➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Anh trai bệnh nhân nhìn con dao đưa qua trước mặt, trên mặt lúc xanh lúc trắng, so với tắc kè còn đặc sắc hơn.
"Giết đi."
Sơ Tranh tiếp tục đưa về phía trước.
"Cô..."
"Không phải muốn báo thù cho em trai ông à?" Sơ Tranh nói: "Động thủ đi."
Anh trai bệnh nhân bị Sơ Tranh làm cho lui lại, bốn phía cũng an tĩnh lại, tất cả mọi người có khiếp sợ, có sợ hãi nhìn nữ sinh kia.
Làm gì có ai ở vào lúc người ta đang gây sự, chủ động đưa dao lên chứ?
Anh trai bệnh nhân đột nhiên quát to một tiếng, đoạt lấy dao trong tay Sơ Tranh, xông qua phía Sở Vụ.
"A!"
Quần chúng vây xem bị dọa đến hét ầm lên.
Nhưng mà hình ảnh đẫm máu như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, nữ sinh nhìn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn kia, nhấc chân đá vào bụng anh trai bệnh nhân, đạp gã ngã vào bức tường phía sau.
Loảng xoảng.
Con dao rơi trên sàn nhà bằng men sứ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Có lẽ anh trai bệnh nhân bị đạp đến đần mất một lúc.
Đợi khi gã kịp phản ứng, thì đã không đứng dậy nổi nữa, chỉ có thể ngồi dưới đất, to mồm gào thét.
"Đánh chết người rồi..."
"Đánh chết người rồi!"
"Ôi, bệnh viện này hại chết người, bây giờ còn muốn đánh chết người, còn để cho người ta sống hay không."
Sơ Tranh nhìn cũng chưa từng nhìn gã, quay đầu đi xem Sở Vụ: "Anh không sao chứ?"
Trên trán Sở Vụ không ngừng chảy máu, con ngươi đen như mực theo thanh âm của Sơ Tranh, từ từ có tiêu cự.
Gương mặt nữ sinh phản chiếu trong đôi mắt hắn, trên ngũ quan xinh xắn, không có chút cảm xúc nào, bình thản mà lạnh lùng.
"Tôi đưa anh về phòng làm việc trước." Sơ Tranh thấy hắn không nói lời nào, trực tiếp ôm eo hắn, đi ra khỏi đám người.
"Không được để bọn họ đi." Anh trai bệnh nhân nổi giận gầm lên một tiếng: "Các người mau ngăn bọn họ lại, nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo, ôi... Eo của tao."
Người nhà bệnh nhân nghe vậy, hai gã đàn ông trong số đó, chuẩn bị tiến lên.
Sơ Tranh ngoái đầu nhìn, ánh mắt lãnh đạm rơi trên người bọn chúng.
Hai gã đàn ông bỗng cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ ý lạnh, đồng thời dừng lại.
Ánh mắt của nữ sinh này sao lại đáng sợ như vậy...
Bị một nữ sinh hù dọa, đáy lòng hai gã đàn ông đều có chút tức giận, không phải chỉ là một nữ sinh thôi sao, cho dù có chút công phu quyền cước, nhưng có thể là đối thủ của bọn họ được sao?
Nghĩ như vậy, hai người lần nữa tiến lên.
"Ôi, đây là muốn mạng a, đánh chết người rồi, mau đến xem đi..."
Trong tiếng kêu rên la lối của anh trai bệnh nhân, hai người chuẩn bị một người bắt một bên.
Sơ Tranh lôi Sở Vụ, nghiêng người đá vào đùi một gã đàn ông, lại đá thêm một cái nữa, gã đàn ông đó trực tiếp ngã sầm xuống đất.
Sơ Tranh thuận thế đạp vào mông gã ta một cái, phương hướng bổ nhào xuống của gã thay đổi, trực tiếp nhào về phía một gã đàn ông khác.
Hai người ôm té thành một cục.
"Đừng đánh nữa!"
Một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng mang người chen vào đám đông, ngăn cách Sơ Tranh và người nhà bệnh nhân đang kích động.
"Đừng đánh nữa, chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, mong mọi người đừng nên kích động..."
"Người chết không phải người nhà của cậu, cậu đương nhiên không kích động, mau trả chồng tôi lại đây!!" Vợ bệnh nhân khóc ròng ròng.
Bác sĩ trẻ trấn an nói: "Bệnh viện chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, mới có thể bàn giao cho mọi người, mọi người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ điều tra rõ ràng, đây là trách nhiệm với bệnh viện, và cũng là trách nhiệm đối với người chết."
"Trách nhiệm? Các người sắp xếp một bác sĩ đã mấy năm chưa từng làm phẫu thuật đi cứu người, đây là trách nhiệm gì chứ? A? Lãnh đạo của các người đâu, gọi lãnh đạo của các người ra đây!"
"Tôi nói cho các người biết, hôm nay các người đừng ai mơ mà thoát được."
"Cô ta, cô ta còn đánh người! Còn có vương pháp hay không!?"
Bác sĩ trẻ nhìn về phía Sơ Tranh bị chỉ vào, biểu cảm hơi kinh ngạc.
Đây không phải là người kia...
Trong đầu bác sĩ trẻ hiện lên một ý nghĩ, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ nói: "Cô ấy không phải người của bệnh viện chúng tôi."
"Không phải là người của bệnh viện thì có thể đánh người chắc? Cô ta và hung thủ giết người kia đang đứng cùng một chỗ, bọn họ là một đám!!"
"Các người là đao phủ, căn bản không xứng làm bác sĩ! Súc sinh!!"
"Còn mạng của em trai tao!"
Sơ Tranh nghe đến phiền, đi lên phía trước hai bước.
Anh trai bệnh nhân vừa bị Sơ Tranh đá, cùng với hai gã đàn ông kia, lập tức lui về phía sau.
Bọn họ bên này vừa lui, dẫn đến người nhà bệnh nhân đang làm ầm ĩ bên kia cũng lui theo.
Cục diện không khỏi an tĩnh lại.
"Tôi báo cảnh sát, yên tĩnh chờ cảnh sát đến, đừng có ồn ào." Có thấy phiền không.
"Báo... Báo cảnh sát?" Biểu cảm của anh trai bệnh nhân rõ ràng đã thay đổi, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại dùng thái độ cường ngạnh nói: "Mày cho rằng chúng mày báo cảnh sát, chúng tao liền sợ chắc?"
"Mấy người là người bị hại, tại sao phải sợ chúng tôi?" Giọng điệu của Sơ Tranh băng lãnh như băng tuyết giữa mùa đông khắc nghiệt: "Lời này của ông rất có vấn đề."
Anh trai bệnh nhân lập tức nghẹn lại.
Thần sắc trên mặt gã biến ảo cực nhanh.
Ước chừng ba mươi giây sau, anh trai bệnh nhân cứng cổ rống: "Được! Tao còn chưa báo cảnh đâu! Vừa rồi mày đánh người, chờ cảnh sát tới, mày sẽ biết tay!"
Sơ Tranh thật sự báo cảnh sát.
Hơn nữa đã báo từ trước khi cô đến đây.
Cho nên lời này của anh trai bệnh nhân vẫn chưa nói xong, thì cảnh sát đã tới.
Anh trai bệnh nhân trông thấy cảnh sát liền vọt tới.
Chân không thấy què, eo không thấy đau nữa.
"Các anh phải làm chủ cho chúng tôi, nếu các anh còn không đến thì chúng tôi sẽ bị cái bệnh viện này đánh chết mất."
Anh trai bệnh nhân và mấy người nhà, vây quanh cảnh sát, bùm bùm cáo trạng một trận.
Cảnh sát vừa nghe là sự cố chữa bệnh, thì có chút đau đầu.
"Chính là cô ta, cô ta đánh người."
Cảnh sát nhìn về phía Sơ Tranh, phản ứng đầu tiên là Sơ Tranh quá nhỏ nhắn, đối mặt với mấy người đàn ông như thế, sao có thể đánh bọn họ được? Hơn nữa nhìn đám người này cũng không có vấn đề gì.
Ngược lại là người đàn ông trẻ tuổi phía sau cô gái kia, vết máu đang chảy xuôi trên gương mặt xuống.
"Cô đánh người sao?"
Nhưng người ta cũng đã nói, nên cảnh sát vẫn phải hỏi.
"Không có." Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận.
Đánh người nào!
Đó mà gọi là đánh người sao?
Đó là ta đạp!
"Vừa rồi có nhiều người nhìn thấy như vậy, cô ta còn giảo biện, nhất định phải bắt cô ta lại!" Anh trai bệnh nhân ồn ào, vẫn không quên chứng thực với người xung quanh: "Mọi người đều trông thấy cô ta đánh người đúng không? Cô ta che chở tên hung thủ giết người kia, đánh người nhà của người bị hại, còn có vương pháp hay không."
Cảnh sát hỏi thăm quần chúng vây xem bốn phía.
Xác định Sơ Tranh quả thực có động thủ.
"Tôi tự vệ." Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Bọn họ lấy dao ra trước."
"Đánh rắm! Con dao kia là mày đưa cho tao!!" Anh trai bệnh nhân nghe xong liền tức giận: "Sao mày lại đổi trắng thay đen thế được."
【... 】 Đổi trắng thay đen thì tính là gì, tiểu tỷ tỷ còn có thể quăng cho ngươi một cái nồi nữa kìa.
Con dao kia vẫn còn nằm trên mặt đất, cảnh sát nhặt dao lên: "Chỗ này có camera giám sát không?"
"Có." Bác sĩ trẻ nói.
"Các anh giải tán những bệnh nhân này ra trước đi, đừng vây ở đây." Cảnh sát nói: "Cả mấy người nữa, đừng có lộn xộn, trước tiên phải biết chuyện gì đang xảy ra đã."
"Vậy không được, bọn họ nhất định phải cho chúng tôi một cái công đạo, người thân của chúng tôi chết ở đây, không thể cứ chết một cách không rõ ràng như thế được." Anh trai bệnh nhân không thuận theo.
Vợ của bệnh nhân cũng náo loạn theo.
Cảnh sát càng đau đầu hơn.
Sau khi trấn an được người nhà bệnh nhân đang náo loạn, mới bắt đầu giải quyết từng chuyện một.
Trước hết là giải quyết chuyện Sơ Tranh đánh người, và con dao rơi ở hiện trường kia là của ai.
Vốn dĩ đây là việc nhỏ, dao cũng không làm ai bị thương.
Nhưng người nhà bệnh nhân náo đến kịch liệt, khăng khăng bảo bọn họ bắt Sơ Tranh.
Bác sĩ trẻ nói có giám sát, kết quả khi đi xem, mới phát hiện camera bên này cần phải sửa chữa, không thể dùng nữa.
Sơ Tranh cầm dao ra, rất nhiều quần chúng vây xem đều nhìn thấy.
Nhưng Sơ Tranh không thừa nhận.
Nhất định bảo bọn họ lấy chứng cứ ra, chứng minh con dao này là của cô.
Ở hiện trường cũng có người quay video lại, nhưng bởi vì lúc ấy cục diện rất hỗn loạn, nên không có ai quay rõ được.