➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một người một mèo cơm nước xong xuôi, xác thực đã đến giữa trưa.
Chuyện tối ngày hôm qua, giống như cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho Thương Khí, cơm nước xong xuôi, không biết Thương Khí lấy từ đâu một cái cuốc nhỏ và cái kéo làm vườn, cầm đi vào vườn hoa.
Sơ Tranh nằm trên bậc thang uể oải phơi nắng, Thương Khí ở trong vườn hoa chăm sóc hoa cỏ, hình ảnh nhàn nhã hài lòng.
"Nguyệt Bán." Thương Khí ngẩng đầu gọi cô.
Sơ Tranh lắc lắc cái đuôi, con ngươi xanh thẳm xốc lên, nhìn sang bên kia một chút.
"Tới đây." Thương Khí vẫy tay gọi cô.
Không!
Mi bảo ta tới thì ta phải tới sao?!
Còn Nguyệt Bán! Nguyệt Bán cái đại đầu quỷ nhà mi!
-
Năm phút sau.
Sơ Tranh giẫm bước chân mèo, đi đến bên người Thương Khí.
Thương Khí lấy tay chắp sau lưng ra, một vòng hoa nhỏ rơi trên đầu Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn hắn, Thương Khí cúi thấp mắt xuống, giao nhau với tầm mắt cô trong không khí.
Người đàn ông tuấn mỹ tự phụ, mèo con lười biếng ưu nhã, gió nhẹ lướt qua biển hoa, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Tách ——
Nơi xa vang lên một tiếng tách.
Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một vệ sĩ nhanh chóng ngồi xổm trong bụi hoa, không thấy rõ là ai.
"Thật xinh đẹp." Tiếng khen ngợi thanh lãnh của Thương Khí kéo lực chú ý của Sơ Tranh về.
Sơ Tranh: "..." Mi nói xinh đẹp thì xinh đẹp đi, dù sao bây giờ ta chỉ là một con mèo công cụ không có linh hồn.
Thương Khí câu được câu không nói chuyện với Sơ Tranh, trên tay cắt sửa những hoa cỏ kia.
Sơ Tranh chơi cái đuôi của mình một lát, lại vươn móng vuốt về phía một đóa hoa.
Thương Khí cong tay gõ móng vuốt của cô một cái: "Hái hoa không phải thói quen tốt."
Sơ Tranh: "..."
Không phải mi cũng hái sao?
Ngón tay Thương Khí nắm lấy đóa hoa kia bẻ gãy, cạo hết gai phía trên đi, đưa tới trước mặt Sơ Tranh: "Thích hoa sao?"
Thích anh.
Sơ Tranh lạnh lùng quay đầu ra, không muốn, Thương Khí cũng không giận, đặt hoa ở bên cạnh móng vuốt của cô.
Lúc Thương Khí làm việc đều rất nghiêm túc, cho nên không chú ý tới Sơ Tranh rời đi lúc nào.
Chờ khi hắn tìm mèo, mới phát hiện không thấy Sơ Tranh đâu.
Thương Khí đứng dậy, vừa định đến gần đó tìm, liền thấy Sơ Tranh nhảy từ trong bụi hoa ra, trong miệng ngậm mấy nhánh hoa hồng đang nở tươi đẹp.
Con mèo nhỏ nhảy ra khỏi bụi hoa, bông hoa sát qua thân thể cô, cái đuôi đánh vào trên cành lá, tạo nên lắc lư rất nhỏ.
Thân ảnh tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, lặng yên không một tiếng động, như Tinh Linh đột nhiên giáng xuống.
Ánh mắt Thương Khí hơi đờ đẫn, tận đến khi Sơ Tranh đặt mấy nhánh hoa kia ở một bên chân hắn, hắn mới đột nhiên lấy lại tinh thần, ngồi xổm người xuống.
"Tặng tôi sao?"
Mèo nhỏ gật gật đầu, bộ dáng nhỏ bưng đến cao lãnh.
Thương Khí nhặt mấy nhánh hoa kia lên, phát hiện là chủng loại hoa rất quý hắn trồng ra được, có lẽ còn là mấy nhánh nở đẹp nhất, hơi thở dài: "Nhưng em hái hoa của tôi, tặng cho tôi không cảm thấy không đủ thành ý sao?"
Sơ Tranh đặt một móng vuốt trong lòng bàn tay đang mở ra của Thương Khí, khí lực hơi lớn, dữ dằn.
Bộ dáng kia tựa như đang nói —— Tặng anh thì mau cầm lấy, còn dám ồn ào la lối nữa à.
Tay Thương Khí nắm giữ móng vuốt nhỏ của cô nhéo nhéo: "Nguyệt Bán của chúng ta đúng là có ánh mắt tốt, chọn hoa đều là đẹp nhất."
Sơ Tranh duỗi móng tay ra, cào cào trong lòng bàn Thương Khí.
Ánh mắt nhất định phải tốt rồi, bằng không thì làm sao chọn được anh.
Hái cũng đã hái, Thương Khí cũng không thể làm gì Sơ Tranh, chỉ có thể cắt sửa lại nhánh hoa một chút.
Sơ Tranh nằm sấp trên đồng cỏ nhìn người đàn ông cắt sửa, đôi tay thon dài xinh đẹp dùng để đánh đàn dương cầm kia, lúc này nhánh hoa trằn trọc giữa ngón tay hắn, màu sắc kiều diễm, làm dung nhan của người đàn ông càng thêm tuấn mỹ.
Hoa tươi mỹ nhân, khuynh thế như vậy.
Móng vuốt Sơ Tranh mài mài trên đồng cỏ, muốn hôn, muốn cào, muốn...
Ai.
Nghĩ nghĩ là được rồi.
-
Từ vườn hoa đi ra, Thương Khí nhìn Sơ Tranh biến mất ở chỗ rẽ, lúc này mới quay đầu đi qua một phương hướng khác, nắm chặt vệ sĩ Tiểu Tứ đang ngồi xổm ở đó.
"Tiên sinh." Tiểu Tứ cố gắng kéo ra một nụ cười trên gương mặt thô cứng của mình.
Người đàn ông dung mạo thanh tuyển, lộ ra một thân lãnh ý ôm mấy nhánh hoa tươi nở kiều diễm, vươn tay về phía anh ta.
Tiểu Tứ nuốt một ngụm nước bọt: "Tiên... Tiên sinh? Cái gì ạ?"
Giọng nói người đàn ông thanh lãnh: "Điện thoại."
"A a a..."
Tiểu Tứ vội vàng dùng hai tay dâng điện thoại lên, cũng cấp tốc nói mật mã mở khóa.
Thương Khí điểm mấy lần, trả điện thoại lại cho anh ta, ôm mấy nhánh hoa kia quay người đi.
Tiểu Tứ có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, cúi đầu xem xét điện thoại, dừng lại trên giao diện Wechat, mà vừa rồi Thương Khí dùng nick của anh ta, gửi cho hắn mấy tấm ảnh.
Đúng là mấy tấm ảnh anh ta chụp lén ấy.
Tiểu Tứ lại xem album ảnh, đã bị xóa.
Mặc dù ảnh chụp còn đang nằm trong khung chat, nhưng Tiểu Tứ không có lá gan lưu lại lần nữa.
"Cũng không phải đối tượng, sao tiên sinh lại nhỏ mọn như vậy..."
-
Thương Khí cầm điện thoại di động của mình lưu ảnh lại, trình độ chụp của Tiểu Tứ cũng tạm được, nhưng điện thoại phân giải có hạn, không tốt như điện thoại phân giải tốt.
Rảnh lại dẫn nó đi chụp.
Thương Khí để điện thoại di động xuống, tìm bình hoa ra, cắm mấy nhánh hoa kia vào trong bình hoa, trưng bày trên bệ cửa sổ phòng ngủ.
Chuẩn bị tốt những thứ này, Sơ Tranh từ bên ngoài chậm rãi đi tới.
Thương Khí cách hư không chỉ vào phòng tắm: "Rửa chân mới được lên giường."
Sơ Tranh: "..."
Chỉ mi là lắm chuyện.
Sơ Tranh không quá tình nguyện đụng vào nước, dự định lùi lại mà cầu việc khác —— lui ra khỏi phòng.
Thương Khí nhìn ra ý đồ của cô, tiến lên bắt lấy cô: "Đừng sợ nước như thế, thích ứng nhiều là sẽ tốt thôi."
"..."
Đây không phải ta sợ!
Là bản năng của thân thể này!
Trách ta à!
Thương Khí ôm Sơ Tranh đi rửa móng vuốt, Sơ Tranh cảm giác mình như đứa trẻ to xác.
A!
Trò chơi này thật sự không có cách nào chơi, thật đấy!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một ngày, tiêu hết một trăm ngàn. 】
Sơ Tranh: "..."
Thật sự không có cách nào chơi nữa.
【 Tiểu tỷ tỷ, cố lên, đừng nhụt chí mà! Cô có thể! Là con gái thì không thể nói không được đúng không nào! 】 Vương Giả mở ra hình thức tẩy não, một trận khen loạn thổi phồng chẳng chứa chút tâm ý nào.
Bởi vì Sơ Tranh thân là mèo, không có thẻ ngân hàng, cho nên trực tiếp gửi đến trong không gian của cô.
Sơ Tranh: "..."
Cho dù như thế cũng vô dụng thôi được không? Ta thế này làm sao mà đi tiêu tiền được? Sẽ bị tóm lại mang đi giải phẫu đó!
Sơ Tranh ngồi trên ghế, bực bội ấn lấy cái đuôi mình.
Thương Khí cầm điện thoại di động không biết đang trả lời tin nhắn của ai, chỉ chừa cho Sơ Tranh một sườn mặt.
Điện thoại!
Sơ Tranh nhảy xuống ghế, lay lay ống quần Thương Khí.
Thương Khí rũ mắt nhìn cô, ngữ điệu thanh lãnh: "Sao thế?"
Sơ Tranh dùng móng vuốt chỉ chỉ điện thoại.
Thương Khí dừng vài giây: "Muốn chơi à?"
Sơ Tranh gật đầu.
Thương Khí nhanh chóng trả lời xong tin nhắn, ôm Sơ Tranh đến trên mặt bàn, điện thoại bày ở trước mặt cô.
Thương Khí cũng không để ý Sơ Tranh chơi cái gì, sắp xếp cẩn thận cho cô xong liền ra khỏi gian phòng.
Chờ Thương Khí trở về, liền thấy Sơ Tranh nằm trên một đống tiền, thấy hắn tiến vào, lập tức đứng thẳng người, dùng móng vuốt vỗ điện thoại.
Thương Khí: "..."
Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Thương Khí vừa đi vào trong vừa hỏi: "Cái này từ đâu tới?"
Sơ Tranh ra hiệu hắn nhìn điện thoại.
Thương Khí đành phải ngăn chặn nghi hoặc trước, nhìn về phía màn hình điện thoại.
—— Tôi muốn dùng thẻ ngân hàng của anh, đổi!