@➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh vẻ mặt khó chịu đi từ bên trong ra, Hồi Xuân vẫn còn ở bên ngoài, Tân Vũ rót trà cho nàng, còn lấy điểm tâm ra.
Nhưng Hồi Xuân làm sao mà ăn được, dáng vẻ lo lắng.
"Lâu chủ."
"Sơ Tranh tỷ tỷ." Hồi Xuân lập tức đứng dậy, thần sắc khẩn trương: "Kia..."
Sơ Tranh nhìn qua rất bình tĩnh: "Tình huống thân thể hắn thế nào?"
"Ách..." Hồi Xuân châm chước ngôn ngữ, nói: "Thân thể của vị công tử kia đã điều dưỡng không tệ rồi, chỉ là kinh mạch có vấn đề... Ta vốn muốn châm cứu cho hắn trước để xem thử phản ứng của hắn, ta không nghĩ tới hắn sẽ như thế..."
Một trong những chiêu bài của Kim Hoa thánh thủ là thuật ngân châm xuất thần nhập hóa.
Ở phương diện này Hồi Xuân thiên phú không tồi, mặc dù không lợi hại như sư phụ nàng, nhưng cũng có chút thành tựu.
Ai biết...
Sơ Tranh rót cho mình chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Nước trà hơi lạnh theo yết hầu chảy đến thực quản, cả người đều nổi lên một tầng ý lạnh.
Người nhìn thấy thứ trước kia tổn thương mình, hoặc là vật kia có hàm nghĩa đặc thù, mới có thể có cảm xúc kích động như vậy.
Mãn Nguyệt sợ màu lam, sợ kim châm, sợ bóng tối, thứ hắn sợ rất nhiều...
Hắn là Nhị công tử của Mãn Phủ, cho dù không được sủng ái, thì cũng không thể trở thành thế này được.
"Sơ Tranh tỷ tỷ, vị công tử kia, có phải là..." Hồi Xuân chần chờ chỉ chỉ vào đầu.
Tân Vũ hít sâu một hơi.
Mãn Nguyệt công tử có vấn đề, bọn họ đều đã nhìn ra, nhưng mà ai dám nói chứ?
Không sợ lâu chủ đánh chết ngươi à!
Nhưng mà Sơ Tranh cũng không có phản ứng gì, dời chủ đề đi: "Kinh mạch của hắn còn có thể chữa trị không?"
"Có thể thì có thể... Nhưng phải do sư phụ xuất thủ, ta không làm được, ta nhiều nhất chỉ có thể giảm đau đớn cho hắn thôi." Hồi Xuân không quá tự tin đối với y thuật của mình.
Cộng thêm tình huống của Mãn Nguyệt có chút phức tạp, Hồi Xuân cũng sợ mình tính sai, không dám tùy tiện.
Kim Hoa thánh thủ... Sơ Tranh đau dạ dày, chỗ nào cũng đau.
Hồi Xuân nói nàng trở về sẽ nghĩ cách khuyên nhủ sư phụ nàng.
Nhưng mà kết quả cũng không có gì thay đổi, Kim Hoa thánh thủ không hề dao động.
Cuối cùng Hồi Xuân cắn răng, nói ra chuyện Sơ Tranh cứu mình, Kim Hoa thánh thủ trước tiên đi giải quyết con chó điên gan to bằng trời kia, sau đó ném cho Hồi Xuân một bình thuốc.
"Sư phụ nói dùng thuốc này, có thể ôn dưỡng kinh mạch của Mãn Nguyệt công tử."
Kim Hoa thánh thủ cho cái này cũng được xem như đã nhượng bộ, nhưng cái này cũng không có nghĩa là có thể trị khỏi.
Sơ Tranh gọi Khê Nam đến: "Đi thăm dò xem Phong Hàn Nguyên đang ở đâu."
Giải quyết mọi chuyện phải bắt đầu từ nguyên nhân!!!
"Lâu chủ ngài muốn làm gì?"
Sơ Tranh nghiến răng nghiến lợi: "Vì dân trừ hại."
Khê Nam: "..."
-
Ở sơn trại nào đó.
Một nam nhân nằm trên một cây cọc gỗ đặt nằm ngang trên mặt đất, trong miệng ngậm cây cỏ, nhìn lên chim chóc bay qua bầu trời.
Nam nhân nhìn qua hơn ba mươi tuổi, đẹp trai anh tuấn, là một soái ca.
"Hàn Nguyên ca ca."
Nữ tử từ một bên khác chạy tới, lập tức bổ nhào vào trong ngực nam nhân, mềm mại nũng nịu nói: "Chàng ở đây là gì thế? Ta tìm chàng lâu lắm rồi."
"Hóng gió một chút." Nam nhân không khách khí ôm lấy vòng eo thon của nữ tử, dáng vẻ lưu manh hỏi: "Nhớ ta à?"
"Đáng ghét." Nữ tử thẹn thùng đánh ông ta hai cái.
Nam nhân cũng rất được lợi, cứ như vậy cùng nữ tử liếc mắt đưa tình.
Đám người ở một bên khác giận mà không dám nói gì.
Tên chó chết này đột nhiên chạy đến sơn trại của bọn họ, đánh bọn họ một trận rồi chiếm lấy sơn trại thì cũng thôi đi, còn câu đến tiểu thư nhà bọn họ thần hồn điên đảo.
Lúc này nhìn đôi nam nữ liếc mắt đưa tình bên kia, những người này trừ tiếc rèn sắt không thành thép đối với chuyện tiểu thư nhà mình đầu hàng địch, thì cũng chỉ còn lại phẫn nộ và hận ý đối với cẩu nam nhân kia.
"Tin tức đã truyền ra ngoài chưa?"
"Truyền rồi."
"Tại sao lâu như thế rồi mà còn chưa có người đến?"
"Gần đây không phải có đại hội Phong Vân sao, đều đi tham gia đại hội Phong Vân rồi..."
"Thế thì cũng không thể là không có người đến, không phải ai cũng có thể tham gia đại hội Phong Vân."
"..."
Đám người đột nhiên trầm mặc xuống.
"Ôi, các ngươi phát hiện rồi à?" Chẳng biết Phong Hàn Nguyên đã ôm nữ tử kia đứng cách đó mấy bước từ lúc nào: "Các ngươi yên tâm đi, tin tức các ngươi truyền ra, ta đều thu lại rồi."
Đám người: "..."
Cmn tổ tông nhà ngươi!!
"Hàn Nguyên ca ca, chúng ta mau trở về đi." Nữ tử căn bản không nhìn những người kia, kéo Phong Hàn Nguyên rời đi.
Phong Hàn Nguyên mặc dù cặn bã, nhưng đối với các cô gái lại là ôn nhu cực điểm, cho nên nữ tử làm nũng, Phong Hàn Nguyên lập tức đầu hàng, ôm nàng ta rời đi.
Đám người: "!!!"
Tiểu thư ngươi còn nhớ cẩu nam nhân này khi mới tới đã giết cha ngươi không!
Thù giết cha không đội trời chung!!
-
Ban đêm.
Sơn trại hoàn toàn yên tĩnh.
Trong bóng tối, một bóng người hiện lên, lẻn đến bên ngoài gian phòng kia, bóng người đứng lại vài giây.
Sau đó cẩn thận mở cửa sổ.
Sơ Tranh lặng yên không tiếng động tiến vào gian phòng.
Cô vừa xuống đất, thì thấy rèm bên kia bị người vén lên: "Các hạ nửa đêm canh ba chạy tới đây, thật đúng là có nhã hứng."
Giọng nói mang theo ý cười của nam nhân truyền tới.
"Phụ thân cũng thật có nhã hứng."
Phong Hàn Nguyên nghe thấy một tiếng phụ thân này, vốn định ra tay bỗng nhiên khựng lại.
Chính là lúc ông ta khựng lại mấy giây này, thân thể bỗng mát lạnh, cả người đổ nhào xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức, Phong Hàn Nguyên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thiếu nữ, gương mặt kia, cực kỳ giống ông ta...
Thực lực của Phong Hàn Nguyên không kém, nếu như không phải do tiếng phụ thân kia của Sơ Tranh, thì có lẽ cũng không dễ bắt như thế.
Sơ Tranh trói Phong Hàn Nguyên lại, ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, bên trong rèm rủ xuống, có một nữ tử đi từ bên trong ra.
"Dừng lại!"
Sơ Tranh quay đầu nhìn nàng ta.
Niềm vui mới của tra cha?
Tra cha trâu nha, tìm niềm vui mới còn chui vào tận ổ thổ phỉ, nhưng mà... Niềm vui mới này dáng dấp còn rất xinh đẹp.
"Thả hắn ra!"
Sơ Tranh tưởng nữ tử này ra mặt cho tra cha, không có ý định để ý tới nàng ta, trực tiếp túm lấy người nhảy cửa sổ rời đi.
Nhưng còn nữ kia tử đột nhiên nhào lên, bắt lấy chân Phong Hàn Nguyên, cũng cấp tốc rút ra một con dao găm, hung hăng đâm vào trên người Phong Hàn Nguyên.
Nếu như không phải Sơ Tranh kéo nhanh, một đao kia sẽ đâm vào nửa người trên của Phong Hàn Nguyên.
Nữ tử rút dao găm ra, máu tươi vẩy ra, mắt thấy Phong Hàn Nguyên bị đau đến sắp tỉnh, Sơ Tranh quyết định thật nhanh lại bổ thêm một nhát vào cổ, bổ cho ông ta ngất đi.
Nữ tử bên kia còn muốn đâm thêm hai đao, Sơ Tranh cấp tốc túm người ra.
Nhưng mà nữ tử túm lấy chân của Phong Hàn Nguyên: "Ta muốn giết hắn!"
"??" Chơi cái gì thế hả! Sao vừa quay đầu lại kêu đánh kêu giết rồi!!
"Nếu không phải sợ hắn giết những người khác trong sơn trại!!" Nữ tử nghiến răng nghiến lợi: "Hắn giết phụ thân ta, ta nhất định phải giết hắn!"
"Không được." Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt, cũng cấp tốc ra tay, cướp chân của Phong Hàn Nguyên lại.
Rầm ——
Cũng không biết đụng vào cái gì, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Sơ Tranh nhìn nữ tử trong cửa sổ đầy mắt toàn là hận ý, nội tâm run rẩy, chộp người đến, nhanh chóng chạy xuống núi.
Nếu không phải không biết Kim Hoa thánh thủ muốn chết hay sống, Sơ Tranh sẽ không quản tên cặn bã Phong Hàn Nguyên này chết hay sống.
Sơ Tranh nghe thấy đằng sau có người đuổi theo, chạy càng nhanh hơn.
Trông thấy xe ngựa chờ phía dưới, lập tức ném người lên xe, nhảy lên xe ngựa: "Đi!"