➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ồ." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn cô ta: "Chứng cứ đâu?"
Sơ Tranh cũng không phát hiện bất cứ vật gì có thể giám sát được ở đây.
Nhưng nơi này vốn không phải bình thường, có lẽ bọn họ cũng không dùng thiết bị giám sát bình thường.
Nữ sinh tóc ngắn: "Mời lấy thẻ thông hành của ngài ra."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm nữ sinh tóc ngắn, không nhúc nhích.
"Mời lấy thẻ thông hành của ngài ra." Nữ sinh tóc ngắn lặp lại một lần.
Sơ Tranh sờ sờ trên người, đập bốp lên trên quầy.
Lúc này còn có người chơi khác, bị một tiếng kia của Sơ Tranh làm cả kinh nhìn qua.
Bên ngoài còn có không ít người chơi ghé vào trên thủy tinh hơi mờ, không ngừng nhìn vào bên trong.
Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười nhận lấy, Sơ Tranh nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trong hư không, là hình ảnh ghi chép bằng thị giác của cô.
Thẻ thông hành...
Trong hình ảnh có quỹ tích hoạt động gần đây của cô, nữ sinh tóc ngắn cũng không đưa ra nghi vấn với điểm tích lũy của cô, giống như lai lịch của điểm tích lũy rất chính đáng vậy.
Hình ảnh chớp động rất nhanh, đến lúc người chơi đầu tiên tìm cô, muốn chỉ định cô làm việc mới dừng lại, phát bình thường.
Trong màn ảnh Sơ Tranh nói với người chơi kia mấy câu, nhưng giữa lúc đó căn bản không có bất kỳ động tác gì.
Thần sắc của người chơi từ hưng phấn đến khó coi, lại đến hoảng sợ, cuối cùng xám xịt rời đi.
Trong thời gian này, Sơ Tranh đều đứng im, không xê dịch một bước.
Mấy người chơi tiếp theo đều là như thế.
Nữ sinh tóc ngắn không phát hiện gì dị thường, mỉm cười trả thẻ thông hành cho Sơ Tranh.
"Ngài không nên sử dụng bạo lực, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Sơ Tranh lạnh lùng thu lại thẻ thông hành, bắt đầu khiêu khích trò chơi: "Cho dù tôi dùng, cô có thể bắt được tôi sao?"
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Sơ Tranh an toàn không có chuyện gì đi ra, người chơi bên ngoài vù vù tản ra.
Sơ Tranh xác định, chỉ cần nơi này không giám sát được, vậy nó sẽ không có cách nào phán định mình sử dụng bạo lực...
Hơn nữa dưới tình huống không cách nào phán định, nó cũng sẽ không làm gì người chơi.
-
Sơ Tranh trở lại khách sạn, phát hiện trên mặt bàn lại xuất hiện Danh Sách Tử Vong.
Sơ Tranh: "??"
Không phải ta có 360 ngày thời gian nghỉ ngơi sao?
Sơ Tranh cầm danh sách trở lại ngân hàng, đập danh sách xuống trước mặt nữ sinh tóc ngắn: "Giải thích rõ ràng."
Nữ sinh tóc ngắn cầm danh sách lên, một lát sau ngẩng đầu.
"Chào ngài, có người sử dụng thẻ bài đạo cụ mời ngài tiến vào lượt trò chơi này. Thẻ bài đạo cụ ngài không thể từ chối, nhưng ngài yên tâm, thời gian nghỉ ngơi sẽ không thay đổi, ngài có thể tiếp tục hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi của ngài."
"Vậy nếu tôi không về được thì làm sao hưởng thụ?"
Rõ ràng ta có thể treo muộn một năm, bây giờ lại treo sớm một năm, cái mama gì đây?!
"... Thật xin lỗi, đây là quy tắc trò chơi, tác dụng của thẻ bài đạo cụ được ưu tiên trước những thứ khác."
"Là ai mời tôi?"
"Thật xin lỗi, chuyện này không thể nói cho ngài biết được."
"Vậy cô có thể nói cho tôi biết cái gì?"
Nữ sinh tóc ngắn: "Chúc ngài qua ải."
Sơ Tranh: "..."
Trò chơi nát!
Sơ Tranh cầm Danh Sách Tử Vong rời khỏi ngân hàng.
Lần này danh sách đặc biệt dài, 5 tên một hàng, hết thảy 8 hàng, 40 người.
Trong phòng nhỏ trước mắt phó bản có số người cao nhất là 100 người.
Bốn mươi so ra, cũng không tính là nhiều.
Sơ Tranh nhìn lướt qua từng cái tên, rất nhanh liền nhìn thấy mấy cái tên quen thuộc.
Tây Mộ, Kỷ Hữu Đường thình lình ở phía trên.
Cuối cùng Sơ Tranh trông thấy Vân Thu Thủy...
Lại là cô ta!!
Dùng thẻ bài đạo cụ mời... Vân Thu Thủy sao?
Phách lối vậy sao!!
-
Sơ Tranh trở lại khách sạn, phát hiện Tây Mộ phách lối đứng dựa ngoài cửa phòng cô.
"Về rồi à." Tây Mộ ngước mắt, đáy mắt chứa đựng vẻ không kiên nhẫn: "Cô có thể về chậm thêm chút nữa không?"
Hắn chờ ở đây đến hoa cũng muốn rụng luôn rồi.
Trời mới biết vì sao hắn lại có lắm kiên nhẫn mà chờ ở đây như thế.
"Có thể."
Tây Mộ: "..."
Tây Mộ bị nghẹn một chút, càng khó chịu hơn.
Toàn thân trên dưới đều lộ ra cảm xúc ông đây muốn bùng nổ.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Có việc?" Mấy ngày nay cô đều không gặp Tây Mộ, đến tiệm, thanh niên cũng nói hành tung của ông chủ cậu ta không rõ ràng.
Phòng nhỏ đông đảo kiến trúc, Sơ Tranh căn bản không tìm thấy người.
Tây Mộ đè ép vẻ không kiên nhẫn: "Cô nhận được danh sách chưa?"
"Rồi."
Tây Mộ lấy từ trong áo ra một vật giống như đồng hồ: "Sau khi vào trò chơi, dùng cái này liên hệ với tôi."
Sơ Tranh nhận lấy đồng hồ xem xét: "Không phải anh muốn dùng cái này để giết chết tôi trước chứ?"
Khóe miệng Tây Mộ khẽ cong, khinh miệt nhấn rõ từng chữ: "Tôi muốn giết chết cô, không cần phải phiền toái như vậy."
Người hắn dời khỏi tường, đi về phía thang máy.
Sơ Tranh đang muốn nói "anh không thể giết được tôi", Tây Mộ đột nhiên quay đầu lại nói: "Đúng rồi, sau khi vào trò chơi, chuyện đầu tiên phải làm là tìm trang bị của kẻ săn giết... Chính là trang phục thống nhất, ba người chơi đầu tiên lấy được, có thể làm những thứ kia không thể nhìn thấy mình ở một mức độ nhất định."
Tây Mộ nói xong liền đi.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ về phòng.
Trang phục thống nhất...
Trong phó bản vườn trường trước đó, zombie bên trong cũng không mặc đồng phục toàn bộ.
Bởi vì trường học đều là học sinh, như vậy trang phục thống nhất chính là đồng phục... Trang bị này còn phải dựa vào suy đoán sao?
Đồng phục bên trong phó bản cũng không khó gặp, cho nên ba người đầu tiên lấy được mới có tác dụng.
Nhưng chuyện này rõ ràng rất nhiều người chơi cũng không biết, chí ít tiểu mập mạp và đầu trọc cũng không biết điểm này.
Nhưng cũng chỉ là không nhìn thấy ở một mức độ nhất định...
Đối với Sơ Tranh mà nói, tác dụng không phải rất lớn.
-
Sơ Tranh tiến vào trò chơi là ở trong một ngôi nhà.
Rất tối, không có bất kỳ ánh sáng gì.
Cô còn chưa kịp thấy rõ tình huống xung quanh, trước mặt liền xuất hiện thẻ bài.
"Mời người chơi rút bài."
Sơ Tranh vẫn tiện tay chọn.
Họ và tên: Thích Sơ Tranh (người chơi Tử Thần)
Điểm tích lũy: 2925
Số lần qua cửa: 4
Thẻ bài đạo cụ: 43
Sơ Tranh: "..."
Ai nha!
Rút được Tử Thần.
Vậy lần này chẳng phải ta cần cạo chết tất cả người chơi mới có thể qua ải sao?
Đáy lòng Sơ Tranh vui trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy không thích hợp... Thẻ người tốt cũng là người chơi mà!!
Hại chết thẻ người tốt, không phải ta sẽ kéo ngược lại sao?
Không giết chết thẻ người tốt thì ta không qua ải được...
Đây là một vòng lặp vô hạn!!
Sơ Tranh rất là uất ức, nhìn chằm chằm thẻ bài thật lâu, bỗng nhiên vỗ về phía mình một cái.
Cho mi rút loạn này.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó rồi nói sau.
Sơ Tranh thu lại thẻ bài, lấy đèn pin ra soi xung quanh.
Phòng ở hai phòng ngủ một phòng khách, trên mặt bàn chất đống một chút túi đựng đồ ăn nhanh, đều đã trống không.
Quần áo ném trên ghế sofa, giống như lâu rồi không có ai dọn dẹp.
Màn cửa kéo đến kín kẽ, trên tường treo ảnh chụp chung, chắc là phòng ở của một cặp vợ chồng trẻ tuổi.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn qua, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói nên lời được.
Sơ Tranh không trông thấy người ở gian phòng.
Sơ Tranh đi đến cửa sổ bên kia, kéo màn cửa sổ ra, kết quả phát hiện bên trên thủy tinh còn dán một lớp giấy.
Sơ Tranh kéo một bên xuống, xuyên qua thủy tinh nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là ban đêm, trăng tròn treo trên vòm trời, ánh sao dày đặc.
Liếc nhìn lại, kiến trúc san sát nối tiếp nhau, trong bóng đêm liên miên chập trùng kéo dài đến nơi xa, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Đây là cả tòa thành thị.
Chủ đề của vòng này là gì?
Chiến trường lớn như vậy... Sao lại cảm thấy có chút kích thích nhỉ?
Sơ Tranh mở cửa ra ngoài, bên ngoài yên lặng đến mức một chút âm thanh cũng không có, bất kỳ một âm thanh gì, đều sẽ bị phóng đại.