➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phong Diên ném ra câu nói này rồi đi ngoài luôn.
Bây giờ Sơ Tranh nạp pin rất nhanh, lúc này đã được bốn mươi phần trăm lượng pin.
Sơ Tranh nạp tới chín mươi phần trăm, bắt đầu đi dạo trong phòng.
Đây chính là phòng của nguyên chủ.
Nhà của Phong Diên rất lớn, chuẩn bị phòng cho người máy cũng không bệnh gì.
Quần áo treo trong tủ...
Có phải thẻ người tốt có sở thích đặc biệt gì không?
Nhưng căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, hình như hắn cực kỳ lãnh đạm với nguyên chủ, căn bản không để ý tới cô ấy.
Vậy những bộ quần áo này là ai chuẩn bị??
Sơ Tranh tìm ra một bộ khá bình thường để thay.
-
"Cô ta có chút là lạ, cậu tự xem xem xảy ra vấn đề ở đâu rồi." Phong Diên dẫn người vào, giọng điệu thanh lãnh.
Người phía sau Phong Diên lập tức lên tiếng: "Ôi... Sao lại xảy ra vấn đề? Có phải là anh sử dụng không thích đáng không?"
Phong Diên: "Phong Ngô Diệp."
"Em sai rồi." Phong Ngô Diệp giơ tay đầu hàng, vội vàng chạy đến trước mặt Sơ Tranh: "Bé yêu, nhớ ba không?"
Phong Ngô Diệp chính là người sáng tạo nguyên chủ, em họ của Phong Diên.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn anh ta, không có bất kỳ đáp lại gì.
Vẻ mặt Phong Ngô Diệp nghiêm túc hơn, đẩy mắt kính vốn không tồn tại: "Xem ra thật sự xảy ra vấn đề rồi."
Sơ Tranh: "Thân thể tôi bị tổn thương rất nghiêm trọng, có thể sửa chữa không?"
Phong Ngô Diệp: "..."
Phong Diên nhìn về phía Phong Ngô Diệp, người sau đang kinh ngạc, sao phương thức nói chuyện của bé yêu lại thay đổi rồi?
Chương trình hỗn loạn?
Không nên mà...
Phong Ngô Diệp chỉ vào mình: "Bé yêu, con còn nhớ rõ ta là ai không?"
"Phong Ngô Diệp."
Phong Ngô Diệp hô to: "Ta là ba ba của con mà!!"
"..." Mi nói cái gì?
"Chắc chắn là hỏng rồi!" Phong Ngô Diệp đau lòng nhức óc: "Anh, rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy, giờ con em cũng không nhận em nữa rồi!"
Phong Diên: "Cô ta còn biết cậu là Phong Ngô Diệp."
Phong Ngô Diệp đau xót: "Quá đại nghịch bất đạo!"
Sơ Tranh: "..."
Phong Diên: "..."
Hiển nhiên Phong Diên không muốn ở lâu với Phong Ngô Diệp dở hơi này.
"Giao cô ta cho cậu, không có việc gì thì đừng tới làm phiền anh."
Sơ Tranh: "!!!"
Phong Ngô Diệp này nhìn giống như đồ biến thái, thẻ người tốt lại muốn để ta ở cùng biến thái.
Sơ Tranh lập tức đuổi theo Phong Diên ra ngoài.
"Bé yêu, con đi đâu thế! Ba ba ở đây mà!"
Sơ Tranh ngăn Phong Diên lại: "Tôi không muốn ở cùng hắn."
Trời mới biết tên biến thái này sẽ làm gì mình.
Nếu đánh chết anh ta thì sao mà bàn giao với thẻ người tốt được!
"Phong Ngô Diệp."
Phong Diên không để ý tới Sơ Tranh, trong mắt hắn, Sơ Tranh chỉ là một người máy, lúc này còn là một người máy có chương trình hỗn loạn.
"Ôi ôi ôi, em cũng không biết cô ấy làm sao mà." Phong Ngô Diệp buông tay: "Bé yêu lại còn ghét bỏ ba ba."
Sơ Tranh: "..."
Mi nói thêm câu ba ba nữa, ta thật sự sẽ động thủ đấy!
"Bé yêu, chúng ta đi kiểm tra nhé." Phong Ngô Diệp chạy tới trong ánh nhìn lạnh băng của Phong Diên.
"Không."
Sơ Tranh từ chối đến phi thường kiên quyết.
"..."
Vẻ mặt Phong Ngô Diệp dần dần trở nên ngưng trọng, anh ta muốn tới gần Sơ Tranh, Sơ Tranh tránh khỏi anh ta, đi về bên cạnh Phong Diên.
"Anh, bắt lấy cô ấy." Phong Ngô Diệp chỉ huy Phong Diên.
Phong Diên nhíu mày, cuối cùng vẫn giơ tay giữ chặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không giãy giụa, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn vào người đàn ông: "Anh đi kiểm tra với tôi."
Đôi mắt kia rất xinh đẹp, nhưng mà không có cảm xúc, là máy móc lạnh băng.
Đây là người máy.
Mặc kệ chúng nó hoàn mỹ thế nào, cũng không thể giống như con người.
Phong Diên muốn từ chối, nhưng không biết vì sao đối đầu với một đôi mắt như thế này, lại không nói ra miệng được.
-
Phong Ngô Diệp có phòng nghiên cứu của mình, kiểm tra cần dụng cụ chuyên nghiệp, cho nên bây giờ Sơ Tranh và Phong Diên đều ở trong phòng nghiên cứu.
"Anh, anh có phát hiện không, hình như cô ấy chỉ nghe lời anh."
Phong Ngô Diệp thừa dịp Sơ Tranh bị mang vào bên trong, đến bên tai Phong Diên nhỏ giọng nói.
Mặc dù Phong Diên là chủ nhân của cô, nhưng anh ta là người sáng tạo, trong chương trình thiết lập thì cô cũng sẽ nghe lệnh anh ta.
Vừa rồi cô không chỉ gọi mình là Phong Ngô Diệp, còn từ chối mình.
"Cho nên?"
"Có chút kỳ quái... Em kiểm tra xong rồi ra nói với anh sau."
Phong Ngô Diệp đi thay quần áo, dẫn đoàn đội của mình đi vào bên trong.
Phong Diên chỉ có thể đứng ngoài quan sát qua thủy tinh xuyên thấu.
"Đi cởi quần áo ra giúp nó đi."
Phong Ngô Diệp phân phó trợ lý của mình.
Nhưng mà trợ lý đi vào, rất nhanh lại đi ra, sắc mặt kỳ quái: "Không được, cô ấy không cho."
"???"
Phong Ngô Diệp tự đi vào, tất nhiên cũng bị từ chối.
Sơ Tranh kiên quyết không cởi quần áo.
Cho dù đây là người máy, nhưng bây giờ cô đang dùng, vậy thì không thể cởi quần áo!
Cần sĩ diện!
Người máy ở trong mắt Phong Ngô Diệp chính là một vật phẩm, mặc hay không mặc cũng giống nhau.
Cho nên rất nhanh Phong Ngô Diệp đã bảo mấy người đi vào chung, muốn đè Sơ Tranh lại để cô yên tĩnh lại.
Bên trong lập tức loạn thành một bầy.
Phong Diên không nhìn được, ấn nút bấm trên bàn: "Cô ấy không thích thì cứ kiểm tra như vậy đi."
Giọng nói của Phong Ngô Diệp vang lên: "Anh nói thật nhẹ nhàng, quần áo sẽ ảnh hưởng đến kiểm tra của chúng em, hơn nữa thân thể cô ấy thật sự bị tổn thương, chữa trị cũng không thể có quần áo."
Người máy cũng không phải người, bị thương là tùy tiện bôi thuốc là được.
Phong Diên nhíu mày không nói gì thêm.
Chỉ là người máy, cô có gì mà thích hay không...
Vừa rồi hắn sao thế?
Phong Ngô Diệp chỉ huy trợ lý: "Làm cho cô ấy yên tĩnh lại."
Trong tay Phong Ngô Diệp có một hệ thống tổng điều khiển, nhưng mà trợ lý khởi động xong, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Không được, không khống chế được cô ấy."
Đáy lòng Phong Ngô Diệp hơi lộp bộp một chút, sao lại không khống chế được...
Người ở bên trong tính công kích cũng không mạnh, đại đa số đều tránh né.
Phong Ngô Diệp trầm tư một phút đồng hồ, cho người rút đi, tự mình đi vào: "Bé yêu, chúng ta chỉ kiểm tra cho con, không phải con vừa nói thân thể bị thương sao? Chúng ta chỉ đang chữa trị thân thể cho con."
"Tôi không nói không thể."
"Vậy vì sao bây giờ con không chịu phối hợp?"
"Không cởi quần áo."
"..." Phong Ngô Diệp hơi trầm mặc: "Chỉ vì chuyện này?"
"Không thì sao?"
Đây là con mình sao?
Giọng điệu này...
Quá đại nghịch bất đạo rồi!!
Phong Ngô Diệp chịu đựng lửa giận của cha già: "Nhưng mà bé yêu, không cởi quần áo thì sao mà kiểm tra cho con được?"
"Tôi không quan tâm." Dù sao cởi quần áo là không được.
Cuối cùng Phong Diên cho người đưa một bộ quần áo kiểu như áo choàng tắm vào, Sơ Tranh miễn cưỡng thỏa hiệp.
-
"Tổn thương khá nghiêm trọng, phải thay mấy cái linh kiện."
Phong Ngô Diệp vừa cởi áo khoác màu trắng, vừa nói chuyện với Phong Diên.
"Anh, vừa rồi anh có thấy không?"
"Ừ."
Phong Ngô Diệp lại ném ra một tin tức nặng ký: "Hệ thống của cô ấy tự động thăng cấp, em đã hoàn toàn không cách nào khống chế được cô ấy nữa, cũng không có cách nào xâm nhập vào hệ thống của cô ấy nữa, anh, anh có biết điều này đại biểu cho cái gì không?"
"Cái gì?"
Phong Ngô Diệp hít sâu một hơi: "Cô ấy tự tiến hóa! Có lẽ chúng ta đã có được một trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ rồi!"
Những AI trên thị trường bây giờ đều không có ý thức tự chủ.
Phong Ngô Diệp kích động đến mức nói năng hơi lộn xộn: "Anh, anh có thể tưởng tượng được không? Đây là thành tựu gì cơ chứ! Em sắp phát tài rồi ha ha ha ha!!"