➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Căng thẳng cái gì?"
"..." Chuyện này bảo hắn nói thế nào đây.
Kinh Phá cúi đầu không lên tiếng.
Sơ Tranh giơ tay vén một lọn tóc dài của hắn ra phía say, lộ ra cái cằm xinh đẹp phía trước.
Sơ Tranh tiến đến trước mặt thiếu niên: "Luyện tập thêm mấy lần là sẽ không căng thẳng nữa."
Hơi thở lạ lẫm lại quen thuộc bao phủ đến, thiếu niên càng căng thẳng hơn, cả người cũng đang phát run.
"... Luyện... Tập??" Hắn gập ghềnh gạt ra hai chữ, dường như không hiểu rõ ý của hai chữ này.
"Ừ." Không có gì là luyện tập không giải quyết được!
Đáy mắt Kinh Phá mơ hồ có kinh ngạc, ngón tay xoắn xoắn ống tay áo: "Luyện, luyện tập thế nào?"
"Ta dạy cho chàng."
"Nhưng... Ưm..."
Thiếu niên bị cướp đoạt hô hấp, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ bừng, đôi mắt trợn lên vừa lớn vừa tròn, đuôi mắt ẩn ẩn có chút ướt át.
Sơ Tranh thấp giọng nhắc nhở: "Hít thở."
Thiếu niên lấy lại tinh thần, đẩy Sơ Tranh ra thở từng ngụm từng ngụm.
Đuôi mắt phiếm hồng vì phản ứng sinh lý, trong mắt như có sương mù mông lung, đôi môi đỏ của thiếu niên hơi đóng mở, giống như không nói nên lời.
Sơ Tranh bình tĩnh vỗ phía sau lưng hắn: "Tốt hơn chưa?"
"Sao nàng lại như thế." Giọng của Kinh Phá rất nhỏ, nghe giống như oán trách, lại giống như làm nũng.
"Ta dạy cho chàng cách luyện tập." Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.
"..."
Luyện tập? Luyện tập thế này sao?
Nhưng... Thế này quá làm cho người ta... Xấu hổ rồi.
"Vừa rồi có căng thẳng không?"
Kinh Phá: "..."
Hắn bị hù dọa, ngược lại cũng không có bao nhiêu căng thẳng, nhưng lúc này nghĩ lại lại toàn là căng thẳng thôi.
Trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ống tay áo đã bị hắn xoắn cho dúm dó không còn hình dáng.
Kinh Phá không lên tiếng, Sơ Tranh chờ một lát, thấy không hỏi ra được, đành buông hắn ra, để hắn đi rửa mặt, sau đó ăn cơm.
Kinh Phá trốn qua một kiếp, vội vàng chạy đi.
-
Hai người thu thập xong, ra khỏi khách điếm đi ra ngoài, bên ngoài cũng không có gì thay đổi so với hôm qua.
Trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
"Hai vị muốn ra ngoài à?" Điếm tiểu nhị cười đi từ sau quầy ra, ánh mắt đi dạo một vòng trên quan tài sau lưng Sơ Tranh.
Rõ ràng nụ cười kia nhìn rất thân thiết, nhưng mà Sơ Tranh lại cảm thấy không thích hợp.
"Ừ." Sơ Tranh cao lãnh đáp một tiếng.
"Hai vị khách quan không ăn sáng sao? Tiểu điếm cung cấp bữa sáng..."
"Không cần." Sơ Tranh cắt ngang lời hắn.
Nụ cười của điếm tiểu nhị không giảm: "Vậy được rồi."
Sơ Tranh không để ý đến điếm tiểu nhị nữa, dắt Kinh Phá ra ngoài: "Thứ chàng muốn đi đâu tìm?"
Kinh Phá kéo mép mũ trùm, lắc đầu.
Hắn cũng không biết...
Hắn chỉ biết có thể tìm được ở Ngũ Âm trấn.
Sơ Tranh: "..."
Chàng cũng thật lợi hại mà.
Sơ Tranh quay đầu nhìn khách điếm đằng sau, lại kéo quan tài trở về.
Cô giơ tay ngăn điếm tiểu nhị lại, trước khi đối phương mở miệng, ném cho hắn một nắm linh bích: "Hỏi ngươi chút chuyện."
Điếm tiểu nhị: "..."
Điếm tiểu nhị cất kỹ linh bích: "Ngài hỏi đi."
"Biết Chỉ Tức và Vong Xuyên ở đâu không?"
Điếm tiểu nhị rất nhiệt tình chỉ đường: "Chỉ Tức thì chưa từng nghe bao giờ, Vong Xuyên thì biết đấy, đi từ đây ra ngoài, đi về phía đông, bên kia có một con sông, đó chính là Vong Xuyên."
Thẻ người tốt nói Vong Xuyên là cái cây.
Sao đến đây lại biến thành một con sông rồi?
Dựa theo logic bình thường, Vong Xuyên là sông mới đúng, vậy thẻ người tốt nói cây Vong Xuyên là cây gì?
"Chàng chắc chắn thứ muốn tìm là cái cây chứ?"
Kinh Phá gật đầu ngay.
"Vậy thì đi xem thử xem." Có chuyện gì đến lúc đó sẽ giải quyết! Con gái không sợ!
Kinh Phá ngoan ngoãn "ừ" một tiếng.
-
Sông Vong Xuyên không khó tìm, con sông này ở ngay bên ngoài trấn.
Bên cạnh còn có bia đá đựng đứng, viết hai chữ to "Vong Xuyên".
Nước sông trong suốt, mơ hồ có thể thấy được cá bơi lội bên trong.
Bên bờ có dân trong trấn giặt quần áo rửa rau, mặt sông còn có thuyền đánh cá chèo qua.
Toàn bộ hình ảnh nhìn như cuộc sống nhàn nhã ở vùng sông nước Giang Nam.
Nhìn từ trên bờ sông, cũng không nhìn thấy có cây gì.
Sơ Tranh hỏi thăm những người khác một phen, nói về Vong Xuyên thì tất cả mọi người đều chỉ con sông này.
Hỏi về cây, mọi người chỉ cười lắc đầu nói không biết, chưa từng nghe bao giờ.
Về phần Chỉ Tức thì càng không cần phải nói, hoàn toàn không có manh mối.
Sơ Tranh vô cùng hoài nghi thẻ người tốt sai lầm rồi, nhưng thẻ người tốt kiên định biểu thị hắn không sai.
Nói đến phía sau cảm xúc của Kinh Phá cũng kích động hết lên.
Thứ hắn muốn tìm chắc chắn là gốc cây.
"Được được được, cây." Sơ Tranh trấn an hắn như trấn an con mèo nhỏ.
Kinh Phá xoắn ngón tay cúi đầu xuống.
"Xin... Xin lỗi." Hắn không nên kích động như vậy.
"Ừ."
Kinh Phá muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng, đi dạo một vòng, lại bị hắn nuốt về.
Hắn kéo tay Sơ Tranh, một tay khác cũng kéo luôn, giống như sợ Sơ Tranh tức giận bỏ lại hắn vậy.
Sơ Tranh dẫn Kinh Phá đi xung quanh đó một vòng, quan tài của Sơ Tranh có hơi làm người khác chú ý, nhưng trừ cái đó ra, thì không ai nhìn nhiều cả.
Không tìm được thứ có ích, Sơ Tranh quyết định về trước rồi nghĩ cách nghe ngóng sau.
Trên đường trở về gặp phải bạo động, Sơ Tranh nhìn thấy có người nằm dưới đất, có máu chảy ra.
Trang phục của người kia khá quen, hình như là người đi cùng cô từ chỗ Ngũ Âm mê trận ra.
Người này nằm ở đó, nhìn có vẻ đã không cứu nổi nữa rồi.
Sơ Tranh chỉ nhìn người kia vài giây, ánh mắt rất nhanh di động đến trên người dân trấn xung quanh.
Mặc dù bọn họ đang nhìn, nhưng cũng không biểu hiện ra cảm xúc kinh ngạc hoặc sợ hãi.
Nhìn kỹ lại, lại có mấy người còn đang cười.
Nụ cười kia...
Không khác gì điếm tiểu nhị.
Sơ Tranh đột nhiên nhận ra cảm giác quái dị của những người này nằm ở đâu.
Mặc dù không phải bọn họ luôn cười, nhưng chỉ cần cười, thì nụ cười sẽ luôn như thế.
Sơ Tranh ôm eo thiếu niên, kéo người vào trong ngực: "Đi."
Kinh Phá không có dị nghị gì, đi theo Sơ Tranh rời khỏi đám người.
Sơ Tranh và Kinh Phá đi ra được một khoảng cách, lại quay đầu nhìn lại.
Người kia vẫn còn nằm trên mặt đất, nhưng đám người đã tản ra.
Không ai để ý tới cỗ thi thể kia, người đi ngang qua giống như không nhìn thấy hắn ta.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết năm trăm viên linh bích. 】
Sơ Tranh: "..."
Có bệnh?
【 Không có đâu. 】
Ta nói mi có thì mi có!
【... 】 Được thôi, ngài vui là tốt rồi, ta chuồn là được chứ gì!
Lúc đầu Sơ Tranh dự định về khách điếm trước, bắt điếm tiểu nhị kia tâm sự, bây giờ Vương Giả phát nhiệm vụ, cô chỉ có thể làm nhiệm vụ trước.
Trong lòng Sơ Tranh lôi Vương Giả ra chửi cho một trận.
Năm trăm viên linh bích không tính là nhiều, thị trấn lớn như vậy, còn sợ không xài được sao?
Sơ Tranh tiêu xài một trận, nhưng sau khi tiêu xong, cũng không thấy thông báo cô nhiệm vụ hoàn thành.
Chẳng những không hoàn thành, còn gấp đôi!
Sơ Tranh: "??"
Chuyện gì đây hả tiểu lão đệ!!
Vì sao lại chưa hoàn thành nhiệm vụ, còn gấp đôi nữa! Vương Giả hỏng rồi sao?
【 Không có đâu tiểu tỷ tỷ, cô phải gấp đôi đó. 】
Vì sao?
【... 】
Vương Giả offline.
Sơ Tranh: "..." Có một câu mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép nhất định phải nói.
Sơ Tranh nhớ lại, quá trình thao tác của mình không có vấn đề gì.
Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành mà còn gấp đôi, chắc chắn đã xảy ra vấn đề.
Vấn đề nằm ở đâu?
Sơ Tranh chống vào quan tài nhìn đồ vật bên trong, những thứ này cũng không có vấn đề gì, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?