➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tôi nhìn thấy anh ấy nhiều lần rồi, nhưng mà không thấy vợ anh ấy đâu, chỉ có một mình anh ấy nuôi con thôi."
"Hình như là thế đấy..."
"Anh trai đẹp như thế mà, không phải bị vứt bỏ đấy chứ?"
"Ôi... Mọi người nói vậy hình như hơi thảm rồi."
Đám người này đã gán cho Ứng Chiếu một kịch bản ngược tâm dài vài chục vạn chữ.
"Chị, chị có biết tình huống của anh ấy thế nào không?" Có cô gái hỏi thăm Sơ Tranh: "Vừa rồi anh ấy về cùng chị mà."
"Biết." Sơ Tranh tùy tiện đáp một tiếng.
"Chị, chị nói cho chúng em biết một chút đi." Cô gái lập tức tỉnh táo tinh thần.
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Việc tư ít hỏi thôi."
Thẻ người tốt đã có bé con mà còn có người nhớ thương như thế à!
"..." Cô gái vẫn không hết hi vọng: "Chị, chị nói một chút đi mà, đứa bé kia là của anh ấy à? Anh ấy có vợ chưa? Em muốn đuổi theo anh ấy!!"
"Khoan đã, anh ta có con rồi đấy." Người bên cạnh giật mình một cái, nhắc nhở cô gái.
"Có con thì làm sao? Không cần tôi sinh nữa, tốt biết bao nhiêu!" Cô gái rất mong chờ: "Mấy người không biết sinh con đau đớn cỡ nào à!"
"Có."
Cô gái: "A... Vậy mà chúng em chưa từng gặp."
Sơ Tranh: "Rất nhanh sẽ có."
Cô gái: "..."
Đám người: "..."
Luôn cảm thấy câu này có gì đó là lạ.
-
Ting toong ——
Ứng Chiếu đang dỗ oắt con uống thuốc, nghe thấy tiếng chuông cửa, hô ra bên ngoài một tiếng: "Chờ chút."
Ứng Chiếu thấy trong thời gian ngắn không giải quyết được oắt con, trước tiên buông nó xuống đi mở cửa.
Mở cửa ra, thứ đầu tiên trông thấy chính là một bó hoa.
Ứng Chiếu hơi sững sờ, nhìn người sau hoa: "Cô làm gì vậy?"
"Tặng anh."
Ứng Chiếu bị hai chữ này làm chấn động, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình về: "... Vì sao lại tặng tôi?"
"Theo đuổi anh."
Sơ Tranh nói rất ngay thẳng, không có nửa phần uyển chuyển.
Ứng Chiếu càng khiếp sợ hơn.
Theo đuổi hắn?
"Cô uống rượu à?" Ứng Chiếu ngửi được một chút mùi rượu.
Sơ Tranh nhét hoa cho hắn: "Uống một chút."
Sau đó, Sơ Tranh bổ sung một câu: "Không say."
Ứng Chiếu mờ mịt ôm hoa, nhìn Sơ Tranh vào nhà: "Lời vừa rồi cô nói đùa à?"
"Không có, tôi chưa từng nói đùa." Giọng điệu Sơ Tranh nghiêm túc: "Lời tôi nói với anh, từng chữ đều là thật lòng."
[ Bốn bỏ năm lên, từng chữ đều thật! Ừm! ]
"..."
Cho nên có phải thật lòng không?
Cái nào là thật lòng? Cái nào không phải?
Ứng Chiếu bị mạch suy nghĩ này dẫn lệch đi, chờ hắn lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã đi vào bên trong, đứng ở nơi cách oắt con mấy mét.
Ứng Chiếu phát hiện Sơ Tranh không thích tới gần oắt con lắm.
Có lẽ là lần trước có bóng ma tâm lý.
"Tại sao cô lại muốn theo đuổi tôi?" Ứng Chiếu cất hoa đi, trong lòng rối bời.
"..." Mẹ nó chứ không theo đuổi thì em gái khác sẽ muốn nhảy lên đấy! Như vậy sao được!
Thẻ của mình chỉ có thể tự mình lên!
Cho nên Sơ Tranh trở về lập tức mua hoa đưa tới.
Theo đuổi người ta ấy mà.
Đại lão biểu thị đã có kinh nghiệm!
Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện một câu: "Anh đẹp."
"... Chỉ vì tôi đẹp?"
"Như thế vẫn chưa đủ?"
Ứng Chiếu bỏ hoa trên tủ bên cạnh, thấp giọng nói: "Cô đừng đùa với tôi."
Sơ Tranh híp mắt một chút: "Anh cảm thấy tôi đang nói đùa với anh?"
"..."
Không phải sao?
Đột nhiên nói muốn theo đuổi hắn.
Huống chi hắn còn ngửi thấy mùi rượu.
Luôn cảm thấy cô uống say rồi.
Ứng Chiếu ngẩng đầu, vừa muốn nói chuyện, trước mắt chợt có bóng đen bao phủ tới.
Phía sau lưng đụng vào hộc tủ, cái bóng trong mắt dần dần phóng đại, đôi môi hơi lạnh chạm vào môi hắn.
Hơi thở lạ lẫm đảo qua khắp làn da hắn, kéo hắn vào trong một thế giới kỳ quái.
Hắn đã quên mất mình phải làm gì.
Xúc cảm và hơi thở lạ lẫm dần dần bao phủ hắn, bên tai là tiếng tim đập rộn ràng.
Hắn không biết là của ai...
Mãi đến khi oắt con khóc, làm cho hắn bừng tỉnh.
Sơ Tranh vẫn đè lấy hắn, đôi mắt không chút gợn sóng, mơ hồ có hơi không kiên nhẫn.
Trong tiếng khóc rất lớn của oắt con, người đè lấy hắn hung hăng hôn hắn một cái, chậm rãi buông hắn ra.
"Ứng Chiếu, tôi không đùa với anh."
-
Ứng Chiếu hoảng hốt đút thuốc cho oắt con xong, dỗ dành nó ngủ.
Hắn đi đến phòng khách, nhìn về phía bó hoa nở tươi đẹp kia, suy nghĩ hỗn loạn hơn.
Một đêm này Ứng Chiếu không hề ngủ được.
Trong đầu toàn là nụ hôn kia, và câu nói ấy của cô.
Sáng sớm hôm sau đi ra ngoài đã thấy Sơ Tranh chờ ở bên ngoài, trong tay xách theo một cái túi.
"Bữa sáng."
Giọng nói của cô gái thanh lãnh lạnh lùng, trùng điệp lên giọng nói hôm qua, làm nhấc lên một vòng sóng gió mới trong đầu Ứng Chiếu.
Ứng Chiếu không nhận: "Cô..."
Hắn muốn nói gì?
Nói thế nào?
Sơ Tranh trực tiếp kéo tay hắn qua, nhét vào trong tay hắn.
[ Vừa sáng sớm đã dậy mua đồ ăn cho anh, lại còn không nhận! Lá gan không nhỏ nha! ]
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu cảm thấy bữa sáng trong tay khá nóng tay.
Đương nhiên bị quấy nhiễu như thế, trong lòng hắn không khỏi buông lỏng hơn.
"Bữa sáng tôi sẽ tự giải quyết, không cần làm phiền cô, nhưng mà cảm ơn cô."
Ứng Chiếu nhìn đồng hồ, sắp không kịp chuyến xe rồi.
"Tôi đi trước..."
Sơ Tranh giơ tay kéo dây đeo Ứng Chiếu dùng để cõng oắt con, Ứng Chiếu bị ép dừng lại.
Giọng nói của Sơ Tranh truyền tới từ phía sau: "Nó có thể ở lại chỗ tôi, tôi trông coi giúp anh."
"Không cần, tôi có thể..."
"Anh không muốn tìm được một công việc tốt hơn sao? Thật sự cứ làm bán thời gian như vậy à? Anh không nghĩ tới chuyện lúc anh cần tiêu tiền mà không bỏ ra nổi thì sao à?"
Mặc dù cô nuôi thẻ người tốt cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ thẻ người tốt không cho cô nuôi.
Ứng Chiếu trầm mặc.
Chút tiền làm bán thời gian xác thực không nhiều bằng tiền hắn làm việc hành chính lúc trước, hơn nữa rất mệt.
"Đứa bé này tôi sẽ trông coi giúp anh, dù sao sau này cũng phải sống chung với nhau, tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho nó."
"..."
Cô đang nói gì thế.
Sao họ lại phải sống chung với nhau rồi?
Ứng Chiếu đi ra khỏi cổng chung cư, chỉ cảm thấy ánh nắng hơi chói mắt.
Ứng Chiếu giơ tay ngăn cản ánh nắng, rất lâu rồi hắn không ra khỏi cổng một cách nhẹ nhàng như vậy.
Hắn quay đầu nhìn chung cư một chút, hít sâu một hơi, bước nhanh đi đến trạm tàu điện ngầm.
-
Sơ Tranh không có chút kinh nghiệm chăm trẻ con gì, nhưng không sao cả, cô có thể lên mạng tìm.
Lúc này oắt con ngồi trong xe đẩy cho trẻ em, đang quay đầu quan sát gian phòng không giống gian phòng như mọi khi lắm.
Sơ Tranh sợ nó khóc, tiện tay nhét cho nó một món đồ chơi nhỏ.
"Không được khóc."
Oắt con ôm món đồ chơi mới cười khanh khách.
Sơ Tranh hơi yên tâm một chút, đi dạo trong phòng khách hai vòng, suy nghĩ xem làm sao mới có thể dựa vào thằng oắt con này lấy được thẻ người tốt tới tay.
【... 】 Nên bắt tiểu tỷ tỷ phá sản đi.
Nếu không thì cô ấy lại muốn làm mấy chuyện vớ vẩn đấy.
Vương Giả phát nhiệm vụ phá sản cho Sơ Tranh, tâm tình Sơ Tranh càng không tốt hơn.
Tăng thêm chỉ chốc lát sau oắt con lại bắt đầu khóc, tâm tình càng bực bội hơn.
Oắt con khóc cô cũng không dỗ nó, cứ để nó khóc.
Đến khi nó khóc mệt, tự im lặng, Sơ Tranh mới pha sữa cho nó.
Ánh mắt oắt con long lanh như nước, tội nghiệp nhìn Sơ Tranh.