➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tố Tuyết mê man một đêm, ngày hôm sau ôm đầu ngồi dậy.
Nàng trở về thế nào?
Đêm qua xảy ra chuyện gì?
Thái Hậu!
Tố Tuyết sợ đến mức tỉnh cả người, nhanh chóng đứng dậy chạy đến tẩm cung của Sơ Tranh.
Tố Tuyết đẩy cửa ra đi vào, trong điện yên tĩnh.
Sơ Tranh nằm nghiêng, vẫn đang ngủ.
Thấy Sơ Tranh vẫn tốt, Tố Tuyết thở phào, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nàng nhớ hình như gặp phải mấy người... Sau đó thì không nhớ rõ gì nữa.
"Tố Tuyết."
"Thái Hậu." Tố Tuyết lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi tới: "Ngài dậy rồi."
Sơ Tranh ngồi dậy, bọc lấy quần áo: "Ừ."
"Thái Hậu, tối hôm qua..."
"Ít hỏi thăm."
"..."
Sơ Tranh không cho hỏi, Tố Tuyết cũng không dám hỏi lại.
Nàng hầu hạ Sơ Tranh thay y phục, Sơ Tranh lại bảo nàng đi ra ngoài trước.
Tố Tuyết lơ ngơ, ngay khi nàng chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên ngừng lại.
Đồ trên giường có phải từng bị đổi không?
Tố Tuyết chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cẩn thận lui ra ngoài.
Mãi đến sau này nàng không hề nhìn thấy chăn đệm kia thêm lần nào nữa mới phát giác được không thích hợp.
Nhưng Tố Tuyết lại không dám hỏi.
-
Tố Tuyết thăm dò được chuyện phát sinh tối hôm qua.
Chỉ biết xảy ra chuyện, tình huống cụ thể như thế nào, bọn cung nữ thái giám đều không rõ ràng lắm.
Loại chuyện này nhất định sẽ bị cấm truyền đi.
Chuyện này chỉ cần truyền ra một chữ, thì có khả năng sẽ phạm phải trọng tội mất đầu.
Người biết cho dù muốn bát quái, cũng không dám nói lung tung.
Ngay khi Tố Tuyết suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì, thì có người tới đưa tin.
"Thái Hậu, Nhiếp Chính Vương muốn gặp ngài."
"Gặp ta?" Bây giờ Nhiếp Chính Vương đang bị giam lỏng, lúc này còn muốn gặp cô, làm gì?
Cung nhân truyền tin nói: "Vâng, Nhiếp Chính Vương nói, ngài không đi gặp sẽ hối hận."
Sơ Tranh: "Ta có gì mà phải hối hận?"
Cung nhân kia chậm rãi phun ra ba chữ: "Dung tướng quân."
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.
Nhiếp Chính Vương bị giam lỏng trong cung điện của mình, bốn phía đều là Cấm Vệ quân.
Sơ Tranh đi theo cung nhân vào.
Nhiếp Chính Vương ngồi ở chủ vị, tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm, cũng không có biểu hiện như ăn không ngon ngủ không ngon.
"Thái Hậu."
Sơ Tranh tiến vào, Nhiếp Chính Vương lập tức đứng dậy cung nghênh.
"Nhiếp Chính Vương tìm ta có chuyện gì?"
"Thái Hậu, mời ngồi." Trên mặt Nhiếp Chính Vương chứa ý cười yếu ớt.
Sơ Tranh cũng không sợ gã, thoải mái ngồi xuống.
"Thái Hậu, ngươi thật sự rất thông minh." Nhiếp Chính Vương giống như cảm thán nói: "Làm cho ta càng ngày càng thích, ta cũng không nỡ tổn thương ngươi."
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên tay vịn một cái: "Ngươi không tổn thương được ta."
"Ha ha ha, dáng vẻ tự tin này của Thái Hậu ngược lại làm ta nhớ tới mẫu thân ngươi."
"..."
Nhiếp Chính Vương như bừng tỉnh đại ngộ: "A, đúng rồi, có lẽ ngươi không biết mẫu thân ngươi."
"..."
Ta còn thực sự... Không biết.
Nguyên chủ được Thái Phó đại nhân nuôi lớn.
Nàng căn bản chưa từng thấy mẫu thân và phụ thân.
Theo như Thái Phó nói, bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết rồi.
Nhiếp Chính Vương lâm vào trong hồi ức: "Mẫu thân ngươi năm đó là tài nữ đệ nhất kinh thành, bao nhiêu công tử thế gia đều khuynh đảo vì nàng, nguyện giành được một tiếng cười của giai nhân."
Trong này bao gồm cả Tiên Hoàng và gã.
Nhưng vị tài nữ này, cuối cùng lại chỉ lựa chọn một nam tử có gia thế bình thường.
Bọn họ cũng không phải chết vì ngoài ý muốn gì đó.
"Là ta làm." Nhiếp Chính Vương cười nói: "Thứ bản vương không có được, thì ai cũng đừng mơ mà có được."
Lúc ấy nguyên chủ vừa ra đời không lâu.
Nhiếp Chính Vương thiết kế để gia tộc của phụ thân nguyên chủ gánh trên lưng tội phản quốc.
Lúc ấy đang cùng nước khác giao chiến, tội danh này chỉ cần chuẩn bị chứng cứ kỹ càng, thì hết thảy mọi chuyện sẽ đi theo hướng mà gã mong muốn.
Mà sự thật cũng xác thực như thế.
Tiên Hoàng tức giận, nhưng có thể là vì suy cho cùng đó cũng là người mà ông ta thích nhưng không có được, cho nên Tiên Hoàng vụng trộm thả cho bọn họ một con đường sống.
Nhiếp Chính Vương lấy lý do tiếp ứng, đón bọn họ đi.
Nhiếp Chính Vương biểu hiện quá tốt, bọn họ đều không hoài nghi, đi theo Nhiếp Chính Vương.
"Hoàng huynh ta chính là mềm lòng, người như vậy không chiếm được, giữ lại có ích lợi gì đâu, ngươi nói đúng không."
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn gã, không phát biểu cái nhìn gì.
Nhiếp Chính Vương cũng không thèm để ý, tiếp tục nói.
"Khiến cho ta ngoài ý muốn chính là, Hoàng huynh vậy mà vào lúc sắp chết, lại đón người tiến cung..."
"Bản vương còn tưởng rằng Hoàng huynh thật sự độ lượng như vậy, kết quả là đến trước khi chết vẫn không cam tâm."
Sơ Tranh: "..."
Có một câu thô tục muốn nói.
Không chiếm được người trong lòng, thì phải chiếm được con gái của người trong lòng sao?
Lòng người thật sự rất phức tạp.
Mưa đạn trong nội tâm Sơ Tranh đã quét được mấy trang, trên mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
"Vương gia nói với ta những chuyện này, có ích lợi gì?"
Nụ cười của Nhiếp Chính Vương hơi thu vào, chỗ sâu trong đáy mắt tuôn ra mấy phần kinh nghi.
Nghe thấy chuyện như vậy.
Phản ứng của cô không khỏi bình tĩnh quá mức.
Nhiếp Chính Vương: "Ngươi... Không hề kinh ngạc?"
Sơ Tranh: "Vì sao ta phải kinh ngạc."
Ta cũng không phải nguyên chủ.
Kịch bản cẩu huyết hơn nữa ta cũng từng gặp qua.
Chút chuyện nhỏ ấy tính là gì.
Mưa bụi.
Nhiếp Chính Vương bị nghẹn họng.
Sự phát triển này sao lại có chút không đúng nhỉ?
Đây là phản ứng mà người bình thường nên có sao?!
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Hôm nay Vương gia gọi ta tới, chính là vì muốn ôn lại chuyện cũ với ta?"
"Dĩ nhiên không phải."
Thần sắc Nhiếp Chính Vương nghiêm túc hơn.
Vốn cho rằng những chuyện này có thể làm cho cô luống cuống trận cước, không nghĩ tới cô lại không hề quan tâm đến.
Nhiếp Chính Vương ngồi xuống bên cạnh: "Hôm nay bản vương mời Thái Hậu đến, là muốn Thái Hậu giúp bản vương một chuyện."
"Tại sao ta phải giúp ngươi?"
"Thái Hậu không muốn bản vương nói ra chuyện của ngươi và Dung Thí chứ?" Nhiếp Chính Vương nhẹ chậc hai tiếng: "Chuyện này không chỉ hủy hoại Thái Hậu, mà còn có Dung Thí, Dung tướng quân."
"Thái Hậu, ngươi nói xem, là ta cùng hậu phi tư thông nghiêm trọng hơn, hay là Thái Hậu một nước cùng tướng quân tư thông nghiêm trọng hơn?"
Con chó điên này biết được từ đâu?... Đúng rồi, ngày đó kẻ tập kích thẻ người tốt, chạy mất một người.
Là gã làm ra?
Đáy lòng Sơ Tranh xoay chuyển mười tám ngõ cong, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ.
"Vương gia nói bậy bạ gì đó?"
"Ta có nói bậy không, trong lòng ngươi rất rõ ràng." Nhiếp Chính Vương nghiền ngẫm nhìn cô: "Nếu Thái Hậu không muốn ta truyền đi, thì tốt nhất hãy nghe theo điều kiện của ta."
Nhiếp Chính Vương cảm thấy Sơ Tranh sẽ không lấy mạng của cô và Dung Thí ra đùa giỡn.
Cho nên lúc này gã đã tính trước.
Nhưng mà...
Sơ Tranh phản ứng bình bình: "Ồ."
Chó điên lợi hại nha.
Uy hiếp đến trên đầu ta rồi!
Sơ Tranh chống lên tay vịn đứng lên.
Nhiếp Chính Vương dù bận vẫn ung dung câu lấy một tia cười yếu ớt: "Thái Hậu ngươi yên tâm, điều kiện của bản vương sẽ không quá đáng."
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Vương gia, sáng rồi."
Nhiếp Chính Vương: "???"
Nằm mơ giữa ban ngày có thể bắt đầu làm!
Sơ Tranh xắn tay áo, đi lên ấn lấy Nhiếp Chính Vương chính là đánh một trận.
Tên này cho rằng cô vẫn là nguyên chủ ngốc nghếch dễ lừa gạt chắc!
Ta đánh chết con chó điên nhà ngươi.
Còn dám uy hiếp ta!
Nhiếp Chính Vương làm sao có thể ngờ tới Sơ Tranh sẽ trực tiếp động thủ, bị đánh mấy cái mới lấy lại tinh thần.
Nhưng lúc này đã mất đi cơ hội phản kích.
Bị Sơ Tranh ấn lấy đánh một trận.
Sơ Tranh đánh xong, hô ra bên ngoài: "Người đâu."
Toàn thân Nhiếp Chính Vương đều đau, tia sáng lắc lư, gã không mở nổi mắt ra.
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Sơ Tranh vang lên: "Nhiếp Chính Vương phi lễ ai gia, kéo ra ngoài đánh năm mươi đại bản!"
Nhiếp Chính Vương: "!!!"
Gã không có!