➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người của triều đình đã quỳ xuống hơn phân nửa.
Chuyện này khiến những người còn lại rất bị động, cũng rất lúng túng.
Lâm thừa tướng nhìn Ninh Diêu, cũng muốn hỏi Ninh Diêu nên làm sao bây giờ.
Nhưng mà đầu óc Ninh Diêu cũng hỗn loạn tưng bừng, bây giờ có thể có biện pháp nào.
Nhóm thứ hai thỏa hiệp chính là người của nữ hoàng, đại khái là định thỏa hiệp trước, rồi tính sau.
Trên đại điện chỉ còn lại Lâm thừa tướng và đám người của Ninh Diêu đứng đấy.
Cuối cùng dưới áp lực bức bách, đám người này chỉ có thể nghẹn khuất thừa nhận vị nữ hoàng Sơ Tranh này.
Từ điện Kim Loan đi ra, sắc mặt Ninh Diêu liền không kiềm chế được, âm u một mảnh.
"Điện hạ." Lâm thừa tướng đuổi kịp ả, hạ giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay rất kỳ quái."
Ninh Diêu đương nhiên biết.
"Lâm thừa tướng, ngươi cảm thấy là Ninh Sơ Tranh bức vua thoái vị sao?"
"Khó mà nói, hôm nay nữ hoàng bệ hạ nhìn qua xác thực thân thể không tốt, nhưng bệ hạ cũng không nói gì..."
Lâm thừa tướng không mò ra được.
Ninh Diêu: "Những cấm vệ quân kia ngươi nhìn thấy không?"
Lâm thừa tướng gật đầu: "Hình như là nghe lệnh của Đại hoàng nữ."
Cấm vệ quân vốn nên nghe lệnh của bệ hạ...
Chẳng lẽ thật sự chính là ý nguyện của bệ hạ?
Dù sao bệ hạ xác thực rất sủng vị Đại hoàng nữ này.
"Không chỉ cấm vệ quân, còn có rất nhiều đại thần." Ninh Diêu cắn răng: "Lúc trước khi ta đi mời, bọn họ ra sức khước từ, hóa ra đã sớm là người của Ninh Sơ Tranh."
"Đại hoàng nữ nàng... Chẳng lẽ lại là giấu tài?"
Giấu tài?
Không!
Ninh Diêu càng thấy nàng biến thành người khác.
Ninh Diêu suy nghĩ một lát: "Ta đi gặp mẫu hoàng."
-
Ninh Diêu muốn gặp nữ hoàng, nhưng nữ hoàng không muốn gặp bất cứ kẻ nào.
Tẩm điện của nữ hoàng cũng không có ai trông coi, Ninh Diêu càng không phân rõ, nữ hoàng là bị ép, hay là tự nguyện.
Ninh Diêu không muốn rời đi, nữ hoàng cách cánh cửa nói chuyện với ả.
"Mẫu hoàng, vì sao ngài đột nhiên thoái vị?"
"Không phải đã nói, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sao, hoàng tỷ ngươi cũng đã trưởng thành, giao cho nàng, trẫm rất yên tâm." Trong giọng nói của nữ hoàng tràn đầy không kiên nhẫn.
"Mẫu hoàng, hoàng tỷ nàng..."
"Được rồi, về sau hảo hảo phụ tá hoàng tỷ ngươi, đi xuống đi."
Nữ hoàng không nghe Ninh Diêu nói chuyện nữa, còn phái nữ quan bên người bà ta ra, mời ả rời đi.
Tinh thần Ninh Diêu có chút không tập trung hồi cung.
Mới vừa đi vào, thì có cấm vệ quân bao vây cung.
Ninh Diêu tâm tình không tốt, khí thế hung hăng đi ra: "Các ngươi làm trò gì vậy?"
"Phụng mệnh tân hoàng, mời Tam điện hạ đi một chuyến." Cấm vệ quân cũng xem như cung kính.
"Mời ta đi một chuyến, mà phải bao vây nơi này?"
"Đây là mệnh lệnh của tân hoàng." Cấm vệ quân trả lời rất nghiêm chỉnh.
Vừa mới thượng vị, liền bắt đầu cáo mượn oai hùm!
Ninh Diêu: "Nếu hôm nay ta không đi thì sao?"
Cấm vệ quân: "Coi như kháng chỉ, giết chết bất luận tội."
Ninh Diêu: "!!"
Ả là hoàng nữ!
Sao có thể nói giết liền giết!!
-
Ninh Diêu theo cấm vệ quân rời đi, nhưng ả phát hiện lộ tuyến không đúng lắm.
"Đây là đi đâu?"
Cấm vệ quân: "Tam điện hạ đến là biết."
Đáy lòng Ninh Diêu lan tràn lên một cỗ khủng hoảng: "Các ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Ninh Diêu muốn rời đi, bị cấm vệ chặn lại.
Một mình Ninh Diêu làm sao có thể đánh thắng được nhiều cấm vệ quân như vậy, chiến thuật biển người cũng có thể đè chết ả.
Cấm vệ quân đè ép Ninh Diêu, tiếp tục đi lên phía trước.
Thẳng đến khi Ninh Diêu trông thấy cửa lớn của thiên lao.
"..."
Ninh Diêu căn bản không nghĩ tới, Sơ Tranh có thể làm ra loại chuyện này.
Ả là hoàng nữ, coi như Sơ Tranh muốn đối phó ả, thì cũng không có khả năng gióng trống khua chiêng như thế.
Cho nên trước đó ả cũng không sợ.
Nhưng mà...
Nàng lại trực tiếp nhốt mình vào địa lao!!
Nàng không sợ bị người vạch tội sao?
Nàng không sợ người đời sau nói nàng giết hại thủ túc sao sao?
Ninh Diêu bị đẩy vào một phòng giam.
Cửa nhà lao làm bằng đá, bị người khép lại từ bên ngoài.
Ninh Diêu nhào tới, chỉ có thể nhìn ra ngoài từ lỗ hổng hình chữ nhật được đục ra trên cửa đá.
"Ta muốn gặp Ninh Sơ Tranh."
"Ta là hoàng nữ, nàng không thể làm như vậy!!"
"Các ngươi quay lại đây!!"
-
Chuyện Sơ Tranh giam giữ Ninh Diêu, không hề che giấu, rất nhanh liền truyền khắp nơi.
Lâm thừa tướng lập tức mang theo đại thần, chạy tới gặp Sơ Tranh.
Sơ Tranh cho người chặn bọn họ ở ngoài cửa điện.
Khuất thống lĩnh lúc này cũng rất muốn giơ chân: "Điện hạ, Tam điện hạ không phạm tội, ngài cứ nhốt người lại như vậy, có phải là chưa cân nhắc kỹ không?"
"Chưa cân nhắc kỹ chỗ nào?"
Cô làm nữ hoàng, không phải là vì muốn giải quyết Ninh Diêu sao.
Không tranh thủ thời gian xử lý ả.
Chẳng lẽ còn chờ Ninh Diêu liên hệ với người của mình, rồi đến làm mình ngột ngạt à?
Ta ngốc chắc!
Khuất thống lĩnh: "Coi như ngài muốn làm suy yếu thế lực của Tam điện hạ, thì cũng không phải làm như ngài đâu!!"
Đây cũng quá mẹ nó thô bạo!
"Vậy phải làm sao?"
Ngươi đào hố cho ta, ta đào hố lại cho ngươi, loại tranh đoạt mà có thể viết dài cả ba mươi tập kia ấy hả?
Ta mới không rảnh rỗi như vậy đâu.
Tốc chiến tốc thắng tương đối tốt.
Nếu ta có thể tự mình xử lý, thì làm gì có chuyện của các ngươi nữa.
Đều do con chó điên Vương bát đản kia!
Khuất thống lĩnh cảm thấy mình là một cấm vệ quân, là một võ tướng, tại sao phải hèn mọn như thế, ở đây kiêm chức mưu thần!!
Nàng hít sâu mấy hơi: "Ngài vẫn chưa chính thức đăng cơ, mà đã làm ra chuyện như vậy, ngài xem một chút xem những đại thần bên ngoài..."
Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa điện một chút —— cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô chống cằm suy nghĩ một hồi: "Ta cảm thấy..."
Khuất thống lĩnh luôn cảm thấy Sơ Tranh lại sắp đưa ra một ý nghĩ xấu.
Quả nhiên, một giây sau, nàng liền nghe thấy Sơ Tranh không nhanh không chậm nói: "Giam hết các nàng lại luôn tương đối tốt."
"..." Tốt cái búa!!"Xin hỏi điện hạ, giam hết bọn họ lại, về sau trên triều đình nên làm thế nào?" Chỉ còn lại mỗi một nữ hoàng làm trụ ở đó à?
"Có người muốn làm quan." Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Nữ hoàng mới, tình cảnh mới, ngươi đi bắt hết các nàng lại."
"Ta..."
Ta đi cái nồi!!
Ngươi mẹ nó quả thực chính là đang làm bừa!!
Khuất thống lĩnh tức giận đến mức cả người đều sắp nổ tung.
Khuất thống lĩnh đã bắt đầu gào thét: "Rốt cuộc ngài muốn làm gì!"
Sơ Tranh thật lòng trả lời: "Ta muốn giết chết ả."
"Ai?"
"Ninh Diêu."
"..."
Khuất thống lĩnh lựa chọn đi chết.
-
Sơ Tranh nhốt Ninh Diêu vào thiên lao, một đám đại thần kháng án ở bên ngoài điện Kim Loan, yêu cầu Sơ Tranh thả Ninh Diêu ra.
Không chỉ có bọn người Lâm thừa tướng, còn có người bên phe Sơ Tranh nữa.
Loại thời điểm này mà nhốt Ninh Diêu lại, đây không phải là tự tìm phiền toái cho mình sao?
Long ỷ cũng chưa ngồi nóng đâu!!
Kết quả Sơ Tranh hoàn toàn không để ý tới.
Ôn Ngô vừa biết nữ nhi của mình kế thừa hoàng vị, tin tức này còn chưa tiêu hóa hết, lại nghe thấy chuyện Sơ Tranh bắt giam Ninh Diêu, nhanh chóng chạy tới khuyên cô.
Ninh Diêu là muội muội của cô, bất kể như thế nào, cũng không thể không phân tốt xấu gì đã nhốt người lại như thế này.
Hành sự như vậy, về sau thần tử bách tính nhìn cô như thế nào, lịch sử viết về cô như thế nào.
Sơ Tranh: "..."
Ta thật sự không nghĩ xa như vậy.
Chờ ta giết Ninh Diêu, ta liền đi.
Ai muốn làm nữ hoàng chứ!
Mắt thấy người bên phe Ninh Diêu đứng ngồi không yên, muốn bắt đầu kế hoạch cứu người, Dương thượng thư mang theo người của Đại Lý Tự, đến tố cáo Ninh Diêu.
"Nhìn, hiện tại ta có lý do giam giữ ả."
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói với Khuất thống lĩnh.
Khuất thống lĩnh ha ha một tiếng.
Dương thượng thư và người của Đại Lý Tự này, không phải là ngài an bài sao?