➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, khiển trách đại quản gia hai câu.
Đại quản gia không nói một lời nghe, nhìn có vẻ vô cùng kính cẩn nghe theo.
Sơ Tranh thấy ông cụ răn dạy đến hăng say, không liên quan gì đến mình, dự định chuồn đi từ bên cạnh.
Kết quả ông cụ xoay chuyển ánh mắt, nhìn cô chòng chọc: "Đứng lại!"
Sơ Tranh chớp mắt, nhìn hai bên một chút, xác định ông cụ đang gọi mình.
Cô hơi dừng lại, cũng không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn ông ta.
"Đây chính là con gái nuôi của Mạc Hướng Thu?" Ông cụ quay đầu hỏi Phí Ấu Bình.
"Vâng, ông ngoại." Người trả lời chính là Phí Tẫn Tuyết.
Phí Ấu Bình cũng gật đầu theo.
"A, quả nhiên là tiểu môn tiểu hộ nuôi ra, một chút quy củ cũng không hiểu." Ông cụ bắt đầu kiếm chuyện: "Phí Giáng coi trọng cô chỗ nào?"
Sơ Tranh cân nhắc lại, vẫn đáp một câu: "Tôi coi trọng hắn."
Bộp ——
Ông cụ vỗ ghế một cái.
Khí thế kia, âm lượng kia... Sơ Tranh cũng thấy đau tay thay ông ta.
"Ranh con khẩu khí cũng không nhỏ, loại lời này mà cũng dám nói!" Ông cụ trầm mặt quát lớn: "Cha cô dạy cô thế nào vậy?"
"Ông ta chưa từng dạy."
Sau khi cha mẹ nuôi phát hiện nguyên chủ không thích nói chuyện, tính cách không được yêu thích, thì căn bản không hề chăm sóc dạy dỗ gì.
Nhiều nhất chỉ là cho cô ấy một miếng cơm ăn.
Còn không bằng nguyên chủ ở viện mồ côi, ít nhất ở đó dù cho nguyên chủ không thích nói chuyện, thì vẫn còn có người quan tâm nguyên chủ, khuyên bảo cô ấy.
Ông cụ: "..."
Lời này ông cụ không có cách nào nói tiếp cả.
"Ông ngoại, ông đừng nóng giận, chú ý thân thể." Phí Tẫn Tuyết đỡ ông cụ ngồi xuống.
Ông cụ che ngực: "Các anh các chị muốn chọc tôi tức chết đúng không!"
Phí Tẫn Tuyết vội vàng an ủi, lời nói dí dỏm đến vô cùng nhanh nhạy, rất nhanh đã dỗ được ông cụ.
Ông cụ hơi bình phục lại, chỉ vào Sơ Tranh, cười lạnh nói: "Cô thật sự cho rằng Phí Giáng sẽ lấy cô sao? Cô chỉ là..."
"Tôi cưới hắn cũng được."
"..." Bốn chữ là thứ đồ chơi kẹt trong cổ họng ông cụ không nhả ra được.
Ông ta chưa từng thấy người trẻ tuổi nào to gan như vậy.
Đây là Phí gia!
Phí Giáng là người cầm quyền của Phí gia.
Cô cũng dám nói cô cưới Phí Giáng?
"Ông nội, sao ông lại tới đây?"
Giọng nói lười biếng vang lên từ bên ngoài, người đàn ông chậm rãi bước vào, có lẽ là vừa tham gia một buổi họp chính thức nào đó, trên người mặc âu phục.
Đây là lần đầu tiên Sơ Tranh nhìn thấy hắn ăn mặc trang trọng như thế.
Không thể không nói, người quá đẹp, cho dù mặc gì cũng thấy đẹp.
Khi không mặc gì thẻ người tốt càng đẹp... Phi!
Sơ Tranh vội vàng dừng suy nghĩ to gan dễ bị 404 lại.
Lực chú ý của ông cụ dời đi, nhìn Phí Giáng một chút, hừ lạnh một tiếng: "Nếu tôi không đến, có phải nơi này đã không còn vị trí cho ông già như tôi nữa không?"
Phí Giáng cười tủm tỉm nói: "Ông nội nói đùa, nơi này vĩnh viễn là nhà của ông."
Mặc dù Phí Giáng đang cười, nhưng lời kia không có nửa phần khách khí và tôn kính.
Sao ông cụ có thể nghe không hiểu, sắc mặt cũng âm trầm xuống theo.
Đứa cháu này...
Năng lực không thể phủ nhận, nhưng tính cách kia, thật sự làm cho người ta... Không thích.
Giống y như mẹ hắn, quái gở, nói không chừng lúc nào đó sẽ phát bệnh.
"Không biết hôm nay ông nội tới đây là có chuyện gì muốn dặn dò?"
"Tôi không đến thì không biết được anh làm những gì ở đây."
"Cháu đã làm gì?" Phí Giáng rất vô tội: "Công ty không phải cháu vẫn điều hành rất tốt sao."
Ông cụ chỉ vào Sơ Tranh: "Cô ta... Người phụ nữ này là thế nào?"
Phí Giáng đi đến bên cạnh Sơ Tranh, giơ tay nắm lấy tay cô: "Giới thiệu với ông nội, đây là bạn gái của cháu, Mạc Sơ Tranh."
Ông cụ tức giận không thôi: "Nó là con nuôi của Mạc Hướng Thu, cũng coi như là em gái anh, anh còn có chút liêm sỉ nào không!"
"Ông nội, bạn nhỏ nhà cháu không có chút quan hệ máu mủ gì với Phí gia, cháu ở bên cô ấy, có gì không thể?"
"Tôi nói không được là không được! Anh muốn người bên ngoài nhìn Phí gia chúng ta thế nào, anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết!"
"Ồ..." Phí Giáng kéo dài âm, ánh mắt thâm thúy dần dần âm trầm xuống: "Ông nội muốn nhúng tay vào hôn nhân của cháu à?"
Ông cụ: "Cha mẹ chi mệnh môi chước chi ngôn*, đây là truyền thống tốt đẹp từ xưa đến nay, cha mẹ anh không còn, tôi là trưởng bối của anh, làm chủ cho anh cũng là chuyện nên làm."
(Cha mẹ chi mệnh môi chước chi ngôn [父母之命媒妁之言]: ý nói chuyện cưới xin thì phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của bà mối. )
Sắc mặt Phí Giáng âm trầm, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại như xé tan màn đêm mà nhìn thấy ánh sáng: "Có phải ông nội quên mất bây giờ Phí gia do ai làm chủ không?"
Da mặt ông cụ khẽ động, tròng mắt hơi run rẩy.
Ông ta quát tháo phong vân trên thương trường bao nhiêu năm.
Ai có thể ngờ đến, cuối cùng khi về già, lại bị cháu của mình bức đến tình cảnh như thế này.
Ông cụ tức giận vô cùng: "Lúc trước không nên để bà mẹ điên kia sinh ra anh!"
Vẻ mặt Phí Giáng đột nhiên trầm xuống.
Sơ Tranh cũng cảm giác được trên người Phí Giáng phát ra lệ khí âm trầm.
Cô đè cổ tay Phí Giáng lại, năm ngón tay chen vào trong khe hở ngón tay hắn, mười ngón đan xen.
"Phí Giáng, bình tĩnh một chút, em ở đây." Đừng hơi một tí là hắc hóa!!
Lệ khí sinh sôi trong đáy lòng Phí Giáng, khi giọng nói của Sơ Tranh vang lên, dần dần tiêu tán.
"Anh không sao." Lệ khí trong đáy mắt Phí Giáng bị thu lại.
Hắn ngước mắt nhìn về phía ông cụ bên kia, khóe miệng cong lên tạo thành một độ cong trào phúng: "Lúc trước khi ông ép cha tôi cưới mẹ tôi, sao lại không nghĩ đến bà ấy là người điên chứ?"
"Khi các người vì sản nghiệp của ông ngoại tôi, mà phí hết tâm tư làm cho bà ấy mang thai, thì sao lại không nghĩ tới, bà ấy là một người điên chứ?"
"Ông nghĩ rằng những chuyện bẩn thỉu mà đám các người làm thật sự có thể che giấu cả đời sao?"
Tốc độ nói của Phí Giáng cũng không nhanh, nhưng người ở đây, không có bất kì ai dám nói chen vào.
Phí Giáng nói đến phần sau, nụ cười càng thêm xán lạn hơn: "Ông nội, nghe nói địa ngục có mười tám tầng, ông nói xem, sau khi ông chết sẽ xuống tầng thứ mấy đây?"
Cánh môi ông cụ hơi run rẩy: "Anh... Anh đều biết rồi?"
Phí Giáng nắm lấy tay Sơ Tranh, lại khôi phục trạng thái chậm rãi kia: "Ông nội đúng là rất yêu thương con gái mình, nhưng lại xem con gái người ta như công cụ, muốn lợi dụng thế nào thì lợi dụng thế ấy."
Đáy lòng ông cụ hơi ngưng lại.
Lúc trước Phí gia... Cũng là bất đắc dĩ.
Lúc ấy Phí gia khó khăn đủ bề, mà nhà mẹ của Phí Giáng chỉ có một đứa con gái là bà ấy, nhưng. . Trên tinh thần có chút không đúng.
Nhưng phần lớn thời gian thì đều bình thường.
Lấy cô gái đó, Phí gia có thể vượt qua nguy khó.
Đó là một vụ mua bán rất có lời.
Cho nên lúc ấy ông cụ đã để đứa con trai thứ ba còn chưa lấy vợ lấy mẹ của Phí Giáng.
Ông cụ vẫn cho là Phí Giáng chỉ di truyền từ mẹ hắn, cũng không biết những chuyện trước kia, dù sao... Những người có thể chết thì đã chết gần hết.
Sản nghiệp trong nhà mẹ Phí Giáng cũng đã sớm nhập vào Phí gia.
Không nghĩ tới...
Hắn đều biết.
Trong nháy mắt kia ông cụ cảm thấy lạnh cả người.
Thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không hề biểu hiện ra ngoài rằng mình biết chuyện đó.
Rốt cuộc hắn đã mưu đồ bao lâu rồi?
Phí Giáng cũng mặc kệ ông cụ đang suy nghĩ gì: "Hôm nay ông nội tới đây là vì hôn sự của em gái Tẫn Tuyết đúng không?"
Da mặt ông cụ co lại, ánh mắt đối đầu với người đứng bên kia.
Người sau chậm rãi cười một tiếng, giọng nói cũng lộ ra sự nhẹ nhàng: "Hôn sự của em gái Tẫn Tuyết đã định ra rồi, tốt nhất ông nội đừng nhúng tay vào, nếu không cháu không chắc chắn ông nội có thể an bình lúc tuổi già được không đâu."