➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sơ Tranh tiểu thư không cảm thấy đây là ép buộc sao?"
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, trong ánh mắt thanh lãnh mang theo vài phần nghiêm túc: "Anh không thích tôi?" Trong những cuốn tiểu thuyết viết về tổng tài bá đạo không phải chính là nhốt trước rồi yêu sau sao? Sao bây giờ lại không được? Ta bị lừa sao?!
Ánh mắt cô gái giống như có lực xuyên thấu, có thể nhìn thấu linh hồn hắn.
Đáy lòng Lâu Hành nhịn không được khẽ run rẩy.
Thích... Cô sao?
Lâu Hành không nói rõ ràng được.
Lâu Hành cũng không biết mình tức giận vì Sơ Tranh giam lỏng mình ở đây, hay là do cô chưa trải qua sự đồng ý của hắn mà đã tự tiện quyết định.
Nhưng mình ghét cô sao?
Không.
Trong lòng Lâu Hành có đáp án rất rõ ràng.
Nhưng Sơ Tranh đối với hắn thì sao?
Từ lúc vừa mới bắt đầu, thái độ của cô đối với mình đã có chút không hiểu thấu.
"Cô thích tôi như vậy sao?" Lâu Hành ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh: "Thích đến mức muốn dùng loại biện pháp này để giữ tôi lại bên cạnh cô?"
Đuôi lông mày của Sơ Tranh nhẹ nâng lên: "Anh là của tôi."
Lâu Hành: "Tôi chưa đồng ý!"
Há miệng ngậm miệng chính là của cô, hắn là người, có tư tưởng, không phải đồ chơi!
Sơ Tranh có hơi thất vọng: "Ồ."
Cô hơi dừng một chút: "Vậy anh đồng ý đi." Chuyện của hai chữ thôi mà cứ lằng nhà lằng nhằng mãi, có thể giống đàn ông được không!
Lâu Hành: "..."
Lâu Hành quyết định lấy tình cảm để tác động vào đạo lý: "Ở trong thế giới của con người chúng tôi, hai người ở bên nhau cần có tình cảm, tôi không biết ở chỗ các cô lý giải ra sao, nhưng đối với chúng tôi mà nói, tình yêu là một chuyện rất thiêng liêng thần thánh, không thể tùy ý quyết định."
"..." Mặc dù thân thể ta là người ngoài hành tinh, nhưng nội tâm ta là người nha.
Lâu Hành nói tiếp: "Tôi đối với cô xác thực có chút cảm giác khác, nhưng tôi không hi vọng chúng ta lấy phương thức như vậy mà ở bên nhau?"
Không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì, một hồi lâu sau mới nói: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, tôi cũng có thể tiếp nhận cô, nhưng mà... Cô không thể hạn chế tự do của tôi."
"Tỉ như?"
"Đưa tôi về nhà trước đi."
Sơ Tranh: "..."
Ha ha!
Nằm mơ!
Trở về có gì tốt?
Chỗ đó có ta sao?!
Nếu không phải ta, bây giờ không biết mi đã bị chỉnh thành bộ dạng gì rồi!
Mặc dù Sơ Tranh cự tuyệt yêu cầu trở về của Lâu Hành, nhưng không còn hạn chế hắn hoạt động trên tinh hạm nữa.
Lâu Hành thử đi đến nơi đặt phi thuyền xem, phát hiện những thứ đó hắn đều chưa từng thấy qua, Lâu Hành không dám tùy tiện đi lên.
Nhưng Sơ Tranh không hạn chế hắn, Lâu Hành liền tự mình nghiên cứu.
Hôm nay, tinh hạm dừng lại ở gần một tinh cầu.
Lâu Hành đi từ phi thuyền bên kia ra, không nhìn thấy Sơ Tranh, có chút kỳ quái, hắn đến phòng chủ hạm bên kia xem.
Bên trong chỉ có Nạp Hạ, Nạp Đông và Sơ Tranh không thấy tung tích.
"Sơ Tranh tiểu thư đâu?" Lâu Hành lễ phép hỏi một câu.
"Điện hạ đi xuống dưới rồi." Nạp Hạ thuận miệng nói.
Lâu Hành xuyên qua màn hình nhìn lên viên tinh cầu trước mặt này, hắn quay người trở về phòng.
Ngày thứ hai Lâu Hành mới nghe thấy âm thanh, hình như là Sơ Tranh trở về.
Lâu Hành mở cửa khoang ra ngoài, Sơ Tranh vừa vặn đi qua bên này, thấy hắn mở cửa, ghé mắt nhìn qua.
Cô nhìn một chút rồi trực tiếp đi thẳng luôn.
Lâu Hành không biết Sơ Tranh đã đi làm gì, tinh hạm rất nhanh lên đường lần nữa, cái tinh cầu kia cách bọn họ càng ngày càng xa, tận đến khi không nhìn thấy nữa.
Muộn thêm chút thời gian, Nạp Hạ tới gõ cửa gọi hắn ra ăn cơm.
Hắn không ăn cơm, Sơ Tranh sẽ tiêm kim tiêm cho hắn, cho nên Lâu Hành không thể không ăn.
Lâu Hành có chút kỳ quái, trước đó đều là trực tiếp đưa tới, sao hôm nay lại bảo hắn ra ngoài ăn.
Chờ hắn đến gần phòng ăn, nhìn đĩa đặt trên bàn, bên trong có đủ loại đồ ăn sắc hương khác nhau, thần sắc hắn hơi sững sờ.
Đồ ăn trên tinh hạm cơ bản đều là lương khô, hoặc là đồ hộp.
Nguyên liệu nấu ăn mới mẻ như thế này, cơ hồ là không nhìn thấy.
Sơ Tranh thay một bộ quần áo khác, chậm rãi đi tới, trực tiếp kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Một tay cô đắp trên ghế, một tay chống bàn: "Nếm thử xem thích gì."
Lâu Hành: "..."
Lâu Hành chậm chạp ngồi xuống.
Nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, thịt mềm ngon tuyệt, thành phố dưới lòng đất cũng không có loại đồ ăn thế này.
Đã rất lâu rồi Lâu Hành không được ăn đồ ăn ngon như thế, sau khi hắn ăn hai miếng, phát hiện Sơ Tranh không động đậy, dừng lại hỏi cô: "Cô không ăn?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Người ngoài hành tinh chúng tôi không ăn thứ này."
Lâu Hành gần như chưa từng nhìn thấy Sơ Tranh ăn cơm.
"Vậy các cô ăn gì?"
Sơ Tranh lành lạnh nói: "Ăn thịt người."
Lâu Hành: "..."
Lâu Hành gặp qua không ít người ngoài hành tinh, những người ngoài hành tinh kia xác thực sẽ ăn thịt người.
Người ở trong mắt người ngoài hành tinh như bọn họ, cũng giống như con người nhìn gà vịt thịt cá vậy, đều là nguyên liệu nấu ăn chất thịt mập mạp.
-
Một đoạn thời gian sau đó, mỗi ngày Lâu Hành đều được ăn đồ ăn mới mẻ.
Nguyên liệu nấu ăn về cơ bản không khác nhau lắm, nhưng bởi vì cách làm không giống nhau, cho nên cũng ăn không ngán.
Tinh hạm thỉnh thoảng sẽ dừng lại, sau đó hắn có thể trông thấy được đồ ăn không giống nhau.
Những thức ăn này từ đâu tới, trong lòng Lâu Hành hiểu rõ.
Lâu Hành không nhắc lại chuyện rời đi, Sơ Tranh cũng không nhắc lại những chuyện khác, hai người dường như đạt thành một loại ăn ý.
Tận đến một ngày ——
"Tôi thật sự sợ điện hạ sẽ độc chết hắn mất."
Đây là giọng nói của Nạp Hạ.
Lâu Hành dừng lại, không đi về phía trước nữa, đứng ở bên cạnh nghe lén.
"Vì sao?" Giọng của Nạp Đông vẫn là âm thanh ồm ồm kia: "Điện hạ thích hắn như vậy, tại sao lại muốn độc chết hắn?"
Nạp Hạ: "Cậu không biết? Những thứ kia điện hạ đều chưa thử qua xem có độc hay không, Lâu tiên sinh lại không giống như chúng ta, lỡ như có độc thì sao?"
Nạp Đông: "..."
Lâu Hành: "..."
Bây giờ hắn còn chưa bị độc chết, có phải là nên cảm ơn cô không?
Sau chuyện này, Lâu Hành ăn cơm cũng cẩn thận hơn nhiều.
-
Tài nguyên dự trữ của chiếc tinh hạm này, đủ để đi trong vũ trụ rất lâu.
Tiến vào tinh tế, Lâu Hành đại khái cũng rõ ràng, chỗ của hắn, thật sự chỉ là giọt nước trong biển cả vũ trụ.
Tinh hạm ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải một chút phi thuyền chạy trong vũ trụ, hoặc là những thứ khác.
Đại bộ phận trông thấy tinh hạm đều sẽ đi vòng qua, không ai tự nhiên đi đánh tinh hạm cả.
Nhưng cũng có một số thích nổi bật, nhất định phải trêu chọc một chút.
Khi Lâu Hành tới, cảnh trông thấy chính là phía đối diện ngừng lại không ít phi thuyền.
Sơ Tranh dựa vào bàn điều khiển bên cạnh, hờ hững nhìn.
Lâu Hành chưa từng thấy bàn điều khiển trước mặt cô, tò mò hỏi một câu: "Đây là cái gì?"
Sơ Tranh thuận miệng nói: "Anh ấn vào xem."
Lâu Hành: "..."
Lâu Hành không có ý định ấn, nhưng Sơ Tranh trực tiếp giữ chặt tay hắn, ấn xuống một nút bấm trong đó.
Trong biển sao phía trước, bỗng nhiên lóe ra một tia sáng chói mắt, khí lãng mà mắt trần cũng có thể thấy được, từ bên kia đẩy đi.
Lâu Hành: "???"
Hắn quay đầu nhìn Sơ Tranh, người sau mặt không cảm xúc ấn xuống bên cạnh, kéo tay hắn tiếp tục ấn xuống.
Lâu Hành bỗng nhiên rút tay về, nhìn về phía trước.
Nơi vừa rồi nổ tung đã không nhìn thấy phi thuyền nữa, cũng không nhìn thấy hài cốt, những phi thuyền kia chắc đã né tránh đi... Lâu Hành lại nhìn thêm một lúc, cuối cùng cảm thấy chắc Sơ Tranh chỉ tùy tiện ấn xuống, cũng không nhắm chuẩn những phi thuyền kia.
Bây giờ không biết hắn đang ở cách tinh cầu kia bao xa, trở về là không thực tế.
Có lẽ...
Ở bên cô cũng tốt.