Chương 1434: Ký sự thập niên 70 (9)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:05

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Cuối cùng Lăng Kiều Kiều không chịu được nữa, mặc kệ ả khóa cửa kiểu gì cũng vô dụng. Ả chắc chắn sẽ có thời gian rời khỏi phòng, chỉ cần vừa rời đi trở về sẽ biến thành thế này. Nước kia càng ngày càng thối, Lăng Kiều Kiều cảm thấy trên người mình cũng có mùi đó rồi. Cho nên ngày thứ năm Lăng Kiều Kiều bơm bánh xe đạp của Sơ Tranh lại như cũ - Sơ Tranh đi lên huyện thành lấy quần áo, thay quần áo trên người, tâm tình Sơ Tranh sảng khoái hơn không ít, đút tay trong túi, đi đường cũng mang gió. 【... 】 Bệnh gì đây không biết. Sơ Tranh đến chợ phiên mua một vài thứ, cô thấy thời gian cũng không sớm nữa, chuẩn bị trở về. Khi Sơ Tranh chờ xe, có một bác gái đi tới bắt chuyện với cô: "Cô gái, cô đi đến đâu vậy?" Sơ Tranh liếc bà ta một cái, không lên tiếng. Đi ra ngoài, không nói chuyện với người xa lạ. Lỡ như là ăn vạ thì sao!! Nhưng bác gái này rất kiên nhẫn: "Nhìn cô tuổi không lớn lắm, đã có đối tượng chưa?" Sơ Tranh vẫn mặt lạnh không lên tiếng. "Cô gái à, chỗ tôi có không ít chàng trai tốt, nếu không tôi giới thiệu cho cô một đối tượng nhé?" Sơ Tranh: "..." Hắc! Bà mối à! Bây giờ bà mối đều lên đường cái trực tiếp mai mối à? Thật sự là tùy tiện tìm vợ trên đường cái. Bà mối còn rất chuyên nghiệp, lấy ra một cái khăn tay, đưa mấy tấm ảnh đen trắng phía trong ra cho Sơ Tranh xem. "Cô gái cô xem một chút, có nhìn trúng người nào không?" Sơ Tranh dùng dư quang nhìn lướt qua, mấy người đàn ông trên tấm ảnh, nói thật đều lớn lên rất đẹp trai. Thời đại này tự do yêu đương cũng không tính là nhiều, đa phần vẫn nhờ vào giới thiệu, cho nên cũng không thể nói dáng dấp người ta đẹp trai thì nhất định đã có đối tượng. Nhưng mà... Xe tới. Sơ Tranh lên xe, bác gái cũng theo sau, Sơ Tranh trực tiếp ngồi xuống chỗ chỉ có một ghế, bác gái đành phải ngượng ngùng ngồi xuống đằng sau. Bây giờ đường xóc nảy đến kịch liệt, Sơ Tranh cảm giác mông cũng sắp không giữ được nữa rồi. Bà mối phía sau kia có lẽ đã tìm được đối tượng mới, đang cần mẫn nói không ngừng. Phiền. Sơ Tranh an vị ở ngay phía trước, không muốn nghe cũng không có cách nào. Cô gái kia rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, hỏi không ít. Sơ Tranh cũng nghe theo một chút. Nhưng mà càng nghe càng thấy không thích hợp, bà mối này nói điều kiện ở phương nam tốt như thế, nếu thật sự muốn tìm đối tượng, thì không biết có bao nhiêu cô gái muốn gả. Sao lại cần tìm trên đường lớn? Sơ Tranh quay đầu nhìn bà mối một chút, bà mối đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, lập tức lộ ra một nụ cười hiền lành, tiến lên muốn nói chuyện với cô. Sơ Tranh hờ hững quay đầu đi. Bà mối: "..." Xe chậm chạp dừng lại, bà mối dẫn cô gái đằng sau xuống xe, đồng thời xuống xe còn có hai gã đàn ông thân hình cao lớn. Xe chậm chạp khởi động, mấy người kia bị ném ở phía sau. Sơ Tranh nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, hai gã đàn ông kia không gần không xa bám theo cô gái và bà mối. Sơ Tranh quay đầu lại. - Bà mối dẫn cô gái đi trên đường nhỏ, cô gái kia rõ ràng hơi sợ hãi. "Vẫn còn rất xa à?" "Ở ngay phía trước, không xa không xa." Bà mối chỉ vào phía trước: "Cháu xem, qua bên kia là tới rồi." Cô gái nhìn theo hướng bà mối, mơ hồ trông thấy có kiến trúc, mới hơi yên tâm một chút. Cô ấy quay đầu nhìn ra phía sau một chút. "Thím, hai người phía sau sao cứ đi theo chúng ta mãi vậy?" Bà mối nhìn ra phía sau một chút, không để ý chút nào: "Có thể là người trong thôn thôi." Đáy lòng cô gái có chút hoảng hốt: "Tôi không đi nữa đâu, tôi phải về." Bà mối kéo cô gái: "Đừng mà, đã tới đây rồi, đi xem một chút là được rồi, lát nữa thím đưa cháu về." "Tôi không đi." Cô gái lắc đầu, muốn tránh khỏi bà mối rời đi. Nhưng lực tay bà mối khỏe đến lạ kỳ, hai gã đàn ông đằng sau, thấy bọn họ lôi kéo, trực tiếp chạy tới. Hai gã đàn ông cũng không nói nhiều, trực tiếp ấn lấy cô gái. "Các người làm gì vậy... Cứu mạng..." "Đừng để cô ta kêu!" Bà mối đứng bên cạnh nói. Một gã đàn ông trong đó lập tức che miệng cô gái lại, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh "ưm ưm". Mấy người này rõ ràng đã sớm có dự mưu, dây thừng gì đó cũng đã mang. Trói cô gái lại, chặn miệng, rồi kéo người sang con đường nhỏ bên cạnh. Ba người này quẹo qua một góc cua, đột nhiên liếc thấy phía trước có bóng người. Ba người đồng thời ngừng lại. Bên kia là một cô gái, ngồi ở trên tảng đá ven đường, chân hơi cong lại, trong tay nắm một cây cỏ, khẽ khua đi khua lại. "Ô ô ô..." Cô gái bị trói nhìn thấy người, lập tức ô ô la lên. Cứu mạng!! Bà mối nhận ra người bên kia, chính là cô gái mặt không chút cảm xúc mà trước đó bà ta bắt chuyện không thành công. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, lại có thể trông thấy cô ở đây. Sơ Tranh buông chân đặt trên tảng đá xuống, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ: "Các người bán người à?" Ba người: "..." Giọng điệu này tựa như đang hỏi bọn họ bán rau củ à vậy. Hai gã đàn ông nhìn bà mối, rõ ràng bà mối này mới là chủ đạo. "Cô ta chỉ có một mình, bắt cả cô ta lại luôn." Bà mối âm trầm nói. Mục tiêu của bà mối vốn chính là Sơ Tranh, ai biết Sơ Tranh không để ý tới bà ta, lúc này bà ta mới thay đổi vị trí mục tiêu. Kết quả bây giờ người này lại đưa tới cửa. Sơ Tranh lung lay cỏ trong tay, bình tĩnh nhìn người được bà mối ra lệnh, đang đi về phía cô. Người kia ỷ vào thân hình mình cao lớn, trực tiếp muốn bắt lấy cánh tay Sơ Tranh. Cỏ trong tay Sơ Tranh đánh về phía người kia. Một cọng cỏ mà thôi, người kia hoàn toàn không có phòng bị. Nhưng khi cỏ kia đánh vào người, biểu cảm của người kia đột nhiên biến đổi lớn, giống như bị thứ gì đó mang theo gai nhọn đâm một cái, vừa đau vừa lạnh. Người kia hít sâu, lui lại một bước, ánh mắt liếc qua mơ hồ nhìn thấy ngân mang che trên cỏ. Ngân mang lóe lên, lần nữa đánh về phía gã... - Năm phút sau. Sơ Tranh thả cô gái kia ra. Cô gái bị dọa cho phát sợ, ngồi bệt dưới đất, hung hăng khóc. "Không phải lần nào cũng may mắn như thế, có thể gặp được tôi." Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, lạnh như băng nói. "Cảm ơn... Cảm ơn..." Cô gái nghẹn ngào nói lời cảm ơn. 【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】 Sơ Tranh đứng dậy, âm thanh lạnh lùng nói: "Khóc xong rồi thì đứng lên." An ủi? An ủi là không thể nào an ủi. Cô ta cũng không phải thẻ người tốt của ta, ta an ủi cô ta làm gì. Cô gái lúc này đại khái chính là muốn người khác an ủi một câu, co lại khóc: "Em run chân." Lá gan nhỏ như vậy, mà còn dám đi cùng người xa lại chạy tới xem mắt đối tượng. Nửa ngày sau, Sơ Tranh phun ra một câu: "Vậy cô ngồi đi." Cô gái: "..." - Bà mối và hai người kia nằm trên bãi cỏ bên cạnh, Sơ Tranh lôi người ra ngoài, dùng dây thừng trói chắc lại. "Đứng lên." Sơ Tranh đạp một người trong đó một cước. "..." Người kia bất động. Gã bị đánh thành thế này, làm sao đứng lên nổi? Đứng không nổi!! Sơ Tranh cũng mặc kệ, dữ dằn uy hiếp: "Không nổi tôi giết chết ông." "..." Ba người đỡ nhau đứng lên, Sơ Tranh dắt bọn họ đi lên phía trước như dắt heo. Cô gái vẫn ngồi ở ven đường, thấy Sơ Tranh đi rồi, cô ấy lập tức đứng lên. "Chị, chị chờ em một chút." Cô gái đuổi kịp Sơ Tranh, trên mặt còn mang theo nước mắt. "Chị, chị dẫn bọn họ đi đâu vậy?" "Bán." "???" Ba người đằng sau cũng giật mình một cái, sợ hãi nhìn cô gái phía trước.