ tỷ, bây giờ cô đi về, còn kịp, bằng không thì cô cũng chỉ có thể ngã xuống chỗ này thôi. 】 Vương Giả bất vi sở động.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cắn răng, gọi Tạ Thời ra: "Không có lệnh của tôi, không ai được phép tự ý đi thăm dò."
Sơ Tranh ném ra câu nói này, vội vàng trở lại Hoàng Tuyền Lộ.
"Vương bát đản mi là gian tế đúng không!"
【 Tiểu tỷ tỷ, ta là hệ thống phá sản đứng đắn nha. 】
Ha ha.