➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Công ty của Ôn Hoằng Nghị sắp chống đỡ không nổi nữa, lại chạy đi tìm Liễu Hàm San.
Liễu Hàm San đương nhiên không chịu giúp đỡ, Ôn Hoằng Nghị không có cách nào, chạy đến tìm Sơ Tranh, muốn cô nói giúp với Liễu Hàm San một chút.
"Ôn tiên sinh, đây là chuyện của ông."
Thái độ của Sơ Tranh càng lạnh lùng hơn.
"Sao lại là chuyện của cha, về sau không phải cũng do con thừa kế sao? Chẳng lẽ con muốn nhìn nhà ta kết thúc như vậy?"
Sơ Tranh chân thành nói: "Tôi có thể từ bỏ quyền thừa kế."
Liễu Hàm San nhất định muốn cô kế thừa Ôn gia, là bởi vì bà ấy không muốn để cho An Tuệ trở thành người thắng, nhưng tình huống của Ôn gia bây giờ, cô thừa kế thì làm được gì? Trả nợ sao?
"Ôn Sơ Tranh, cha là cha của con! Con không thể thấy chết mà không cứu!"
Đáy mắt Ôn Hoằng Nghị chứa đựng lửa giận.
"..." Không, con gái của ông đã chết rồi.
Sơ Tranh tránh khỏi dây dưa của Ôn Hoằng Nghị, nhanh chóng lên xe rời đi.
Ôn Hoằng Nghị không ngừng đến chặn cô, Sơ Tranh chê ông ta phiền, vừa vặn Cận Hưu muốn đi nơi khác công tác, Sơ Tranh trực tiếp mang theo hắn cùng đi.
Tại sao lại là mang theo Cận Hưu?
Ồ.
Sơ Tranh có chuyên cơ.
Đoàn đội đi theo Cận Hưu, vạn vạn không nghĩ tới, bọn họ lại có thể ngồi chuyên cơ đi công tác, nơi dừng chân cũng là khách sạn năm sao xa hoa.
Đi theo bạn gái Cận tổng đi công tác, đây cũng quá hạnh phúc.
Nhưng Cận Hưu không cảm thấy như vậy, ngày nào cũng chỉ có thể cảm thán chăm bạn nhỏ thật khó.
"Bạn nhỏ, em qua đây."
"Làm gì?"
"Uống hết cái này." Cận Hưu đặt một ly sữa bò xuống trước mặt Sơ Tranh.
"Sao anh không tự uống đi?"
"Anh không cần." Cận Hưu dỗ dành cô: "Mau uống hết đi."
"... Anh không bỏ thứ gì vào trong đấy chứ?" Sơ Tranh hoài nghi.
"Bạn nhỏ, anh không có thói quen bỏ loạn đồ vật vào trong nhà." Cận Hưu có ý riêng.
Sơ Tranh nghe hiểu hắn nói chuyện chai rượu lúc trước, nhưng đó cũng không phải cô bỏ, cho nên Sơ Tranh không đếm xỉa đến.
Sơ Tranh bưng ly sữa bò kia uống một ngụm, chỉ là sữa bò bình thường, không có thứ gì.
"Anh nghe nói kề bên này có suối nước nóng, bạn nhỏ có muốn đi không?" Mùa này tắm suối nước nóng là thích hợp nhất.
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
Cận Hưu bất đắc dĩ: "Bạn nhỏ, sao em không thích ra ngoài thế?"
Sơ Tranh không ngẩng đầu hỏi: "Đi ra ngoài có anh sao?" Đi ra ngoài ta sẽ bị Vương bát đản chi phối! Ở nhà làm cá muối không tốt sao?
Cận Hưu: "..."
Cô cứ bất thình lình bốc lên một câu như thế, lần nào cũng có thể làm cho huyết dịch của hắn sôi trào.
Cận Hưu đi qua, ôm cô hỏi: "Có anh em sẽ đi ra ngoài?"
"Xem tâm tình."
"Vậy bạn nhỏ... Bây giờ tâm tình thế nào?" Cận Hưu kéo dài âm: "Có muốn cùng anh ra ngoài ngâm suối nước nóng không."
"Cũng không muốn."
-
Năm phút sau, Sơ Tranh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mặt không cảm xúc nhìn cảnh vật đường phố lượn qua ngoài cửa sổ.
Hai người đi đến cửa hàng mua áo tắm trước, sau khi đi ra mới đến suối nước nóng.
Mùa này chính là thời điểm tắm suối nước nóng, người rất nhiều, Cận Hưu đã thành thói quen tiết kiệm, cho nên dự định xếp hàng, ai biết Sơ Tranh đã cầm được thẻ, kéo hắn đi vào bên trong.
Người phục vụ đưa bọn họ đến một suối nước nóng u tĩnh, không tính là lớn, nhưng rất riêng tư.
Sơ Tranh không có ý định xuống, tới liền trực tiếp nằm trên ghế, lấy khẩu khí như của người lớn nói với trẻ con: "Anh đi đi."
"Em không đi?"
"Không... Cận Hưu!"
Cận Hưu ôm Sơ Tranh, khẽ thổi hơi bên tai cô, giọng điệu mập mờ: "Anh ngâm một mình rất không có ý nghĩa, bạn nhỏ đi cùng anh đi."
Sơ Tranh: "..."
Ta không nên đến!
Ta nên đánh chết hắn!
【... 】 Tiểu tỷ tỷ, ngâm cái suối nước nóng mà thôi, cô có cần phải bay đến độ cao này không?
Sơ Tranh lạnh lùng che giấu Vương Giả.
Sơ Tranh xưa nay là hạng người không biết chơi đùa, cho nên tắm suối nước nóng cũng chỉ vẻn vẹn tắm suối nước nóng mà thôi, Cận Hưu ở bên cạnh nói chuyện với cô, cô sẽ ngẫu nhiên đáp một tiếng.
-
Ngâm suối nước nóng xong trở lại khách sạn, ngày thứ hai Cận Hưu phải làm chính sự, mấy ngày kế tiếp đều rất bận rộn, một mình Sơ Tranh ở trong khách sạn, Cận Hưu cho là cô sẽ phiền, kết quả cô cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng sắp cắm rễ trong khách sạn luôn rồi.
Vốn cho rằng Sơ Tranh cũng không làm gì, kết quả lúc trở về thu thập một chút...
Cận Hưu nhìn đồ vật ngổn ngang chồng chất trên giường: "Em ra ngoài mua lúc nào thế?"
Sơ Tranh ngồi xếp bằng ở bên cạnh: "Khi anh không ở đây."
Cận Hưu mở những vật này ra, túi xách đồ trang sức đồ trang điểm hắn có thể hiểu được, nhưng mà...
Cận Hưu vỗ vỗ bình hoa bên cạnh: "Em mua cái này làm gì?"
"Cắm hoa?" Bình hoa không phải dùng để cắm hoa sao? Không có bệnh!
"Em biết sao?"
"..." Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Anh học."
"Tại sao lại muốn anh học?" Cận Hưu khiếp sợ: "Bạn nhỏ, em phải làm cho rõ ràng, ai là con gái?"
"Con gái thì làm sao?"
"Không sao... Anh học." Cận Hưu sợ trong một giây: "Nhưng em dùng đồ cổ để cắm hoa, có phải là có chút..."
Không thích hợp làm bình cắm hoa, vừa lớn lại vữa dễ vỡ.
Cho nên Sơ Tranh quay đầu liền quyên cho viện bảo tàng bên cạnh.
Viện bảo tàng: "???"
Mặc dù là quyên, nhưng sau khi trở về, Sơ Tranh mua một bình hoa siêu nặng, bày ở nơi đó, mỗi ngày Cận Hưu trở về đều có thể trông thấy.
Cuối cùng không có cách nào, bảo trợ lý đăng ký cho mình một lớp cắm hoa.
"Ôn tiểu thư muốn học?" Trợ lý vốn không nghĩ nhiều.
"..."
Cô ấy học cái gì chứ!
"Cậu cứ báo danh trước đi."
"Vâng."
Cận Hưu lén lút đi học cắm hoa, lúc đầu cắm lung tung hết cả, dần dần sau đó thì hơi đẹp hơn một chút.
Cận Hưu cảm thấy mình trước kia sống quá uổng phí, từ sau khi có bạn nhỏ nhà hắn, giặt quần áo nấu cơm cắm hoa, mọi thứ đều tinh thông.
"Bạn nhỏ, em rời khỏi anh thì làm sao bây giờ?"
"Tại sao em lại rời khỏi anh?" Sơ Tranh không hiểu thấu, ngược lại lại cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì hả?"
"..."
Thật xin lỗi, hắn không nên nói loại lời này với bạn nhỏ.
"Cả đời em đều không rời khỏi anh sao?"
"Bằng không thì sao?"
"Vậy nếu anh chết thì sao?"
"Vậy thì chết..."
【 Tiểu tỷ tỷ cô nói ra thử xem. 】
"... Cùng nhau chứ sao." Sơ Tranh trấn định nói tiếp.
Cận Hưu nhìn cô cười, người đàn ông anh tuấn soái khí, cười lên càng mê người hơn.
"Cười cái gì mà cười, nấu cơm!" Sơ Tranh cào cào mép ghế sofa, dữ dằn: "Em đói, nhanh lên!"
"Vậy bạn nhỏ ăn một món điểm tâm ngọt trước nhé?"
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua phía hắn.
Cận Hưu chống lên bàn, chỉ vào mình.
Sơ Tranh: "..." Vậy, ta không khách khí!
-
Ôn Hoằng Nghị không có Liễu Hàm San giúp đỡ, công ty suy tàn rất nhanh, tài sản không ngừng rút lại, cuối cùng chỉ có thể bán thành tiền, kết quả cuối cùng vẫn nợ ngập đầu.
An Tuệ sinh hạ một đứa bé, trường học bên kia vì thời gian dài cô ta không đi học nên cũng trực tiếp bị khai trừ.
Mang theo đứa con, An Tuệ làm sao còn có thể sống những ngày thoải mái.
Ôn Hoằng Nghị và An Tuệ ở cùng một chỗ, nhưng An Tuệ không chịu được cảnh người ta tìm tới cửa đòi nợ, ôm con rời đi, để lại một mình Ôn Hoằng Nghị.
Mấy năm sau Doãn Tu Dương bị bắt lại, tiền đã bị tiêu sạch bách, chờ đợi gã chính là thẩm phán.
Thật lâu trước đó Sơ Tranh nghe người ta nói, An Tuệ mang theo con gả cho một người ở địa phương khác, nhưng hoàn cảnh nhà trai không tốt, An Tuệ cũng sống không khá lắm, ngày nào cũng kẹp giữa gia đình và con, cãi nhau ầm ĩ.
Vốn cho rằng mình có thể trở thành người trên người, không nghĩ tới cuối cùng vẫn luân lạc thành người bình thường.
Lấy kiến thức của An Tuệ, nếu cô ta thật sự muốn sống tốt hơn, kỳ thực cũng có thể.
Đáng tiếc An Tuệ không chịu được những công việc kia, cô ta không muốn đi làm.
Nếu cô ta vẫn muốn sống cuộc sống của thiên kim tiểu thư, không có Ôn Hoằng Nghị, thì ai nguyện ý cưng chiều cô ta chứ?
Khi mọi thứ ở ngay trước mắt thì không trân quý, mất đi hết thảy mới hối hận thì cũng đã muộn.