➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thẩm Diêu Dạ nói đi là đi.
Nhưng chỉ qua nửa tháng.
Thì có người tìm tới cửa.
Tạ Xu mở cửa, hắn nhìn thấy người ngoài cửa, có chút ngoài ý muốn: "Thẩm gia chủ, ngươi có chuyện gì không?"
"Có phải Diêu Dạ từng tới nơi này không?" Thẩm Kính Vân vào thẳng chủ đề.
Tạ Xu dựa vào cánh cửa: "Đã từng tới."
"Hắn ở đâu?"
"Đi rồi." Tạ Xu nói.
Thẩm Kính Vân truy vấn: "Đi đâu?"
Tạ Xu lắc đầu, cười nói: "Ta cũng không biết... Xem ra Thẩm gia chủ khôi phục rất tốt, nguyên linh kim đan đúng là thứ tốt."
Sắc mặt Thẩm Kính Vân biến hóa.
Nguyên linh kim đan.
Hắn từng dùng nguyên linh kim đan?
Vì sao bọn họ lại nói với mình là đã tìm được giải dược?
"Rốt cuộc ngươi và Thẩm Diêu Dạ có quan hệ thế nào?" Tạ Xu có chút tò mò: "Hắn nhìn như rất chán ghét ngươi, nhưng sao lại bảo vệ ngươi khắp nơi? Vì để ta gặp ngươi, không tiếc quỳ xuống..."
Sắc mặt Thẩm Kính Vân trong nháy mắt tái nhợt.
Khi Thẩm Kính Vân rời đi thì có chút thất hồn lạc phách.
"Thẩm Diêu Dạ, ta sẽ tìm được đệ."...
"Diêu Dạ công tử, công tử nhanh đến xem giúp ta."
Thiếu nữ đỡ một nam nhân tiến vào, trên cánh tay nam nhân chảy đầy máu, nhìn hơi dọa người.
Thẩm Diêu Dạ lập tức để thiếu nữ dìu người vào, hắn cầm máu bôi thuốc cho nam nhân, động tác thuần thục lại rất đẹp mắt, thiếu nữ đứng ở một bên, có chút si mê nhìn hắn.
Chờ Thẩm Diêu Dạ làm xong, thiếu nữ lập tức đưa nước lên.
"Cảm ơn."
Thẩm Diêu Dạ uống xong: "Tống cô nương, cô nương đừng nên chạy tới nơi này nữa, miễn cho người bên ngoài đồn đại, ảnh hưởng đến sự trong sạch của cô nương."
"Những người kia cứ thích nói lung tung vậy đấy, Diêu Dạ công tử, huynh không cần để ý." Tống Hâm xinh đẹp le lưỡi một cái, nàng còn ước gì người bên ngoài cứ nói lung tung vậy kìa.
"Diêu Dạ công tử, ta đi nấu cơm cho huynh."
"Tống cô nương..."
Tống Hâm căn bản không nghe Thẩm Diêu Dạ nói, trực tiếp quay người ra ngoài.
Thẩm Diêu Dạ có chút đau đầu vuốt vuốt mi tâm.
Xem ra không thể ở lại đây nữa.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Diêu Dạ đã không còn lắm lời như trước, có vẻ hơi trầm mặc, nhưng chính sự trầm mặc như vậy, lại làm cả người hắn nhìn trầm ổn hơn trước kia nhiều.
Rèm cửa bị người xốc tên, tia sáng bên ngoài tiến vào.
Thẩm Diêu Dạ cúi đầu thu dọn đồ đạc, không ngẩng đầu mà nói: "Hôm nay không xem bệnh nữa, sáng mai xin hãy tới sớm."
"Diêu Dạ."
Thanh âm ôn nhuận của nam tử vang lên.
Thẩm Diêu Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt quen thuộc xâm nhập vào tầm mắt hắn.
Thẩm Kính Vân...
Thẩm Diêu Dạ nghi ngờ rằng mình đang xuất hiện ảo giác, hắn dùng sức nháy mắt mấy cái, nhưng người kia vẫn đứng ở nơi đó.
Thẩm Kính Vân mặc một bộ bạch y, mặc dù đã dùng nguyên linh kim đan, nhưng mái tóc trắng như tuyết kia vẫn không hề biến đổi, làm nổi bật gương mặt nam tử như băng tuyết.
"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Thẩm Diêu Dạ nói chuyện có chút ngập ngừng, ngược lại lại lạnh mặt xuống: "Không phải ngươi tới bắt ta về, để chịu tội với những người đã chết của Thẩm gia chứ?"
"Diêu Dạ, ta ở trong lòng đệ, chính là người như vậy sao?" Thẩm Kính Vân hình như có chút bất đắc dĩ.
"Không phải sao?" Thẩm Diêu Dạ tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Diêu Dạ."
Thẩm Kính Vân tiến lên giữ chặt cổ tay Thẩm Diêu Dạ, làm cho hắn đối mặt với mình: "Đệ không thể nói chuyện đàng hoàng với ta một lần được sao?"
"Ca, làm sao ta có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi được?" Thẩm Diêu Dạ cường điệu một tiếng "ca" kia.
"Diêu Dạ, trước kia đệ không gọi ta là ca." Ánh mắt Thẩm Kính Vân rất phức tạp.
Khi còn bé Thẩm phụ bắt buộc hắn gọi ca ca, hắn đều gọi thẳng tên, cứ Thẩm Kính Vân Thẩm Kính Vân mà gọi.
Thế nhưng bắt đầu từ khi nào.
Thẩm Diêu Dạ bắt đầu gọi hắn là ca?
"Trước kia không hiểu chuyện."
"Diêu Dạ..." Ánh mắt Thẩm Kính Vân bắt đầu trở nên thâm trầm, hắn hơi dùng sức kéo cánh tay Thẩm Diêu Dạ: "Ta rất nhớ đệ."
"Ngươi đang nói gì vậy." Nhịp tim Thẩm Diêu Dạ đập có chút nhanh, sắc mặt cũng mang theo vẻ bối rối.
Thẩm Diêu Dạ muốn tránh khỏi Thẩm Kính Vân, lại bị Thẩm Kính Vân kéo về phía trước một cái, cả người Thẩm Diêu Dạ ngã vào trong ngực hắn.
Thẩm Diêu Dạ càng giãy giụa dữ dội hơn.
Thẩm Kính Vân đè hắn lên trên bàn, trực tiếp hôn xuống.
Cánh môi mềm mại dán vào.
Trên cánh môi truyền đến xúc cảm, liếm cắn, làm trong đầu Thẩm Diêu Dạ nổ tung một tiếng.
"Diêu Dạ, Diêu Dạ..."
Loảng xoảng ——
Tống Hâm đứng ở cửa ra vào, một bộ dáng bị chấn kinh.
Thẩm Diêu Dạ cũng lập tức thanh tỉnh, bỗng nhiên đẩy Thẩm Kính Vân ra, Tống Hâm khiếp sợ chỉ vào bọn họ, vài giây sau, giống như không chịu nổi đả kích như vậy, quay người bỏ chạy.
"Diêu Dạ, ta..."
"Thẩm Kính Vân, ngươi điên rồi!" Thẩm Diêu Dạ rống lên trước: "Ngươi cũng đã thành thân rồi, có bệnh!"
Thẩm Diêu Dạ chạy ra khỏi phòng.
Thẩm Kính Vân đứng trong gian phòng, có chút mờ mịt.
Ai nói hắn thành thân rồi?...
Thẩm Diêu Dạ lang thang bên ngoài một vòng, đồ của hắn đều ở chỗ đó, hắn phải về lấy.
Nhưng hắn không biết Thẩm Kính Vân có còn ở đó hay không.
Nghĩ đến nụ hôn kia, trong trái tim Thẩm Diêu Dạ như có một đàn nai con chạy loạn.
Thẩm Kính Vân cái tên điên này.
Thẩm Diêu Dạ phát tiết một phen, khi trời tối, lần mò quay về chỗ ở, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi đi.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới Thẩm Kính Vân vẫn còn chờ ở chỗ này.
Thẩm Diêu Dạ bị Thẩm Kính Vân bắt tại trận.
"Diêu Dạ, đệ nghe ta nói trước đã." Thẩm Kính Vân đè hắn lên góc tường, giam cầm hai tay hắn.
Thẩm Diêu Dạ tức giận không thôi: "Nói cái gì, Thẩm Kính Vân ngươi điên à, ta là đệ đệ của ngươi, ngươi có bệnh phải không, ngươi mau thả ta ra."
"Diêu Dạ, ta thích đệ."
Thẩm Diêu Dạ bỗng nhiên ngừng giãy giụa.
Thẩm Kính Vân thích hắn.
Huyết dịch toàn thân Thẩm Diêu Dạ đều đang sôi trào, không có tin tức gì, có thể làm cho hắn hưng phấn như thế này.
"Ta là nam." Thẩm Diêu Dạ lẩm bẩm một tiếng.
Thẩm Kính Vân cúi đầu hôn hắn: "Ta cũng vậy, không phải đệ cũng thích ta sao?"
"..."
Sắc mặt Thẩm Diêu Dạ đỏ lên, nửa ngày mới phun ra một câu: "Ai thích ngươi."
Cánh môi Thẩm Kính Vân trằn trọc trên môi Thẩm Diêu Dạ: "Diêu Dạ thật sự không thích ca ca sao?"
Nụ hôn kia như gần như xa, làm Thẩm Diêu Dạ như rơi vào trong đám mây mềm mại.
Được người mình thích hôn, hắn làm sao cự tuyệt được.
Chút lý trí còn sót lại của Thẩm Diêu Dạ được kắn héo về: "... Ngươi thành thân."
Thẩm Kính Vân bật cười: "Không có đệ, ta thành thân với ai?"
Không thành thân...
Trong đầu Thẩm Diêu Dạ chỉ còn lại sự hưng phấn vì người mình thích cũng thích mình.
"Cho nên, Diêu Dạ thích ta sao?"
Thẩm Diêu Dạ không lên tiếng.
"Diêu Dạ, có thích ta không." Thẩm Kính Vân vừa hôn hắn vừa hỏi.
Thẩm Diêu Dạ là một nam nhi đang ở độ tuổi khí huyết phương cương, được người mình thích hôn như vậy, đã sớm có phản ứng.
Thanh âm hắn khàn khàn: "Ca..."
"Ừm?"
Đường như Thẩm Kính Vân đụng phải thứ gì đó, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa: "Diêu Dạ, sao đệ cứ thích mạnh miệng như thế chứ."
Tay Thẩm Kính Vân cọ xát ở bên mép, cả người Thẩm Diêu Dạ đều mềm xuống, Thẩm Kính Vân ổn định thân thể hắn.
"Ca..."
Thẩm Kính Vân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Nói đệ thích ta, ca ca liền giúp đệ."
"... Ta thích huynh, Thẩm Kính Vân ta thích huynh, huynh mẹ nó đừng như thế nữa!" Thẩm Diêu Dạ gầm thét.
Tống Hâm vừa thu thập tâm tình xong, tự an ủi mình dưới đáy lòng, là có thể Thẩm Diêu Dạ bị người ta khi dễ, còn chưa kịp vén rèm lên, đã nghe thấy một câu như vậy.
Oa một tiếng khóc chạy.
Cả kinh đến mức bên trong cũng mất âm thanh.
-
Bí cảnh.
Thẩm Kính Vân nhìn thiếu niên đang ngủ say, đầu nghiêng dần, nghiêng dần xuống, rất là đáng yêu.
Hắn cẩn thận vươn tay ôm người vào trong ngực.
Thiếu niên không tỉnh, ngược lại còn rúc vào ngực hắn cọ cọ.
Thẩm Kính Vân nhờ ánh lửa, nhìn gương mặt thanh tú còn mang theo vài phần ngây thơ của thiếu niên, thần xui quỷ khiến cúi đầu, hôn lên trán hắn một cái.
"Diêu Dạ."
Thẩm Kính Vân lẩm bẩm một tiếng, có chút ôm chặt người trong ngực...
Sự yêu thích không được phép tồn tại trên đời này của hắn, chung quy lại cũng có một nơi hội tụ.
—— Thẩm Diêu Dạ
-
VỊ DIỆN THỨ 9 HOÀN TẤT!