➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ban đêm.
Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng thanh lãnh vẩy vào trên song cửa sổ, từ cửa sổ nửa mở, chiếu vào trong phòng, trải ra ánh sáng bạc đầy đất.
Đột nhiên, hai bóng đen ngoi đầu lên ngoài cửa sổ, một trước một sau chậm chạp chuồn vào.
Bọn nó sát qua mặt đất, cấp tốc bơi về phía giường.
Trên giường, thiếu nữ nằm nghiêng, cổ tay trắng nõn từ trong tay áo lộ ra, khoác trên mép giường, đầu ngón tay rũ xuống.
Khi hai bóng đen kia tiến vào, thì đầu ngón tay cũng bắt đầu động.
Một bóng đen trong đó, lấy ra một thứ giống như ống trúc, hướng về phía trên thổi một cái.
Sương mù lượn lờ phun từ trong ống trúc ra, chậm chạp lên cao.
Sau khi chờ giây lát, bọn nó trôi nổi từ giường hai đầu lên.
Ngoài cửa sổ không biết có một đám mây đen bay từ đâu tới, che kín ánh trăng, tia sáng trong phòng cũng ảm đạm xuống.
Hai bóng đen kia, đồng thời nhào về phía thiếu nữ trên giường.
"A —— "
Tiếng kêu lanh lảnh vang vọng cả phòng.
Bóng đen bị quẳng xuống đất, trên người nó không ngừng bốc lên khí đen, giống như bị thứ gì làm bỏng, đang không ngừng bốc hơi.
Mà một bóng đen khác, bị thiếu nữ ấn trên giường.
Thiếu nữ chậm chạp ngồi dậy, mái tóc đen nhánh mềm mại phác hoạ theo đường cong của cô, rủ xuống giường.
Mây đen tản ra, ánh trăng lần nữa rơi vào, chiếu vào trên thân người trên giường.
Trên thân thiếu nữ giống như lộ ra sương lạnh trắng muốt, giống như ánh trăng sáng ngoài kia, sáng tỏ chói mắt, lại cực lạnh lùng, khiến cho người ta không dám tùy ý tiếp cận.
Sơ Tranh quan sát hai con Yêu Linh này, chậm rãi lên tiếng: "Không phải các ngươi bị Diệp Lạc bắt rồi sao?"
Yêu Linh bị Sơ Tranh đè lại kêu đến tê tâm phế liệt.
Trên tay Sơ Tranh có đồ vật, lúc này đang đặt trên người nó, cứ tiếp tục như thế, nó sẽ bị đánh tan.
Yêu Linh là Yêu tộc sau khi chết hình thành.
Cũng giống như người sau khi chết biến thành quỷ vậy.
Thực lực của Yêu Linh bình thường chẳng ra sao cả, nhưng mánh khóe chơi đùa của bọn nó rất lành nghề, cho nên rất nhiều người đều thua trong tay Yêu Linh.
Sơ Tranh kéo con Yêu Linh kia lên: "Ai sai các ngươi đến?"
"A..."
Yêu Linh chỉ kêu, không trả lời vấn đề của Sơ Tranh.
Sơ Tranh âm trầm uy hiếp: "Ngươi không nói, ta sẽ giết chết ngươi."
Yêu Linh cảm nhận được uy hiếp, cô thật sự sẽ giết chết bọn nó.
"Diệp... Diệp Lạc, là Diệp Lạc."
Sơ Tranh xách con Yêu Linh kia tới trước mặt, lung lay: "Ả thả các ngươi ra?"
Yêu Linh bị lắc đến đầu óc choáng váng: "Phải..."
Sơ Tranh lại lắc hai lần, không chịu trách nhiệm suy đoán: "Ngươi không phải do ả nuôi chứ?"
"Không phải." Yêu Linh vội vàng lắc đầu, sương mù cũng không theo kịp nó, lưu lại tàn dư sương mù trong không khí: "Là ả đồng ý với chúng ta, điều kiện để thả chúng ta ra, chính là tới tìm ngươi."
Có thể được tự do, lại có đồ ăn, vì sao bọn nó lại không đồng ý chứ.
Chỉ là bọn nó không nghĩ tới sẽ lật xe.
Sơ Tranh tìm ra ống trúc kia từ trên người Yêu Linh, nhìn qua giống ống trúc, nhưng cũng không phải.
Thứ này càng giống như một loại thực vật hơn, trước đó toàn thân cô chết lặng, không thể động đậy, chính là thứ đồ chơi này giở trò quỷ.
Diệp Lạc con chó điên này rất giỏi nha.
Một lần không thành, còn tới lần thứ hai.
Còn cho rằng ta dễ bắt nạt à!
Sơ Tranh mặt lạnh ném con Yêu Linh kia ra.
Yêu Linh ngã xuống đất, lăn một vòng, đụng vào con Yêu Linh khác.
Hai con Yêu Linh dán trên mặt đất, sương mù trên thân cực kỳ không ổn định.
Trong lòng bàn tay Sơ Tranh có một miếng ngọc, nguyên chủ ở Vân Tông nói thế nào cũng phong quang nhiều năm như vậy, tông chủ đối với nàng còn tốt như thế, trên người nàng sao có thể không có chút đồ vật bảo mệnh chứ.
Hai con Yêu Linh này cũng không lợi hại.
Trước đó nguyên chủ mắc lừa, chẳng qua là bởi vì Diệp Lạc hạ độc.
Yêu Linh đối phó với nguyên chủ không hề có lực đánh trả, vậy còn không dễ dàng sao?
Sơ Tranh đi chân trần giẫm lên mặt đất, vạt áo rủ xuống, ngăn trở mu bàn chân, chỉ lộ ra ngón chân mượt mà đáng yêu.
"Ta hỏi các ngươi một vấn đề."
Sơ Tranh ngồi xổm trước mặt hai con Yêu Linh.
"Vấn... Vấn đề gì?" Yêu Linh run lẩy bẩy.
"Các ngươi biết nơi nào có Yêu Linh lợi hại không?" Sơ Tranh khoanh tay đặt trên đầu gối, hạ cằm dùng tay chống lấy, không khỏi có chút nhu thuận.
"..."
Ngươi muốn làm gì!
-
Hôm sau.
Đệ tử Vân Tông đã thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị ngày hôm nay lên đường về tông môn.
Mọi người thu thập một phen, có người đột nhiên hỏi: "Diệp sư muội còn chưa dậy sao?"
"Vẫn chưa, là tối hôm qua gác đêm quá muộn sao?"
"Không biết nữa, Diệp sư muội luôn luôn dậy rất sớm." Bọn họ vốn chính là người tu luyện, mấy ngày không ngủ kỳ thật cũng không phải vấn đề lớn.
Từ trước đến nay Diệp Lạc sẽ không đem đến thêm phiền phức cho bọn họ, biết ngày hôm nay sẽ rời đi, chắc chắn đã dậy từ sớm mới đúng.
Nhưng bây giờ ả còn chưa xuất hiện...
Có đệ tử không yên lòng: "Ta đi xem một chút."
Gõ cửa gian phòng của Diệp Lạc hồi lâu cũng không thấy mở.
Đệ tử kia sợ xảy ra chuyện gì, nên trực tiếp xông vào.
Kết quả Diệp Lạc ở trong phòng, nhưng gọi kiểu gì cũng không dậy.
Mọi người không còn cách nào khác, mau chóng đi gọi Lâm Sơ Phóng.
Lâm Sơ Phóng đang ăn điểm tâm cùng Sơ Tranh, đột nhiên có đệ tử chạy tới nói Diệp Lạc xảy ra chuyện rồi.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đệ cũng không biết, chính là gọi không dậy." Vậy đệ tử nói: "Đại sư huynh, huynh mau đi xem đi."
Lâm Sơ Phóng không dám trì hoãn, lập tức đứng dậy: "Sư muội, muội đi cùng ta."
"Ồ."
Sơ Tranh để đũa xuống, đuổi theo bọn họ.
Tất cả mọi người vây quanh gian phòng Diệp Lạc ở, Lâm Sơ Phóng vừa đến, đám người lập tức nhường ra một vị trí.
"Đại sư huynh."
"Đại sư huynh, huynh mau nhìn Diệp sư muội."
"Không biết làm sao, đột nhiên gọi không dậy..."
Lâm Sơ Phóng còn chưa tới gần, đột nhiên sắc mặt đại biến, giơ tay ngăn Sơ Tranh còn muốn tiếp tục đi lên phía trước lại, cũng hô lên với những người khác: "Lui ra phía sau!!"
Lâm Sơ Phóng thần tình nghiêm túc, đệ tử còn lại có thể là theo phản xạ có điều kiện, rất nhanh lui lại một chút.
"Đại sư huynh, sao thế?"
"Có Yêu Linh."
Lâm Sơ Phóng vừa nói ra câu này, đám người vội vàng lui thêm một vòng.
Yêu Linh... Tại sao có thể có Yêu Linh?
Lâm Sơ Phóng hỏi bọn họ: "Các đệ đều không phát giác được?"
Trên mặt đám người lộ vẻ kinh nghi, dồn dập lắc đầu.
Vừa rồi bọn họ còn cách Diệp Lạc gần như vậy, nếu Yêu Linh muốn công kích bọn họ, thì có lẽ bây giờ bọn họ cũng xảy ra chuyện rồi!
Nghĩ tới đây, đáy lòng của mọi người dâng lên một trận hoảng sợ.
Bọn họ đều không phát giác được khí tức của Yêu Linh...
Hoặc là Yêu Linh này đặc biệt, hoặc chính là Yêu Linh này quá lợi hại, không phải là thứ mà bọn họ có thể đối phó.
Cũng mặc kệ là cái nào, đối với bọn họ mà nói, đều không phải chuyện tốt.
Trên giường, một bên đầu của Diệp Lạc dâng lên một chùm khói đen.
Khói đen chậm chạp hình thành cái đầu của một đứa bé, đỉnh đầu có hai cái sừng thú: "Hì hì..."
Tiếng cười của Yêu Linh lưu chuyển trong phòng, âm thanh kia giống như một loại ma âm nào đó, có thể vờn quanh bên tai bọn họ mãi.
"Các ngươi phát hiện ra ta thật muộn nha." Giọng nói của Yêu Linh rất non nớt, nhưng ngữ điệu rất quỷ dị: "Chờ các ngươi lâu như vậy, các ngươi đều không có một ai phát hiện ra ta, thật ngu xuẩn."
Đệ tử nào đó phẫn nộ chỉ vào Yêu Linh: "Mau rời khỏi Diệp sư muội!"
Yêu Linh biến ra cánh tay, ôm lấy Diệp Lạc, giống như đứa bé vui cười: "Ngươi đến cướp đi."
Đệ tử kia bị chọc giận, muốn công kích, bị Lâm Sơ Phóng kéo lại.
"Yêu Linh này không tầm thường, đừng vọng động."