➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hắn muốn xuống dưới, Sơ Tranh ấn lấy hắn: "Làm gì?"
"Không ngồi trong lòng nàng nữa!"
"Cho phép chàng ngồi." Sơ Tranh vạn phần rộng lượng.
"..."
Ai muốn ngồi trong lòng nàng!
"Ta muốn ôm nàng."
Sơ Tranh ngờ vực: "Chàng có thể làm sao?"
Giáo chủ tức giận đến xém lật bàn: "Nàng xem thường người?"
"Đừng lộn xộn, chàng còn có vết thương." Sơ Tranh không muốn cãi nhau với hắn về loại chuyện vô dụng này.
"Ta có còn là giáo chủ không?" Minh giáo chủ như thường ngày hoài nghi mình bị soán vị.
"Còn."
"Vậy nàng buông ra ta."
"Không."
"..."
Hai người làm ầm ĩ một hồi, Minh Tiện nhớ tới một chuyện khác: "Lúc ấy lá thư nàng lấy ra, là thật sao?"
"Bằng không thì là giả tạo à?"
Giả tạo cũng không thể nói cho chàng biết!
Huynh đệ Cao Tề làm gì còn thư nào, vậy chắc chắn là Sơ Tranh giả tạo, trước đó đã bảo ác nhân Giáp Ất đi làm.
Lúc đầu tính đợi khi Khâu Nhạc Hà gọi đủ người, cô liền cầm thư, dẫn theo huynh đệ Cao Tề đi "giúp đỡ chính nghĩa", ai biết thẻ người tốt lại chạy trước.
"Thật sao?"
"Lừa chàng làm gì." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng cam đoan, lời mình nói tuyệt đối là sự thật.
"... Vậy, vậy cái Dạ Quang Bôi?" Sao lại xuất hiện trong phủ Minh chủ? Căn cứ vào lời huynh đệ Cao Tề nói, thì Khâu Nhạc Hà không muốn gì cả cơ mà.
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Đồ của Khâu Nhạc Hà, chàng không nên hỏi ta."
"..."
Luôn cảm thấy Khâu Nhạc Hà nói không sai, là Sơ Tranh vu oan hãm hại, nhưng hắn không có chứng cứ.
-
Phủ Minh chủ.
Bởi vì chuyện của Khâu Nhạc Hà còn chưa giải quyết triệt để, không ít người đều ở lại nơi này.
Không nghĩ tới, chuyện Khâu Nhạc Hà từng làm những năm gần đây, từng cái từng cái nổi lên mặt nước, làm cho người ta thổn thức không thôi.
Ông ta có thể ổn thỏa ngồi trên bảo tọa Minh chủ, có được Vô Ảnh Kiếm pháp kia là một, nguyên nhân thứ 2 là nếu như ông ta không nắm chắc, thì sẽ âm thầm động tay động chân.
Vạn vạn không nghĩ tới, minh chủ võ lâm của bọn họ lại là một người như vậy.
Lần này mặt mũi danh môn chính phái bị Khâu Nhạc Hà tát đến bốp bốp.
"Không xong rồi không xong rồi..."
Mọi người còn đang thương lượng phải xử trí Khâu Nhạc Hà như thế nào, đột nhiên có người chạy vào, thở hồng hộc hô hào không xong rồi.
"Chuyện gì mà hoảng hốt thế?"
"Minh... Khâu Nhạc Hà, Khâu Nhạc Hà chết rồi."
Đám người giật mình, đồng thời đứng dậy.
"Cái gì? Sao lại chết?"
Khâu Nhạc Hà chết ở nơi giam giữ, theo lời người trông coi nói, trước sau chỉ có một khắc đồng hồ, khi rời đi còn khỏe mạnh, trở về thì đã tắt thở.
Trong thời gian này không có bất kỳ người nào ra vào cả.
Kiểm tra hiện trường mấy lần, cũng không tìm được bất cứ thứ gì khả nghi.
Minh Tiện nghe thấy tin tức này, theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh, nhưng mà người sau chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, một biểu lộ "ta không biết gì cả".
Minh Tiện phất tay để ác nhân Giáp lui xuống.
"Cảm ơn."
Sơ Tranh ngoái nhìn hắn, ánh mắt hơi lạnh nhạt, giống như không biết hắn nói cảm ơn vì cái gì.
Sơ Tranh giơ tay điểm lên môi, Minh Tiện giống như bất đắc dĩ thở dài, xoay người mổ nhẹ lên môi cô một chút.
Sơ Tranh giống như làm ảo thuật, lấy ra quyển kiếm phổ kia của hắn.
"Này, cất kỹ."
Minh Tiện sửng sốt, khoảng thời gian này hắn đã quên mất cái này.
Kiếm phổ...
Nếu như không có kiếm phổ này, thì người của Không Minh cốc, có lẽ cũng sẽ không chết.
Minh Tiện cầm kiếm phổ: "Ta muốn phá hủy nó, nàng nói... Có thể chứ?" Hắn có chút không nắm chắc được, dù sao cũng là đồ vật do tổ sư gia lưu lại.
Quá nhiều người muốn truy quyền trục lợi.
Ai cũng không thể cam đoan mình sẽ không bị lợi ích che đậy, một ý nghĩ sai lầm, sẽ quyết định thiên đường hay là địa ngục.
"Hiện tại nó là đồ của chàng, chàng có quyền xử trí nó."
Minh Tiện nghiêng đầu xuống, tóc đen từ trên đầu vai trượt xuống: "Nàng không muốn sao?"
Thế nhân không biết thứ này, nếu như biết, chắc chắn sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu.
Người trên giang hồ, vì võ công, vì tâm pháp, vì kiếm pháp... chuyện gì bọn họ cũng làm ra được.
Không có thiện ác tuyệt đối, cũng không có chính tà tuyệt đối.
Trong lòng ngươi chính, có lẽ trong lòng người khác sẽ là tà, trái lại cũng thế.
"Ta muốn làm gì." Giọng điệu của Sơ Tranh tràn ngập vẻ không thèm quan tâm, hơi dừng lại: "Ta có chàng."
Đáy lòng Minh Tiện run rẩy.
Ta có chàng...
"Ta..." Minh Tiện hơi há miệng ra, thanh âm giống như bị người bóp lấy, nửa ngày sau mới thì thầm một tiếng: "Có thể sánh bằng tất cả sao?"
"Có thể." Nữ hài tử hơi ngửa đầu, trong con ngươi giống như chứa đựng ánh mặt trời rực rỡ mùa đông, hiện ra lãnh ý, lại phá lệ sáng chói.
Minh Tiện hoảng hốt nghe thấy tiếng hoa nở, từ đáy lòng hắn một đường lan tràn ra, cả người đều giống như đạp trên đám mây, mềm mại đến không chân thật.
Trong đầu hắn hiện lên một chút hình ảnh kiều diễm.
Kia là...
"Khụ khụ khụ..." Minh Tiện ho khan vài tiếng, không được tự nhiên thay đổi vị trí ánh mắt: "Vậy ta phá hủy nó."
"Chàng hủy như vậy, ai sẽ tin chàng?" Sơ Tranh nói.
"Vậy... Làm sao bây giờ?"
-
Vô Ảnh Kiếm pháp không thể công khai, bởi vì kiếm pháp đều là sát chiêu, uy lực to lớn, nghe nói một số người tâm trí không kiên định, sẽ còn bị ảnh hưởng.
Nếu như người người đều học, tất nhiên sẽ khiến giang hồ tranh đấu loạn lạc.
Cho nên Sơ Tranh dựng một cái đài ở bên ngoài Phạm Tiên giáo, mời nhân sĩ võ lâm tham quan quá trình Vô Ảnh Kiếm pháp bị tiêu hủy, làm nhân chứng.
Mọi người vừa nghe nói đến Vô Ảnh Kiếm pháp, kết quả đã bị Sơ Tranh tiêu hủy.
Người trên giang hồ đại khái đều ôm tâm tình không ai có được, trong lúc nhất thời trừ tiếc hận, thì cũng không có những động tác khác ——
Giáo chúng của Phạm Tiên giáo nhiều như vậy, còn có Sơ Tranh giá trị vũ lực phá trần, bọn họ muốn động thủ cũng không dám!!
Phạm Tiên giáo bây giờ có quy mô to lớn, nhưng bọn họ không làm chuyện xấu, cả ngày trừ mua cửa hàng nhận người, thì chính là làm Bồ Tát sống cho bách tính —— vung tiền chơi.
Giáo chúng Phạm Tiên giáo: "..." Sơ Tranh cô nương có tiền, bọn họ cũng không có cách nào, không nghiêm túc phá sản, công trạng khảo hạch không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị khai trừ giáo tịch!!
Có tiền xài ai lại rảnh rỗi đi giết người gây sự, vui chơi giải trí cưới vợ sinh con không tốt sao?
Nhân sĩ võ lâm: "..."
-
Sau khi những chuyện đó kết thúc, Sơ Tranh mỗi ngày trừ khuếch trương Phạm Tiên giáo, ý đồ để Phạm Tiên giáo nở hoa đầy khắp thiên hạ, thì cũng chỉ còn lại tìm thuốc giải Quân Bất Quy cho Minh Tiện.
Dựa theo Hàn Thê Thê và sư huynh nàng nói, chỉ cần tìm được thuốc giải, Minh Tiện còn có thể cứu.
Cho nên Sơ Tranh trực tiếp phát lệnh treo thưởng, chỉ cần có manh mối của thuốc giải Quân Bất Quy, nhất định có trọng thưởng.
Sau khi treo thưởng quy mô lớn, tin tức vọt tới như hoa tuyết, bọn giáo chúng chọn chọn lựa lựa, thật sự có một chút đầu mối hữu dụng.
"Sơ Tranh cô nương, nghe nói Quân Bất Quy này là từ ngoại vực bên kia truyền đến..." Ác nhân Giáp báo với Sơ Tranh: "Người kia nói có bài bản hẳn hoi, còn nói tổ tiên mình có người từ vực ngoại đến, chuyện này hắn nghe các trưởng bối nói đến."
"Ngoại vực?"
Ác nhân Giáp gật đầu: "Nhưng Quân Bất Quy này cũng xác thực kỳ quái, sau khi truyền ra, không ai biết xuất xứ, nghĩ như vậy, từ ngoại vực truyền vào thật đúng là có khả năng."
"Còn có những khác manh mối không?"
"Không có, chỉ có cái này tương đối hữu dụng."
Sơ Tranh dùng thái độ hoài nghi, nhưng Hàn Thê Thê bên kia rất nhanh liền truyền tin tức đến, manh mối cũng chỉ hướng về ngoài vực.
Sơ Tranh thở ra một hơi, đường đường chính chính nói: "Đây là thời điểm mở rộng lãnh thổ ra bên ngoài rồi."
Ác nhân Giáp Ất: "..."