Chương 1108: Trường kiếm thiên nhai (12)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:06

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tiểu cô nương nằm ở trên giường, hai tay hợp quy tắc giao nhau đặt trước người, tư thế ngủ mười phần tiêu chuẩn, tiêu chuẩn đến có chút... Quỷ dị. Minh Tiện đi đến bên giường, muốn gọi cô, chữ lăn đến bên miệng lại nuốt về. Hắn cúi đầu nhìn người trên giường. Minh Tiện chưa từng nhìn kỹ cô, lúc này nhìn kỹ, Minh Tiện mới phát hiện kỳ thật dáng dấp cô rất đẹp, trong thanh tú lộ ra mấy phần đáng yêu... Ừm, giới hạn ở dung mạo. Khi cô tỉnh dậy, không còn nửa điểm đáng yêu. Minh Tiện nhấp môi dưới, cẩn thận ngồi ở mép giường, Minh Tiện cũng không biết mình ngồi ở đây làm gì, dứt khoát ôm kiếm, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô. Khi Minh Tiện tiến vào Sơ Tranh đã tỉnh, nhưng cô hơi mệt, lười mở mắt ra. Cảm giác được dường như Minh Tiện không có ý định làm gì, cô liền ngủ tiếp. Nhưng mà... Ngủ không được. Minh Tiện nhìn cô như vậy làm gì? Nghĩ xem nên cắt như thế nào mới tốt sao? Sơ Tranh hít sâu một hơi, mở mắt ra, ánh mắt Minh Tiện có chút tan rã, khi cô mở mắt ra, cũng không có tiêu cự. Sơ Tranh giơ tay kéo hắn qua, Minh Tiện mới hoàn hồn, nhưng cả hắn và kiếm đã nhào vào trên người Sơ Tranh. Một tay Sơ Tranh ấn lấy eo hắn, một tay vòng qua lưng. "Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?" Có phải muốn hại ta không! "Buông ra!" Minh Tiện tức giận. "Trả lời vấn đề của ta." Sơ Tranh chẳng những không buông ra, ngược lại ôm càng chặt hơn. Thân thể hai người kề sát, Minh Tiện có thể cảm giác được rõ ràng thân thể của cô, mềm mại không hề giống như thân thể nam tử. Còn mang theo một hương thơm u lãnh. Mùi hương u lãnh kia, giống như có thể kích thích một chút cảm giác khác, làm đáy lòng hắn hơi ngứa ngáy, một dòng điện kỳ dị xẹt qua thân thể. Minh Tiện ngăn chặn điểm cảm giác cổ quái này: "Ta chỉ tới nhìn ngươi một chút." "Nhìn đủ chưa?" "Nhìn đủ rồi, thả ta ra." Sơ Tranh đột nhiên xoay người, Minh Tiện liền lăn vào bên trong, cô nửa ép trên người hắn: "Từ từ nhìn, ta rất buồn ngủ, không được ầm ĩ." Đầu ngón tay Sơ Tranh câu lấy biên giới mặt nạ của hắn, Minh Tiện hơi kinh ngạc, giơ tay cản thì đã muộn. Mặt nạ bị cô câu lên, trực tiếp lộ ra vết thương trên thái dương hắn. Minh Tiện giống như bị người đánh vỡ bí mật gì đó, cả người đều lộ ra vẻ bất an, lại không nghĩ tới Sơ Tranh cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên vết thương trên thái dương. Cánh môi ấm áp dán vào vết thương xa xưa kia, Minh Tiện tựa như bị bỏng, cơ thể hơi run rẩy. Nụ hôn kia như chuồn chuồn lướt nước, như lông vũ phất qua. Sơ Tranh nằm xuống, ôm lấy hắn, trực tiếp nhắm nghiền hai mắt. Minh Tiện: "..." Hắn chậm chạp giơ tay, đầu ngón tay đụng lên thái dương một cái, một giây sau lại như bị đâm, đầu ngón tay cuộn tròn lại rụt về. Minh Tiện muốn đứng dậy rời đi, nhưng nửa người dưới bị người dùng chân ngăn chặn, nữ hài ôm hắn, nhẹ giọng thì thầm: "Đừng lộn xộn, ngoan một chút." Mấy chữ kia làm tim Minh Tiện đập nhanh từng đợt. Không nói rõ được đó là cảm giác gì, như thủy triều vọt tới, bao phủ lấy hắn, lại như thủy triều rút đi. Sau đó chỉ còn lại phẫn nộ. Nàng cũng dám... Cũng dám... Minh Tiện phẫn nộ xong, lại cảm thấy nghẹn khuất. - Sơ Tranh ngủ một giấc này hơi sâu, lúc tỉnh lại, cũng không biết mình ngủ bao lâu. Cô hơi liếc mắt. Nam tử nằm ở bên cạnh cô, ba nghìn tóc đen gối dưới thân thể, bạch y như tuyết, tôn lên làn da của hắn càng thêm trắng nõn. Vết sẹo trên thái dương lúc này nhìn qua cũng không lộ vẻ dữ tợn, lông mi dài buông xuống, hắt lên một cái bóng nhỏ ở mí mắt, mũi ngạo nghễ ưỡn lên, cánh môi trắng nhạt nhẹ nhàng mím lại, giống như hơi bất an. Sơ Tranh mù mang tính lựa chọn, không nhìn thấy vết thương trên thái dương Minh Tiện, chỉ cảm thấy thẻ người tốt nhà cô thật đẹp. Sơ Tranh nhìn thấy thanh kiếm trong ngực Minh Tiện... Cô duỗi ma trảo ra, muốn lấy kiếm đi, kết quả Minh Tiện cảm giác được, nhíu mày, ôm chặt kiếm, còn định tỉnh lại. Sơ Tranh lập tức buông tay ra, nhè nhẹ vỗ bả vai Minh Tiện, giống như trấn an đứa trẻ trấn an hắn. Lông mày nhíu lại của Minh Tiện giãn ra, hô hấp dần dần bình ổn xuống. Sơ Tranh trừng mắt nhìn thanh kiếm kia. Tại sao ta lại đi nhặt nó về chứ!? Kiếm:... Sơ Tranh im ắng giương nanh múa vuốt với thanh kiếm kia một hồi, cẩn thận buông Minh Tiện ra, xuống giường rời phòng. Sơ Tranh sửa sang lại y phục, ác nhân Giáp Ất đang nói chuyện phiếm trên hành lang thấy cô ra, lập tức chào đón. "Sơ..." "Nhỏ giọng một chút." Ác nhân Giáp Ất nhìn ra phía sau một chút, mập mờ nháy mắt với Sơ Tranh, hạ giọng: "Sơ Tranh cô nương, người kia xử trí thế nào?" Người này cũng không biết Sơ Tranh cô nương chộp từ đâu tới, chỉ nói gã muốn hãm hại giáo chủ, bảo bọn họ thẩm vấn xem người làm chủ phía sau là ai. Hai tay Sơ Tranh đặt trên lan can, nhìn xuống phía dưới: "Khai ra chưa?" "Chưa. Rất mạnh miệng, cách nào cũng thử qua rồi, nhưng vẫn không chịu nói." Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ gõ trên lan can: "Bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Minh Tiện dậy thì đưa tới cho hắn. Ta đi xuống xem một chút." Ác nhân Giáp Ất đáp ứng. - Túy Hồng lâu có một tầng hầm, trước kia là nơi nhốt những cô nương chạy trốn, bây giờ bóng trắng kia bị nhốt ở đây. Bóng trắng bị trói trên một cái ghế, bạch y trên người đã bị máu nhuộm đỏ, gã cúi thấp đầu, nhìn giống như không còn hơi thở nữa. Nhưng nhìn từ bộ ngực phập phồng của gã, thì người này còn sống. Cạch —— Cửa bị người mở ra, Sơ Tranh và giáo chúng Phạm Tiên giáo cùng tiến vào. Giáo chúng dùng một gáo nước, trực tiếp tạt lên trên đầu bóng trắng, có người lấy vải trong miệng gã ra. Miệng chua xót đến chết lặng, trong lúc nhất thời không ngậm lại được. Bóng trắng yếu ớt tỉnh lại, toàn thân đều đau, không có khí lực gì, chỉ cảm thấy có người tiến vào, tưởng rằng đó là những người đến thẩm vấn mình, dứt khoát tiếp tục giả chết. "Ngươi nói, ngươi bây giờ về, chủ nhân của ngươi sẽ đối xử với ngươi thế nào?" Giọng nói này... Bóng trắng bỗng nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy tiểu cô nương ném gã đến nơi này rồi không thấy lộ mặt lần nào nữa, lúc này dù bận vẫn ung dung đứng trước mặt gã. Tầng hầm dơ dáy bẩn thỉu, cùng thân trang phục sạch sẽ màu nguyệt bạch kia của cô, hình thành đối lập rõ ràng. Bóng trắng thở phì phò hai cái. "Cho dù bây giờ ngươi trở về, chủ nhân của ngươi cũng sẽ không tin ngươi nữa, ngươi nói mình không nói gì, ai có thể làm chứng cho ngươi." Thanh âm của tiểu cô nương không có chút chập trùng nào, ở trong địa lao nhỏ hẹp u ám này, lộ ra âm trầm, đâm thẳng vào đáy lòng. Bóng trắng hô hấp dồn dập, nhưng vẫn cắn răng nói: "Ta không biết gì cả, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!" Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc chính danh cho mình: "Tại sao lại giết ngươi, ta không hung tàn như vậy." Bóng trắng: "..." Ai dùng một mồi lửa đốt Dương phủ? Là gã sao? Là gã sao?! Bóng trắng cũng không biết chuyện phát sinh bên ngoài, cho nên còn chưa biết thi thể trong Dương phủ cũng biến mất. Bóng trắng vô cùng quật cường: "Ngươi đừng mơ tưởng lấy được bất cứ tin tức gì từ ta." "Ồ." Sơ Tranh đáp vô cùng bình thản, bóng trắng không khỏi cổ quái nhìn cô. Nàng sẽ buông tha cho mình dễ dàng như vậy sao? Sơ Tranh đứng ở bên đó, liếc thấy y phục trên người bóng trắng quả thực rất chướng mắt, chỉ huy giáo chúng, lấy tư thế nữ ma đầu nói: "Trước tiên lột y phục hắn ra." Bóng trắng: "!!!"