Chương 2037: Chậm chạp muốn về (4)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:00

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Hàng Sơ Tranh làm sao thế nhỉ?" "Cậu ta lại làm đúng!" "Thành tích lần trước của cậu ta hình như còn chưa đạt trung bình mà? Tớ thấy có lẽ cậu ta từng thấy bài này ở đâu rồi. Vừa rồi không phải cậu ta lật sách sao?" "Nhưng trên sách không có mà..." Giáo viên vật lý cũng có chút hoài nghi, nhưng thân làm giáo viên, sao có thể nói trước mặt nhiều người như vậy. "Khụ... Bạn Hàng Sơ Tranh làm đúng bài này rồi. Em về chỗ trước đi. Chúng ta cùng xem một chút..." Làm đúng một bài tập mà thôi, mọi người chỉ cho rằng Sơ Tranh là mèo mù vớ được cá rán, cũng không hề nghĩ nhiều. Sơ Tranh trở lại vị trí, tiếp tục không tập trung đọc sách. Bạn học sát vách nhìn cô mấy lần, vốn cho rằng cô đang xem loại sách vớ vẩn gì đó, kết quả quan sát mấy phút, phát hiện cô đang xem sách vật lý lớp 10. Hơn nữa xem rất nhanh... Đây là đang đọc sách hay là đang lật sách? Bạn học sát vách gãi gãi đầu, thành tích thi vật lý thế kia, cô nhìn hiểu không? Trung học Đông Dương coi trọng tỉ lệ lên lớp, không khí học tập rất tốt, cho dù hết tiết, cũng không ít học sinh tự giác ngồi trong phòng học giải đề và làm bài tập. Nhưng lầu dạy học mới bên kia lại giống như lật trời. Bọn họ bên này cũng có thể nghe thấy động tĩnh. Sơ Tranh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, rất dễ dàng trông thấy lầu dạy học mới bên kia. Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của lầu dạy học mới, những cái khác đều không nhìn thấy. "Tin tức lớn tin tức lớn!!" Một nam sinh xông từ cửa sau vào, to giọng ồn ào. "Tin tức lớn gì? Từ lầu dạy học mới bên kia à?" Nam sinh nói: "Đúng thế, nghe nói có học sinh đánh nhau với giáo viên!! Kích thích không!!" Đám người oa một tiếng, sau đó nên giải đề thì giải đề, nên đọc sách thì đọc sách. "Không phải, các cậu thế nào đây? Không tò mò sao?" "Tò mò không bằng học tập!" Không biết là ai phun ra một câu: "Học tập khiến người ta tiến bộ, không học khiến cho tớ rơi nhanh!!!" Nam sinh: "..." Có người không tò mò, cũng có người tò mò, bắt đầu hỏi thăm tình huống. Căn cứ vào tình báo của nam sinh, là trung học Hoa Hải bên kia, bởi vì vẻ ngoài không hợp quy định, bị giáo viên kiểm tra, hai bên ngôn ngữ bất hòa. Trung học Hoa Hải quản cực kỳ lỏng lẻo, nhưng trung học Đông Dương thì không giống, học sinh không được phép trang điểm, không được phép nhuộm tóc, đồng phục nhất định phải mặc... Quy củ nhiều vô số. Học sinh của trung học Đông Dương đã sớm quen thuộc với quy định như vậy, nhưng trung học Hoa Hải bên kia sao có thể thích ứng. Một lần kiểm tra, trong một lớp ít nhất một nửa học sinh có vấn đề. Không phải không mặc đồng phục thì chính là trang điểm, không phải trang điểm thì chính là nhuộm tóc... Chuyện này huyên náo rất lớn, vào thứ hai đầu tuần, trường học phát ra một thông báo toàn trường. Cũng ra lệnh cưỡng chế những người còn lại, nếu đến cuối tuần vẫn vi phạm, thì đến lúc đó cũng không phải chỉ là cảnh cáo đâu. Sơ Tranh chỉ xem chuyện này như bát quái mà nghe, không để trong lòng. Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, Sơ Tranh dùng bút chọc chọc bạn học trước mặt. "Cậu biết đội kịch nói ở đâu không?" "Hả?" - Trung học Đông Dương mặc dù coi trọng học tập, nhưng cũng chấp nhận khổ nhàn kết hợp, các loại câu lạc bộ xã đoàn đều tồn tại, làm phong phú thêm sở thích nghiệp dư của học sinh. Nhưng đội bộ kịch nói tương đối thảm, thành viên không có mấy người, bây giờ đang đối mặt với nguy hiểm sắp phải đóng cửa. Sơ Tranh tản bộ đến bên ngoài đội kịch nói. "Xã trưởng, tớ thấy chúng ta đừng kiên trì nữa, căn bản không có những thứ thiết yếu nữa." "Không được. Đội kịch nói sao có thể kết thúc trong tay tớ, tớ lấy mặt mũi nào mà đi gặp các đàn anh đàn chị nữa!" Người nói chuyện chính là một nữ sinh, giọng to lại kiên định. "... Nhưng chúng ta không tiền không người, kiên trì cũng không có tác dụng gì?" Trước đó còn có thể xin trường học kinh phí hoạt động, bây giờ bọn họ không có người nữa, trường học bên kia trực tiếp bảo họ đừng làm nữa, kinh phí hoạt động thì càng đừng nghĩ. "Trời không tuyệt đường của con người, tớ tin tưởng chỉ cần chúng ta kiên trì, nhất định sẽ có chuyển biến tốt!" Sơ Tranh đẩy cửa ra, liếc thấy nữ sinh đứng ở trên bàn. Nữ sinh quấn áo khoác đồng phục ở bên hông, cuốn sách lại làm microphone, vừa rồi giọng nói dõng dạc kia, rõ ràng chính là cô ấy nói. Mà... Đối tượng nghe diễn thuyết chỉ có hai người. Một nam một nữ, nằm bò trên bàn, như quả cà bị sương gió đánh qua. "Xã trưởng, cậu mau xuống đây!" Sơ Tranh đẩy cửa vào, nữ sinh nằm bò trên bàn đối diện với cửa, trông thấy Sơ Tranh trước tiên, lập tức gọi xã trưởng nhà bọn họ. "Xuống làm gì?" Xã trưởng thẳng tắp sống lưng, tiếp tục diễn thuyết: "Các cậu phải tin tưởng đội kịch nói của chúng ta, nó nhất định có thể vượt qua khó khăn! Chúng ta là..." "Khụ khụ khụ..." Nam sinh che mặt: "Xã trưởng, có người đến! Cậu mau xuống đây!" Đừng làm mất mặt được không! Xã trưởng: "..." Xã trưởng cứng hai giây, đột nhiên xoay người. Động tác quay người của cô ấy quá nhanh, dưới chân không giẫm ổn,"A" một tiếng ngã nhào xuống đất. Xã trưởng theo bản năng bảo vệ đầu, chờ cảm giác đau rơi xuống. Đáng tiếc cũng không cảm nhận được đau đớn, ngược lại... Có chút mềm? Xã trưởng cẩn thận mở một con mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là dung mạo mỹ lệ của cô gái. Một mắt khác của xã trưởng lập tức mở ra, giọng điệu khoa trương: "Oa - cậu là thiên sứ trời cao phái tới cứu vớt tớ sao?" Sơ • thiên sứ • Tranh: "Cậu rất nặng." Xã trưởng: "..." Xã trưởng vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi, cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" "Không sao." "Xã trưởng cậu không ngã xảy ra chuyện gì đó chứ?" Hai người khác xông tới, vội vã cuống cuồng hỏi. "Các cậu ước gì tớ ngã xảy ra chuyện để mà thoán vị tớ à?" Xã trưởng giả vờ tức giận. Khóe miệng nam sinh khẽ co giật: "Xã trưởng, cái bảo tọa này ngài tự giữ lại đi, chúng tớ không cần." Cả xã đoàn chỉ có bốn người, còn không bằng đội côn trùng gì đó của người ta ở sát vách đâu. Vì sao lại có bốn người? Có một người không ở đây. "Bạn học, bạn tìm ai thế?" Nữ sinh kia nhanh chóng nói sang chuyện khác. Xã trưởng và nam sinh đồng thời nhìn qua. "Tôi..." "Bạn học, tớ thấy cậu cốt cách trong sạch, thiên phú dị bẩm, không bằng gia nhập đội kịch nói của chúng tớ đi?" Xã trưởng mặt mũi tràn đầy chờ mong vỗ vỗ cô. "Tôi..." "Bạn học cậu yên tâm, đội kịch nói của chúng tớ thành viên ít, bầu không khí hài hòa, là nơi thả lỏng rất tốt sau khi học tập." "Không..." Xã trưởng: "Đừng từ chối nhanh như vậy mà, bạn học, cậu gia nhập đội kịch nói của chúng tớ sẽ không lỗ, sẽ không mắc lừa, chỉ cần cậu gia nhập, tớ lập tức tặng cậu vị trí phó xã trưởng!" Không phải! Có thể để cho ta nói hết được không. Sơ Tranh cướp trước khi xã trưởng mở miệng, cực nhanh nói xong lời thoại của mình: "Tôi tới để tài trợ cho các cậu." "Nếu không thì chức xã trưởng này..." Xã trưởng ngừng lại: "Bạn học, cậu vừa nói gì cơ?" Sơ Tranh nhẫn nại tính tình nói: "Tôi tài trợ cho các cậu." Xã trưởng: "!!!" Tài trợ! Trong mắt xã trưởng dường như chỉ còn lại hai ký hiệu tiền tài to bự. Một lát sau xã trưởng cười khan một tiếng: "Bạn học, cậu... cậu không phải đến để đùa chúng tớ chứ?" Sơ Tranh một mặt nghiêm túc: "Tôi nhìn rảnh rỗi như vậy à?" Xã trưởng: "..." Xã trưởng chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra: "Bạn học, ngài chuyển bằng Wechat hay là Alipay?" "Xã trưởng!!". "Cậu bình tĩnh một chút!"