➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đồ Yếm buông Sơ Tranh xuống, hắn vòng qua phía sau, kéo áo khoác ra.
Thiếu nữ thân hình tinh tế, xương hồ điệp hết sức xinh đẹp, nhưng mà...
Đầu ngón tay Đồ Yếm cũng run rẩy lên, trái tim giống như bị người đè ép, ngột ngạt đến khó chịu.
Sơ Tranh không quá quen thuộc bị người nhìn vết thương như vậy.
Thẻ người tốt cũng không được.
Cô giơ tay, kéo y phục lên.
Đồ Yếm đè tay cô lại: "Ngươi bị thương."
"Rất nhanh liền tốt, ta là Thần thú." Ai mà chưa từng bị thương chứ.
"Ta xử lý vết thương cho ngươi."
"Không cần." Sơ Tranh túm một cái, không túm được.
"..."
Đồ Yếm cũng không buông tay, cục diện đột nhiên trở nên giằng co.
Sơ Tranh dứt khoát đứng dậy, áo khoác vốn đang bao trên người cô, lúc này trực tiếp rời khỏi người cô, thân thể xinh đẹp của thiếu nữ không hề báo trước bại lộ trong không khí.
Đồ Yếm sửng sốt một chút, cấp tốc tiến lên dùng y phục bao lấy cô.
Lúc này Sơ Tranh cơ hồ bị hắn ôm lấy, hắn trầm mặt ôm Sơ Tranh, trực tiếp để cô ngồi xuống đùi mình: "Đừng lộn xộn."
Bàn tay Đồ Yếm mơn trớn lưng Sơ Tranh, lực lượng ôn hòa chậm rãi lưu chuyển ra.
Sơ Tranh cảm thấy phía sau lưng hơi ngứa, giống như khi vết thương khép miêng, sinh ra da thịt mới.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Đồ Yếm rơi vào nơi khác, cái cằm kéo căng, từ góc độ của Sơ Tranh, có thể trông thấy đáy mắt âm u tăm tối lạnh lẽo cứng rắn của Đồ Yếm, giữa hai đầu lông mày thật đẹp kia có một ấn ký, lại thêm mấy phần mị hoặc kỳ dị.
Hai loại khí chất quỷ dị nhu hòa vào nhau, cũng không lộ vẻ không hài hòa.
"Ngươi không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?" Đồ Yếm bị nhìn đến không được tự nhiên, thay đổi vị trí lực chú ý của Sơ Tranh.
"Chuyện gì?"
"Chuyện tộc Đằng Xà, ngươi cũng cảm thấy là ta làm sao?"
Hắn làm qua quá nhiều chuyện, một tộc Đằng Xà, Đồ Yếm kỳ thật cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Hồng Hoang nói về hắn thế nào, hắn đều không để ý.
Nhưng không biết vì sao, lại luôn có chút để ý đến cái nhìn của cô.
"Không cảm thấy." Sơ Tranh nói.
Đồ Yếm rũ mắt, con ngươi tĩnh mịch đối đầu với tầm mắt cô: "Vì sao?"
"Không có vì sao." Sơ Tranh không né tránh, mang theo chút đúng lý hợp tình: "Ta nói không phải là ngươi thì không phải là ngươi."
Thiếu nữ ngừng một chút, cánh môi hé mở: "Cho dù là ngươi thì sao, trong Hồng Hoang vốn chính là mạnh được yếu thua, ai thắng người đó có lý."
"Tiểu Phượng Hoàng..."
Một tiếng kia của Đồ Yếm có chút bất đắc dĩ.
"Ngươi là Thần thú."
"Ừ, ta là." Cô biết mình là gì, không cần nhắc nhở.
Đồ Yếm: "Những lời này không nên do ngươi nói ra."
Sơ Tranh không hiểu: "Ta nên nói cái gì?"
"Thần thú chủ trương hòa bình, không lạm sát kẻ vô tội." Thanh âm của Đồ Yếm hạ thấp đi không ít.
"Ồ." Sơ Tranh ngừng một chút: "Ta là Thần thú khác biệt." Làm thú vật cũng phải có lý tưởng, không thể làm thú bán sỉ hàng loạt!
"..."
Đồ Yếm nghẹn lời.
Ý nghĩ của Tiểu Phượng Hoàng có chút... Kì lạ.
"Ta từng làm rất nhiều chuyện xấu." Đồ Yếm cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người, chỉ rộng bằng một ngón tay, khi hắn nói chuyện, hơi thở trực tiếp phất qua gương mặt Sơ Tranh: "Ngươi cũng không sợ sao?"
Thanh âm kia giống như ác ma nói nhỏ bên tai, không khỏi có chút tĩnh mịch.
Sơ Tranh trực tiếp hôn lên.
Sợ cái gì mà sợ.
Thẻ người tốt có thể sợ sao?
Đồ Yếm bị Sơ Tranh hôn, đột nhiên quên cả phản ứng, tận đến khi Sơ Tranh cạy mở môi hắn, đầu lưỡi mềm mại thò vào.
Không biết là Đồ Yếm chưa từng bị ai hôn qua, nên không biết phải làm sao, hay là bị hôn đến ngốc, mà quên mất mọi sự.
Tận đến khi Sơ Tranh buông hắn ra, Đồ Yếm mới bỗng nhiên kịp phản ứng.
Con ngươi nửa híp lại, ánh mắt nguy hiểm rơi vào trên mặt Sơ Tranh.
Cánh môi khẽ mở, còn chưa lên tiếng, Ly Tranh liền nhảy từ bên ngoài vào, thân thể khổng lồ, trong nháy mắt làm toàn bộ sơn động rộng rãi trở nên chật hẹp.
Đồ Yếm ôm chặt Sơ Tranh, nhìn về phía Ly Tranh bên kia.
Ly Tranh nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp nhảy đến tận cùng bên trong nhất, nhảy lên cái bảo tọa cùng loại, nằm sấp xuống.
"Lôi kiếp dẫn không ít thú tới, nhưng ta đã để bọn họ ngăn cản rồi."
Sơ Tranh trượt từ trên người Đồ Yếm xuống, ánh sáng từ trên người cô đổ xuống, váy áo màu đỏ trong nháy mắt mở ra, quý khí hoa lệ. Tóc đen tự động vén lên, Phượng Hoàng Linh Vũ cắm ở trong tóc, đơn giản đại khí.
Đồ Yếm thấy thế, bất động thanh sắc thu hồi tay muốn kéo cô.
Quay đầu hỏi Ly Tranh: "Bao lâu có thể tán ra."
"Bọn họ biết ngươi ở đây, còn bị thương, làm sao có thể tán ra." Ly Tranh liếc nhìn Sơ Tranh một chút: "Bây giờ còn có thêm một con Phượng Hoàng, nơi này của ta sắp náo nhiệt lên rồi."
Dường như Ly Tranh không quá hoan nghênh Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không có ý định tiếp xúc với tên xui xẻo như hắn, chỉ đi đến bên người Đồ Yếm, đứng yên tĩnh.
Đồ Yếm cau mày: "Lát nữa ta sẽ đi."
"Ngươi đi đâu?" Ly Tranh nói: "Lần phát tác kế tiếp của ngươi..."
Ly Tranh ngừng nói.
Đồ Yếm tiếp lời: "Nàng biết."
Trước đó bọn họ đi Bàn Long nhai, Sơ Tranh không nói cho hắn biết, nhưng hắn đã biết được gần hết mọi chuyện từ chỗ Thôn Tượng.
Nàng biết trong thân thể mình có chú.
Ly Tranh: "..."
Sơ Tranh thấy được vẻ khiếp sợ và không thể tin từ trên gương mặt Ly Tranh.
Trong khoảng thời gian ngắn, rốt cuộc Phượng Hoàng này và Đồ Yếm đã trải qua những gì!
Ly Tranh trừng Sơ Tranh một cái.
Sơ Tranh không hiểu thấu trừng lại.
"..." Hung thú không so đo với Thần thú! Ly Tranh đổi tư thế nằm sấp: "Manh mối đứt gãy ở tộc Đằng Xà, bây giờ ngươi định làm thế nào?"
"Ai hạ chú cho ngươi." Cuối cùng Sơ Tranh cũng lên tiếng.
"Chúng ta nói chuyện ngươi..."
Đồ Yếm nhìn Ly Tranh một chút.
Ly Tranh nghẹn khuất nuốt mấy chữ phía sau về, lại trừng Sơ Tranh một cái.
Hắn đường đường là hung thú, tại sao phải cho con Thần thú vừa hóa hình này mặt mũi!
Hắn chỉ đang cho Đồ Yếm mặt mũi thôi!
"Từng nghe qua ma thú chưa?" Thanh âm Đồ Yếm nặng nề, là thói quen của hắn, đều khiến người khác cảm thấy âm trầm.
"Rồi." Trước đó Thôn Tượng từng đề cập đến một câu.
"Ma thú sinh sống ở tận cùng Hồng Hoang, nơi đó lâu dài có sương mù tràn ngập, thú bình thường đi vào, chẳng mấy chốc sẽ tử vong."
"Thế giới này có tận cùng?" Điểm chú ý của Sơ Tranh luôn rất khác biệt.
"Trong Hồng Hoang nói như vậy, có hay không, không rõ ràng." Đồ Yếm nói.
Bởi vì đến chỗ kia, liền bị ma thú ngăn cản, nên cũng không thể đi lên phía trước nữa.
Đồ Yếm chính là ở nơi đó, gặp phải Nguyên Ninh.
Đồ Yếm và Nguyên Ninh đánh nhau một trận ở tận cùng Hồng Hoang.
Trận đánh kia liên tục kéo dài ba ngày ba đêm.
Cuối cùng lấy Nguyên Ninh thua cuộc làm kết thúc.
Nhưng mà Nguyên Ninh hạ chú cho hắn.
Đương nhiên kết cục của Nguyên Ninh cũng không tốt, bị hắn đánh cho nửa tàn phế, nhưng vận khí của y không tệ, vẫn để y chạy mất.
Trước đó Đồ Yếm từng đến Bàn Long nhai.
Đáng tiếc tộc Đằng Xà cũng chưa từng gặp loại chú này bao giờ.
Chưa từng gặp, tự nhiên cũng không có cách nào giải.
Cứ cách một đoạn thời gian, chú này sẽ phát tác.
Giữa lúc phát tác không có quy luật, thời gian dài ngắn không đồng nhất.
Lúc đầu chỉ là thân thể suy yếu, thú hồn bất ổn.
Nhưng phía sau sẽ giống như Sơ Tranh gặp phải, đột nhiên lâm vào hôn mê.
Sơ Tranh âm thầm nghiến nghiến răng.
Quả nhiên Nguyên Ninh mới là kẻ cầm đầu.
Yêu Nhiêu cướp Phượng Hoàng Thạch và Phượng Hoàng tinh huyết của cô cũng là vì y.
"Ngươi muốn Nguyên Ninh?"
Đồ Yếm và Ly Tranh đồng thời nhìn về phía Sơ Tranh.
Nguyên Ninh là người hạ chú, tìm được y, hơn phân nửa có thể tìm được biện pháp giải chú.
Đồ Yếm đuổi theo Nguyên Ninh một đoạn thời gian rất dài, nhưng lần nào cũng để y chạy mất.
"Ta cho là ngươi muốn hỏi ta, vì sao lại đánh nhau với Nguyên Ninh." Đồ Yếm rũ mắt xuống.
Sơ Tranh liếc nhìn Đồ Yếm, không tiếp lời hắn: "Ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta."