➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mười lăm năm trước.
Không Minh cốc bao phủ trong làn áo bạc, trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, trên cây, trên kiến trúc đều treo đèn lồng đỏ, khắp nơi đều lộ ra hương vị năm mới.
Trong cốc tiếng người ồn ào náo động, tiếng vỗ tay, tiếng kích động, tiếng kinh hô đan xen vào nhau, ẩn ẩn xông ra khỏi sơn cốc.
Sân luyện võ trong cốc, vây quanh không ít người, các thiếu niên tuổi nhỏ hơn một chút đều đứng ở vòng ngoài, nhìn hai nam nhân so kiếm trên đài.
Không Minh cốc lấy kiếm nghe danh, kiếm pháp cất giữ đông đảo, không phải ai cũng có thể học được, lúc này hai người trên đài, đang dùng hai loại kiếm pháp khác nhau.
Trên mặt mọi người mang ý cười nhẹ nhàng, nhưng mà bọn họ không biết, hết thảy những chuyện này sẽ kết thúc vào đêm hôm đó.
Ban đêm sau khi mọi người đi ngủ, có một nhóm người xông vào Không Minh cốc, không có nguyên do, gặp người liền giết.
Mà hết thảy chuyện này là do vị võ lâm minh chủ Khâu Nhạc Hà trù hoạch ra.
Khâu Nhạc Hà nói Không Minh cốc có được một tấm bản đồ kho báu, bọn họ chính là hướng đến tấm bản đồ này.
Cũng xác thực tìm được bản đồ kho báu, bọn họ cũng dựa theo bản đồ, tìm được kho báu.
Người tham dự lúc ấy, cùng nhau chia đám kho báu kia, mọi người từ đây mỗi người đi một ngả, không gặp nhau nữa.
Mà người vạch ra mọi chuyện - Khâu Nhạc Hà cũng không lấy những thứ kia, ông ta chỉ bảo bọn tìm một cái rương trong Không Minh cốc.
Trong rương là một ít sách loạn thất bát tao, không có gì đặc biệt, bọn họ cảm thấy đầu óc Khâu Nhạc Hà có bệnh, có kho báu không muốn, lại muốn một cái rương nát như thế.
Nhưng Khâu Nhạc Hà không chia, bọn họ sẽ được chia nhiều hơn một ít, những người này tất nhiên nguyện ý.
Chuyện thấy hơi tiền nổi máu tham, diệt cả nhà người ta trên giang hồ nhiều vô số kể.
Căn cứ vào lời Cao Dũng khai, lúc ấy gã và ca ca đã giải quyết tốt hậu quả, khi ấy đã đốt hết thi thể của tất cả mọi người.
Thảm án Không Minh cốc cũng nhấc lên một trận lửa nóng trên giang hồ, lúc ấy còn có người truy tìm manh mối.
Đều không có kết quả gì, một thời gian sau, mọi người cũng ném chuyện này ra sau ót.
Không Minh cốc dần dần trở thành quá khứ, lâu lâu khi có người nhắc đến kiếm pháp, sẽ nhớ tới, từng có một Không Minh cốc, lấy kiếm pháp nghe danh.
-
Cao Tề đối mặt với mệnh lệnh của Khâu Nhạc Hà, cũng không hành động, mà là cảnh giác nhìn ông ta.
Khâu Nhạc Hà: "Cao Tề ngươi đang chờ cái gì?"
Cao Tề: "Hiện tại ta giết nàng, có phải ngươi cũng muốn giết ta diệt khẩu không?"
Khâu Nhạc Hà: "Ngươi tin nàng? Nàng đang khích bác ly gián, ngươi không giết nàng, chờ ra ngoài rồi thì ai cũng đừng mong sống tốt được!"
Ánh mắt Cao Tề liếc qua quét mắt nhìn đám người sắp biến mất kia một vòng, thanh âm ngoan lệ: "Ngươi mang nhiều người như vậy lên đảo làm gì? Ngươi muốn chúng ta cũng chết, như thế thì sẽ không còn ai biết những chuyện ngươi từng làm đúng không."
Lúc ấy khi bọn họ thương lượng, vốn không có ý định diệt cả nhà Không Minh cốc, bọn họ chỉ muốn kho báu.
Là Khâu Nhạc Hà, là ông ta nói, nếu như không giết bọn họ, thì chắc chắn sẽ bại lộ, kho báu cũng nhất định sẽ bị tiết lộ.
Là ông ta một mực nhấn mạnh, nhất định phải giết chết người của Không Minh cốc, một người sống cũng không thể lưu lại.
Khâu Nhạc Hà ném sai lầm cho Cao Tề: "Nếu như không phải là các ngươi xử lý không sạch sẽ, thì sao có thể có những chuyện như ngày hôm nay?"
Ông ta cũng không muốn giết bọn họ.
Nhưng bên ngoài chết nhiều người như thế, khó đảm bảo sẽ không có người chó cùng rứt giậu, khai ông ta ra.
Ông ta không thể mạo hiểm như vậy.
Dù sao đại ma đầu Minh Tiện kia cũng sẽ giết những người này, ông ta giết thay hắn trước, người trên giang hồ cũng sẽ không đi điều tra đến cùng xem có phải là hắn giết hay không.
Đến lúc đó liên hiệp những người trên giang hồ, một mẻ hốt gọn hắn, thì chuyện này sẽ không có ai biết được nữa.
Cao Tề lửa giận công tâm: "Ngươi đang trách chúng ta à? Lúc trước chúng ta đã xác định, tất cả đều ở đó, nếu như quả thật có cá lọt lưới, cũng là tình báo ngươi cho chúng ta sai!"
Sơ Tranh: "..."
Các ngươi tôn trọng ta một chút có được không!
Đừng có đột nhiên trò chuyện như thế!!
Khâu Nhạc Hà: "Cao Tề, chuyện của chúng ta sẽ giải quyết sau. Hiện tại quan trọng nhất chính là xử lý người râu ria, ngươi cho rằng nàng còn sống rời đi, thì ngươi còn có thể sống những ngày an nhàn sao?"
Trong lúc nhất thời Cao Tề không lên tiếng.
Khâu Nhạc Hà thấy thế, trong tay ngưng tụ nội lực, vung thẳng về phía Sơ Tranh bên này.
Sơ Tranh đề phòng Khâu Nhạc Hà, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, giẫm lên ngân tuyến không nhìn thấy, trực tiếp vọt lên trên trời.
Cao Tề đại khái là rõ ràng Khâu Nhạc Hà nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, đột nhiên công kích Khâu Nhạc Hà.
"Muốn chết!"
Khâu Nhạc Hà tức giận quát một tiếng, rút nhuyễn kiếm quấn ở bên hông ra nghênh chiến.
Khâu Nhạc Hà nội lực thâm hậu, Cao Tề ở trên đảo này trôi qua quá thoải mái, sao có thể là đối thủ của Khâu Nhạc Hà.
Nhưng có Sơ Tranh hỗ trợ, Cao Tề cũng không đến mức chỉ mấy chiêu đã bại trận.
Khâu Nhạc Hà không để Cao Tề vào mắt, nhưng ông ta phát hiện Sơ Tranh khó đối phó.
Bốn phía trong không khí, phảng phất như có thứ gì đó không nhìn thấy, mỗi lần ông ta sắp đánh trúng Sơ Tranh, lại đột nhiên xông tới, ảnh hưởng công kích của ông ta, thậm chí là mang theo sát cơ.
Nhưng Khâu Nhạc Hà cũng phát hiện, nội lực của Sơ Tranh cũng không sâu dày, cô chỉ dựa vào tốc độ và vật kỳ quái trong không khí.
Thân ảnh ba người không ngừng giao nhau rồi tách ra trên không trung, kéo ra từng đạo tàn ảnh.
Cao Tề bị Khâu Nhạc Hà đâm trúng trước, bị ông ta dùng một cước đạp xuống, Khâu Nhạc Hà đâm trúng nơi yếu hại, Cao Tề lành ít dữ nhiều.
Sơ Tranh cũng hạ xuống theo, giẫm lên cọc hoa mai trên sân luyện võ.
Con ngươi Khâu Nhạc Hà nhíu lại: "Tiểu nha đầu, ngươi đi đâu không đi, hết lần này tới lần khác lại tới nơi này, ngày hôm nay ngươi chết ở chỗ này, thật đáng tiếc."
"Đáng tiếc."
Sơ Tranh lặp lại hai chữ phía sau.
Khâu Nhạc Hà nhíu mày, không rõ Sơ Tranh đáng tiếc cái gì, ánh mắt cảnh giác đảo qua bốn phía, cũng không phát hiện chỗ kỳ quái.
Nhưng vào lúc này, Khâu Nhạc Hà nghe thấy trong không khí có thanh âm rất nhỏ.
Giống như có thứ gì đó đột nhiên kéo căng.
Sơ Tranh giơ tay, đáy lòng Khâu Nhạc Hà có chút sợ hãi, dưới chân vừa lui về phía sau, mắt cá chân nhảy đến đồ vật lạnh buốt, ông ta cúi đầu xem xét, chỉ nhìn thấy ngân quang chợt lóe lên.
Thứ gì?
Khâu Nhạc Hà không thấy rõ, nhưng ông ta cảm thấy vật kia không thích hợp.
Sơ Tranh vốn định trực tiếp kéo Khâu Nhạc Hà xuống đất, trong nháy mắt khi cô chuẩn bị động thủ, đột nhiên thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh màu trắng, bay thẳng bên này tới.
Sơ Tranh: "!!!"
Thẻ người tốt điên rồi à!
Tốc độ của Minh Tiện cực nhanh, Sơ Tranh không kịp gọi hắn lại, chỉ có thể triệt tiêu ngân tuyến đằng sau Khâu Nhạc Hà.
Khâu Nhạc Hà nghe thấy tiếng xé gió đằng sau, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Minh Tiện, biểu lộ lập tức biến đổi: "Minh Tiện!"
Sao hắn cũng ở đây?
Khâu Nhạc Hà không chỉ trông thấy Minh Tiện, còn trông thấy Hàn Thê Thê chạy tới.
Hàn Thê Thê thần sắc tối nghĩa, đứng ở biên giới nhìn ông ta.
Công kích của Minh Tiện đã đến trước mắt, Khâu Nhạc Hà cũng không đoái hoài tới nhìn Hàn Thê Thê nữa, nhuyễn kiếm đón Minh Tiện mà lên.
Ngay từ đầu kiếm pháp của Minh Tiện và Khâu Nhạc Hà hoàn toàn không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất, chính là lực sát thương cực lớn, toàn bộ sân luyện võ đều bị bọn họ phá hư gần hết.
Nhưng đến đằng sau, Sơ Tranh phát hiện kiếm pháp của Minh Tiện và Khâu Nhạc Hà lại có chút tương tự.
Khâu Nhạc Hà cũng phát hiện, sắc thái chấn kinh trên mặt ông ta hoàn toàn không thể che hết, loại thời điểm này, cho dù chỉ có một ý niệm trong đầu dẫn đến khe hở, cũng có thể trở thành mấu chốt của thắng thua.
Minh Tiện bắt lấy khe hở này, cho Khâu Nhạc Hà một kích nặng nề.