➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tô Hợp bị Sơ Tranh làm tức đến rời đi.
Vị bạn cùng phòng này hậu kỳ cướp bạn trai của nguyên chủ, giai đoạn trước thì chiếm đủ loại tiểu tiện nghi của nguyên chủ.
Vật dùng hàng ngày từ trước tới nay đều không mua, chỉ dùng của nguyên chủ.
Đồ ăn vặt hoa quả, lại càng không cần phải nói.
Trong kịch bản cũng là như thế này, Tô Hợp mượn máy tính của nguyên chủ, nhưng một mực không trả lại.
Nguyên chủ cần dùng, đến hỏi cô ta mấy lần, cô ta đều từ chối.
Cuối cùng nguyên chủ lấy dũng khí, vất vả lắm mới cầm về được, Tô Hợp còn bày ra vẻ mặt không vui.
Cầm được máy tính về, nguyên chủ lại phát hiện hỏng rồi.
Nguyên chủ đến hỏi Tô Hợp.
Tô Hợp vẻ mặt mờ mịt nói trước đó cô ta dùng còn rất tốt, không biết sao lại hỏng.
Nguyên chủ là người cho mượn đồ, cuối cùng còn trở nên thấp kém hèn mọn.
Cho nên dù đập máy tính này, cũng không cho cô ta dùng.
Hoàn toàn không có bệnh.
Sơ Tranh yên tâm thoải mái nằm xuống lại.
【 Tiểu tỷ tỷ, ta muốn... 】
"Không tiếp!"
Để cho ta yên tĩnh nằm một lát.
【 Ta chỉ muốn nhắc nhở cô, vừa rồi cô cầm sách ngược. 】
Sơ Tranh: "!!"
Sơ Tranh nhìn quyển sách bị cô ném lên giường một chút.
Nhìn ra bên ngoài như ăn trộm —— cửa đóng, không nhìn thấy gì cả.
"Tô Hợp thấy không?" Hình tượng của cô đã ném mất chưa? Kéo ngược lại không kịp nữa rồi!! Con chó điên này vì sao không nhắc nhở cô sớm một chút!!
【 Chắc là không. 】
Sơ Tranh vỗ ngực thuận khí: "Vậy thì còn tốt."
Vương Giả thở mạnh: 【 Nhưng ta cũng không chắc chắn lắm. 】
Sơ Tranh lạnh mặt, sách cũng bị cô bóp đến thay đổi hình dạng.
Vương Giả nhây xong liền chạy, cũng không lập tức phát nhiệm vụ cho cô.
-
Tô Hợp không mượn được máy tính, buổi chiều lên lớp cũng không đi cùng Sơ Tranh, một mình đi trước.
Sơ Tranh cũng không thèm để ý, đi về phía trường học.
Nơi này ở ngay phía ngoài trường học, rất gần, Sơ Tranh đội mặt trời đi đến trường học.
"Chào cô."
"Chào cô."
"Chào cô Nguyễn..."
Các học sinh trông thấy cô, cười chào hỏi cô.
Toàn bộ hành trình Sơ Tranh đều nghiêm mặt, ngón tay gắt gao chụp lấy giáo án của cô.
Hoảng đến một nhóm.
Trong văn phòng đã có không ít giáo viên tới, hoặc là sửa bài tập, hoặc là soạn bài, cũng có người ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Sơ Tranh vào văn phòng ngồi, mở giáo án của nguyên chủ ra.
Còn có ký ức của nguyên chủ, Sơ Tranh ngược lại cũng không phải hai mắt luống cuống, trong đầu lưu chuyển quy trình quen thuộc.
Tiết đầu tiên của buổi chiều chính là của cô.
Sau khi chuông báo chuẩn bị vào lớp reo lên, Sơ Tranh cũng không nhúc nhích.
"Cô Nguyễn, lên lớp." Có người gọi cô.
"Ừ."
Sơ Tranh đứng dậy, đi theo các giáo viên ra ngoài, đến lớp của mình lên lớp, lớp 10/18.
Không phải chỉ là làm giáo viên thôi sao!!
Không có việc gì có thể làm khó ta!
Đã đánh chuông vào học, nhưng trong phòng học vẫn có không ít học sinh đang vui đùa ầm ĩ, thậm chí còn có người chưa trở lại chỗ ngồi.
Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng học yên tĩnh trong một cái chớp mắt, sua đó lại náo nhiệt lên.
Căn bản không để giáo viên như cô vào mắt.
Bốp!
Sách ném trên bục giảng, phát ra âm thanh thanh thúy.
Phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, nhìn về phía bục giảng.
Giáo viên mà bình thường đứng ở nơi đó, có vẻ hơi bất đắc dĩ, hôm nay lại mặt lạnh, dường như toàn thân đều bốc lên hơi lạnh.
"Lên lớp, không nghe thấy?"
Mọi người giống như bị đè xuống nút tạm dừng.
"Ôi, tâm tình của cô giáo hôm nay không tốt lắm nha."
Ở cuối phòng học có người hô to một tiếng, sau đó phòng học vốn yên tĩnh, lần nữa ồn ào lên.
Sơ Tranh nhìn ra phía sau.
Phía sau cùng, có bốn nam sinh ngồi dựa vào cửa sau.
Bốn nam sinh đều phi thường hiện đại, vừa nhìn đã thấy không giống với các học sinh khác trong lớp.
Đây là ban bá trong lớp, bình thường khi nguyên chủ lên lớp, chính là mấy đứa này dẫn đầu gây chuyện
"Tâm tình cô giáo không tốt thì không thể lên lớp rồi, tiết này tự học được không."
"Chúng em đây là đang thông cảm cho cô giáo nha."
Sơ Tranh nghe đám trẻ trâu này nói nhao nhao, mi tâm nhảy thình thịch, có thể làm rơi bọn chúng không?
【 Tiểu tỷ tỷ, đây là một đám trẻ con, cô đừng phát rồ như thế được không?! 】
Rầm!
Phòng học lần nữa an tĩnh lại.
Mọi người nhìn về phía giáo viên trên bục giảng.
Giáo viên ngữ văn mà dĩ vãng luôn không biết làm sao với bọn họ, lúc này một cước đạp lăn bệ giảng, toàn thân đều lộ ra khí thế hung ác.
"Yên tĩnh?"
Rốt cuộc cũng là học sinh, Sơ Tranh hung ác như thế, cho dù là mấy đứa nghịch ngợm nhất lớp thì cũng đều yên tĩnh lại.
Sơ Tranh quét mắt nhìn phòng học một vòng: "Đại diện môn."
Đại diện môn ngữ văn đứng lên, là một nữ sinh trắng trắng thuần thuần, tết tóc đuôi ngựa, nhìn là biết học sinh ngoan.
Đại diện môn có chút bất mãn nhìn mấy người phía sau một chút, nhưng bởi vì những người kia là ban bá của lớp, cô ấy cũng không dám nói gì.
"Cô..."
"Đi lấy bài thi trên bàn làm việc của tôi tới đây."
Đại diện môn vội vàng đi ra ngoài lấy.
Thời gian đại diện môn rời đi, Sơ Tranh cũng không nói chuyện, vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ.
Mấy ban bá phía sau kia, vừa rồi bị chấn nhiếp đến, tỉnh táo lại, đang muốn tiếp tục lấy lại danh dự, lại phát hiện mình đối đầu với ánh mắt lạnh như băng kia của Sơ Tranh, làm cách nào cũng không mở miệng được.
Gặp quỷ!!
Đại diện môn rất nhanh cầm bài thi trở về.
"Phát đi."
Đại diện môn đáp một tiếng, phân nhóm bài thi phát ra.
Sơ Tranh xách cái ghế lên trên bục giảng, cô ngồi xuống đó, nhìn bọn họ: "Làm bài."
Chúng học sinh: "..."
Nhóm ban bá phía sau vò đầu bứt tai truyền tờ giấy nhỏ.
Ban bá số một: Sao cô Nguyễn đột nhiên hung ác như thế, tiểu vũ trụ bạo phát?
Ban bá số hai: Vừa rồi ấy, thật sự hù chết tôi.
Ban bá số ba: Mẹ nó! Cô ta điên rồi à!
Ban bá số bốn: Ánh mắt vừa rồi của cô ta có chút dọa người.
Giáo viên Ngữ Văn vừa tốt nghiệp, không lớn hơn bọn họ bao nhiêu.
Cũng mới từ trường học ra, tính cách lại mềm mại, đây là loại giáo viên dễ bắt nạt nhất.
Ban bá số một: Náo không?
Ban bá số hai:... Các cậu lên trước đi.
Ban bá số ba: Ai lên đầu?
Ban bá số bốn: Cùng nhau đi.
Tờ giấy của ban bá số bốn vẫn chưa truyền đi, đột nhiên bị người lấy đi.
Không biết Sơ Tranh đứng ở bên cạnh bọn họ từ khi nào, trong tay cầm tờ giấy kia xem.
Ban bá số bốn theo bản năng muốn cướp về, bị Sơ Tranh một phen ấn xuống.
Khí lực của con trai khá lớn, hai người phân cao thấp, bàn ghế ào ào một trận.
Học sinh xung quanh quay đầu nhìn xem.
Sơ Tranh nhìn sang: "Làm bài của các em đi."
Những bạn học khác lập tức quay lại, nhưng vẫn có không ít người liếc trộm.
Sơ Tranh dùng sức đè ban bá số bốn về, trên mặt một mảnh lạnh lùng: "Các em muốn náo cái gì?"
Ban bá số bốn nghẹn khuất.
Cậu ta làm sao có thể nghĩ đến, giáo viên Ngữ Văn mà trước kia gió cũng có thể thổi ngã, khí lực lại lớn đến như vậy.
"Cô, chúng em không náo gì cả." Ban bá số bốn cợt nhả nói: "Cô, em còn phải làm bài đó, cô có thể buông em ra trước được không?"
Sơ Tranh buông cậu ta ra: "Nghiêm túc làm bài."
Ban bá số bốn gật đầu như giã tỏi.
Chờ Sơ Tranh cầm tờ giấy rời đi, cậu ta mới che lấy bả vai nhe răng trợn mắt.
Mẹ nó đau quá.
Cánh tay xém chút gãy mấy.
Có ban bá số bốn làm gương, ba ban bá khác không tiếp tục tìm đường chết.
Thời gian kiểm tra trôi qua rất nhanh, đảo mắt chính là tan học.
Sơ Tranh lấy bài thi xong, cầm bài thi rời đi.
Mấy ban bá ngồi ở cửa sau, Sơ Tranh đi ra từ cửa sau, một nam sinh trong tổ bốn người ban bá, đột nhiên giơ tay vén váy cô.