Chương 1970: Quy tắc chăn nuôi (11)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:00

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tiểu Tứ không chú ý tới Sơ Tranh ở sau lưng, vội vàng xuống lầu tụ hợp với mấy người khác. Có hai vệ sĩ ở lại chỗ cũ, mà những người khác đi về phía gác nhỏ phía sau bọn họ. Sơ Tranh tránh khỏi hai vệ sĩ ở lại kia, đi theo sau lưng bọn họ. Mấy người tiến vào gác nhỏ, thuần thục mở một cánh cửa ngầm ra, trong cửa ngầm có bậc thang thông xuống phía dưới. Nhưng bọn họ chỉ đứng ở cửa vào, không có ý định xuống dưới. Sơ Tranh đưa ngân tuyến ra quấn một vòng, nghênh ngang đi ra ngoài, đi từ bậc thang kia xuống dưới. Bậc thang có khoảng tầm 20 bậc, sau khi xuống dưới chính là một lối đi, lắp đèn áp tường. Một đầu bị chặn kín lại, chỉ còn một phương hướng. Sơ Tranh đi qua phía bên kia, trong lối đi không biết có âm phong từ đâu tới, thổi đến toàn thân Sơ Tranh không thoải mái, có một loại xúc động bản năng muốn xù lông. Nhưng vào lúc này, Sơ Tranh nghe thấy tiếng thở dốc. Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại, một giây sau tăng tốc, đi theo âm thanh kia qua. Rất nhanh Sơ Tranh đã nhìn thấy một căn phòng, không... Có thể nói là một gian nhà tù. Mà trong phòng, người đàn ông ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, đang dồn dập thở dốc, giống như đang trải qua thống khổ cực lớn. Sơ Tranh đảo mắt qua gian phòng, ở trong đó trải rộng các loại công cụ mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép miêu tả, giống như một phòng thẩm vấn tư nhân. Sơ Tranh dùng móng vuốt bám lấy lan can sắt, làm ra tiếng vang. Người đàn ông đang cúi đầu nghe thấy âm thanh, chậm rãi quay đầu nhìn qua, trên dung nhan tuấn mỹ không có bất kỳ biểu lộ gì, cặp mắt bình tĩnh kia, lúc này đỏ bừng một mảnh, giống như ma quỷ mở mắt ra, nổi lên lực lượng hủy thiên diệt địa, khiến cho người ta sợ hãi. Không biết âm phong từ đâu thổi tới, lướt qua phần gáy Sơ Tranh, kích thích lên một lớp da gà. Sơ Tranh thử đẩy cửa ra, cửa đã khóa lại, căn bản không đẩy ra được. Trong lúc Sơ Tranh cử động va chạm ra âm thanh, khiến cho người ở bên trong dần dần có chút phản ứng. Trong tầm mắt đỏ rực của Thương Khí nhiễm lên một vòng trắng. Vòng trắng thuần kia không ngừng mở rộng, lý trí mất khống dần dần trở về. Sơ Tranh ỷ vào mình là một con mèo giống như chất lỏng, chen vào từ giữa lan can, mấy bước vọt tới trước mặt người đàn ông. Thương Khí vươn ra tay tiếp được cô: "Sao lại tìm tới đây rồi?" Sơ Tranh dùng móng vuốt lay hắn: Mẹ nó anh đang làm gì thế hả!! Thương Khí giống như mệt lả, ngồi dưới đất, dựa vào chân ghế đằng sau, giọng nói khàn khàn hỏi: "Có phải bị dọa rồi không?" Thương Khí như đang lẩm bẩm: "Lần sau không thể chạy xuống đây như thế, không phải lần nào tôi cũng có thể bảo trì lý trí, sẽ làm bị thương đến em." Ta không đến cũng không biết mi đang làm gì! Giỏi nha thẻ của ta! Tự mình nhốt mình trong phòng tối! Mi da trâu như thế, sao không lên trời luôn đi! Sơ Tranh dùng móng vuốt túm lấy Thương Khí, trên cánh tay Thương Khí cảm nhận được một chút ý đau, nhưng chút đau này tính là gì, Thương Khí không có chút cảm giác nào. Hắn đột nhiên vùi đầu, chôn mặt trong bộ lông dài mềm mại của Sơ Tranh. Động tác này của Thương Khí rất đột ngột, Sơ Tranh cũng không kịp tránh. Cảm giác mình bị mạo phạm! Một lát sau, Sơ Tranh duỗi móng vuốt ra, chụp chụp trên đầu Thương Khí hai lần, sau đó sử dụng móng vuốt nhỏ ôm lấy đầu hắn. Nhịn hắn một chút đi. Dù sao cũng là thẻ người tốt của mình, ta không nhịn thì ai nhịn đây! Trong tầng hầm ngầm lạnh băng này, Thương Khí lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp. Không! Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại ấm áp này trong suốt hơn 20 năm trong đời. Không biết qua bao lâu, người đàn ông ngẩng đầu, chống vào ghế đứng lên, Sơ Tranh bị hắn gắt gao ôm trong ngực. Người đàn ông cúi đầu xuống, hôn lên đầu Sơ Tranh một cái: "Chúng ta đi ra ngoài nhé." Thương Khí mở khóa ra, ôm Sơ Tranh rời đi, nếu như hắn quay đầu nhìn, thì sẽ nhìn thấy một hình ảnh thần kỳ, tất cả mọi thứ trong căn phòng sau lưng nháy mắt hóa thành hư vô. Đáng tiếc Thương Khí không quay đầu lại. Thương Khí ôm Sơ Tranh xuất hiện, người bên ngoài đều kinh ngạc, Ngày Rằm chạy xuống dưới từ lúc nào vậy?! "Tiên sinh, ngài..." "Không sao." Sắc mặt Thương Khí không tính là khó coi: "Không cần gọi Đỗ Bái đến đây." "Nhưng mà..." Nhận được ánh mắt của ông chủ nhà mình, vệ sĩ lập tức đáp một tiếng vâng, rồi đi gọi điện thoại nói bác sĩ Đỗ không cần tới. "Nguyệt Bán chạy xuống từ lúc nào?" "Không chú ý." "Ngày hôm nay hình như tiên sinh không nghiêm trọng như trước đó..." "Ai..." Bọn vệ sĩ giao lưu vài câu, rất nhanh liền tản ra, bắt đầu làm việc của mình. - Thương Khí trở về phòng, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, cửa phòng tắm của hắn còn chưa khép lại, Sơ Tranh đã xông vào. Thương Khí: "..." Hắn ngồi xổm người xuống: "Nguyệt Bán, tôi muốn tắm rửa." Mi tắm đi, ta lại không làm gì mi mà. Sơ Tranh nhảy lên trên bàn bên cạnh ngồi, không có ý định rời đi. Thương Khí hơi trầm mặc: "Bây giờ tôi không sao rồi, sẽ không làm gì nữa, em không cần nhìn tôi như vậy." Sơ Tranh trợn mắt trừng một cái dưới đáy lòng: Trời mới biết mi nghĩ như thế nào, lỡ như đột nhiên bị kích thích thì sao? Thương Khí muốn ôm Sơ Tranh ra, Sơ Tranh trực tiếp nhảy tới chỗ càng cao hơn, trong đôi mắt xanh thẳm tĩnh mịch, tràn đầy lãnh ngạo bễ nghễ —— nhân loại ngu xuẩn đừng mơ đuổi ta ra ngoài. "..." Thương Khí thở dài, đóng cửa phòng tắm lại. Nhóc con này mặc dù thông minh, nhưng đến cùng cũng chỉ là một động vật nhỏ, Thương Khí cũng không nghĩ nhiều. Sơ Tranh xác định Thương Khí sẽ không đuổi mình ra, lúc này mới nhảy xuống, nằm sấp trên bàn. Khi Thương Khí cởi quần áo ra, Sơ Tranh nhìn thấy trên lưng hắn có vết thương cũ mới giao thoa, có chút dữ tợn. Sơ Tranh còn chưa thấy rõ, Thương Khí đã xoay người. Thương Khí đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, vừa rồi cho rằng không có gì, lúc này không khỏi có chút xấu hổ. Thương Khí quăng quần áo trong tay về phía Sơ Tranh bên kia, vừa vặn bọc Sơ Tranh lại. Chờ Sơ Tranh giãy giụa từ trong quần áo ra, Thương Khí đã tiến vào bồn tắm lớn, ngâm toàn bộ thân thể vào trong nước. Sơ Tranh: "..." Sơ Tranh dùng móng vuốt đẩy quần áo Thương Khí xuống đất, bất mãn nằm xuống, mắt không chớp nhìn hắn. Ta không tin mi không ra! Trong phòng tắm chỉ có sương mù bốc lên, mặt kính mông lung một mảnh, tĩnh mịch im ắng. Mấy phút sau, Thương Khí đánh vỡ không khí tĩnh mịch này: "Người ngày hôm nay, là chủ nhân trước kia của em sao?" Hắn có thể cảm giác được, nhóc con này đúng là quen biết Hạ Cẩn kia. Chỉ bằng con chó điên kia cũng xứng? Sơ Tranh nhịn không được trợn trắng mắt, cũng may Thương Khí không chú ý tới, Sơ Tranh nhanh chóng thu liễm lại. Thương Khí xốc tầm mắt đang rũ xuống lên, nhìn về phía một đoàn mềm mại trắng như tuyết trên bàn bên cạnh: "Vì sao em lựa chọn tôi, mà không lựa chọn hắn?" Ý gì đây? Ta chọn mi còn không tốt? Mi còn muốn ta chọn con chó điên kia đúng không hả! Không thể giao lưu quá khó khăn. Sơ Tranh ngắm đến điện thoại Thương Khí đặt trên bàn, dùng móng vuốt đẩy điện thoại di động đến biên giới, duỗi móng tay ra điểm màn hình một cái. Thương Khí không hiểu ý của Sơ Tranh. Sơ Tranh lại đẩy điện thoại ra một chút. Lần này dường như Thương Khí đã hiểu rõ, nhô người ra, mở khóa cho chiếc điện thoại kia, lại thả lại trước mặt Sơ Tranh. Móng tay căn bản không điểm được màn hình, Sơ Tranh chỉ có thể dùng đệm thịt. Nhưng đệm thịt quá lớn, cho nên Sơ Tranh có vẻ hơi gian nan ấn mở bản ghi nhớ, gõ ra mấy chữ.