Chương 668: Ngộ cẩm trình tường (2)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:09

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Người đàn bà vừa rồi, hẳn là mẹ của tên tra nam kia. Chậc! Có một loại người chính là tươi mát thoát tục như thế đấy, ở trong nhà người khác, cũng có thể ở ra khí thế của chủ nhà luôn. Sơ Tranh kéo hai cái tai siêu dài trên mũ áo mình, lạnh lùng đối mặt với người trong gương. Yên tâm! Ta lập tức ra ngoài xử lý hai con chó điên này! ... Nguyên chủ làm trợ lý thực tập ở một công ty, thực tập sinh vốn đã phải chịu đủ áp bức của đám nhân viên cũ, mỗi ngày thực tập xong, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Hôm nay nguyên chủ tan tầm về nhà, còn chưa uống được một ngụm nước, liền bị bà Tiếu đẩy vào phòng vệ sinh, bắt giặt quần áo. Lý do là nhiều ngày rồi quần áo đều không có ai giặt, con của mụ ta không có đồ mặc. Trong kịch bản, nguyên chủ cảm mạo nóng sốt, trực tiếp té xỉu trong nhà vệ sinh. Khi Tiếu Trạch trở về phát hiện, quỳ xuống nhận sai với cô ấy, nguyên chủ không đành lòng, cứ như vậy tha thứ cho bà Tiếu. Sơ Tranh thật sự không muốn đi hồi tưởng lại quãng thời gian nguyên chủ ở đây. Quá thảm rồi! Nữ chính trong thảm kịch nhân gian. Thật sự làm người nghe thương tâm rơi lệ. Sơ Tranh ném hai cái tai thỏ đi, sửa sang lại quần áo, kéo cửa ra ngoài. Trên TV, nữ chính đang khàn giọng vạch rõ ngọn ngành chất vấn: "Vì sao anh lại đối xử với em như vậy, vì sao!!" Bà Tiếu ngồi xếp bằng trên ghế sofa. Ăn khoai tây chiên uống sữa chua mà nguyên chủ mua về, nhìn có vẻ rất hài lòng. Nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, bà Tiếu ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt chanh chua: "Quần áo giặt xong chưa? Giặt xong rồi thì đi nấu cơm, lát nữa A Trạch trở về muốn ăn." Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích. Con chó chết này còn dám sai sử ta. Còn cho rằng ta là nguyên chủ ngốc nghếch dễ bắt nạt à. Bà Tiếu lập tức không vui: "Nói chuyện với cô đấy, không nghe thấy sao? Có chút gia giáo nào không đấy!" Sơ Tranh: "..." Gia giáo cái nồi! Một tên chiếm lấy nhà của người khác, mà còn có mặt mũi đề cập đến gia giáo với cô. Ai cho mụ ta mặt mũi? Gia giáo sao? Sơ Tranh xắn tay áo liền muốn đi làm rơi mụ ta. Loại người này không xử lý đi, làm sao có thể bình phục oán khí của nguyên chủ! Nhất định phải xử lý! Tới đây đi! Ta đã nghĩ ra một trăm phương pháp xử lý mụ ta rồi. 【 Tiểu tỷ tỷ cô bình tĩnh một chút, không thể xử lý bà ta!! 】Dân chủ giàu mạnh, văn minh hài hòa!! Chúng ta không phải loại hệ thống bạo lực đâu được không? Xin hãy tỉnh táo lại! Vương Giả gầm thét ngăn cản Sơ Tranh. Bà Tiếu thấy Sơ Tranh vẫn bất động như cũ, vẻ mặt đã trầm xuống: "Cô còn đứng đấy làm gì, bảo cô đi nấu cơm, cô không nghe thấy sao?" Mụ ta đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh nhìn một chút. Quần áo vẫn còn chồng ở bên trong, không hề nhúc nhích tí nào. "Quần áo đến một bộ cô cũng không giặt, cô ở bên trong làm gì?" Bà Tiếu lập tức đề cao giọng, hoàn toàn là cấp bậc tạp âm, nguyên chủ trước kia chưa từng bị hàng xóm khiếu nại à. "Nói chuyện với cô đó, câm à?" "Cô dùng cái thái độ gì đây?" "Chờ bà giặt." Bà Tiếu trợn tròn mắt: "Cô nói cái gì..." Sơ Tranh đẩy bà Tiếu vào phòng vệ sinh, ầm một tiếng đóng cửa lại. Sơ Tranh dùng ngân tuyến lượn quanh hai lần, sau đó đi kiếm chìa khoá phòng vệ sinh trực tiếp khóa kín cửa lại. Ầm ầm ầm! "Xú nha đầu kia, mày mở cửa ra cho tao." "Mày cũng dám nhốt tao trong này, chờ con trai tao trở về mày sẽ biết tay, mày mở cửa ra cho tao!!" Bà Tiếu mở cửa từ bên trong không được, đạp cửa đến ầm ầm. Sơ Tranh ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ, mặc cho bà Tiếu chửi rủa đạp cửa. Sơ Tranh trở lại gian phòng của nguyên chủ. Mặc dù nguyên chủ hẹn hò với Tiếu Trạch, nhưng cũng chưa từng phát sinh quan hệ với Tiếu Trạch, Tiếu Trạch ngược lại rất muốn, nhưng bị nguyên chủ lấy lý do muốn đợi đến ngày kết hôn mới giao mình cho hắn ta, cự tuyệt. Bởi vậy hai người vẫn ở phòng riêng. Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, tìm ra giấy tờ nhà và thẻ ngân hàng. Hình như còn một cuốn sổ tiết kiệm ở chỗ Tiếu Trạch... Trong cuốn sổ tiết kiệm kia có mấy trăm ngàn, đều là mẹ nguyên lưu lại cho cô ấy. Tiếu Trạch hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt mất. Sơ Tranh vào phòng của Tiếu Trạch tìm cuốn sổ tiết kiệm kia, gian phòng không lớn, Sơ Tranh rất nhanh liền lấy được sổ tiết kiệm. Tiền bên trong bị lấy mất một ít, nhưng cũng không nhiều, phần lớn vẫn đang ở đây. Sơ Tranh dọn dẹp một chút, trực tiếp rời đi. ... Trời vừa rạng sáng. Tiếu Trạch trở về, TV trong phòng khách vẫn mở. Cửa mấy căn phòng mở rộng, không có bất kỳ ai. Hắn ta có chút kỳ quái, kêu hai tiếng. "Con trai... Con trai, con về rồi... Con trai, mẹ ở đây!" Giọng nói của bà Tiếu từ trong nhà vệ sinh truyền đến. "Mẹ? Mẹ ở trong nhà vệ sinh à." Tiếu Trạch vẫn không nghĩ nhiều: "Sơ Tranh vẫn chưa về sao? Hôm nay cô ấy tăng ca..." Bà Tiếu cắt ngang lời hắn ta: "Tiểu nha đầu chết tiệt kia nhốt mẹ ở đây, con mau mở cửa cho mẹ!" Tiếu Trạch giật mình, nhanh chóng mở cửa cho bà Tiếu ra. Bà Tiếu vừa khóc vừa gào đem chuyện vừa rồi, thêm mắm thêm muối cáo trạng với Tiếu Trạch. "Mẹ, Sơ Tranh không phải người như thế..." Bà Tiếu lập tức tức giận đánh Tiếu Trạch: "Nếu không phải là nó, thì mẹ có thể tự giam mình trong nhà vệ sinh à? Bây giờ con chỉ biết hướng về nó thôi đúng không? Mẹ tay phân tay nước tiểu nuôi con lớn, con còn chưa cưới người vào cửa, mà đã bênh vực nó..." "Mẹ đừng nóng giận, con không có ý đó." Tiếu Trạch trấn an bà Tiếu. Ở trong ấn tượng của hắn ta, đây không phải là chuyện mà cô gái ngoan ngoãn đáng yêu kia có thể làm ra được, nhưng mẹ mình quả thật bị nhốt trong nhà vệ sinh. Tiếu Trạch dàn xếp với Bà Tiếu trước, sau đó gọi điện thoại cho Sơ Tranh. Nhưng mà điện thoại nhắc nhở đầu dây bên kia đang bận. Đáy lòng Tiếu Trạch ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, lập tức vào phòng Sơ Tranh xem, tủ quần áo ít đi một số quần áo, vali hành lý cũng không thấy, trong phòng rõ ràng có vết tích lật qua lật lại. Đáy lòng Tiếu Trạch hơi lộp bộp, bắt đầu không gián đoạn gọi điện thoại cho Sơ Tranh. Nhưng âm thanh nhắc nhở vẫn là đầu dây bên kia đang bận. "Hừ, còn học được bỏ nhà ra đi, con lo lắng cho nó làm gì, cả ngày muộn như vậy mới trở về, ai biết nó làm gì bên ngoài!" Bà Tiếu thấy con trai nhà mình gấp gáp như vậy, lại bất mãn. "Mẹ, hành lý của cô ấy đều không thấy đâu." Tiếu Trạch nhíu mày: "Hai người cãi nhau?" Bà Tiếu rõ ràng hơi sửng sốt, nghe thấy câu tiếp theo của Tiếu Trạch, tức giận nói: "Ai có thời gian cãi nhau với nó, mẹ bảo nó đi nấu cơm cho con, nó liền vung sắc mặt cho mẹ nhìn, còn nhốt mẹ vào nhà vệ sinh, một chút gia giáo cũng không có." "Bây giờ cô ấy đang thực tập, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc." Tiếu Trạch nói. "Thực tập thì có lợi ích gì? Về sau còn không phải ở nhà sinh con à, phụ nữ nên an phận, đêm hôm khuya khoắt không về nhà, hàng xóm láng giềng người ta sẽ nghĩ thế nào?" Bà Tiếu bắt đầu phun ra lý luận của các hộ gia đình nông thôn thời xưa. Tiếu Trạch không có thời gian tranh luận với bà Tiếu, hắn ta trực tiếp vào phòng. Vừa vào phòng liền phát hiện không hợp lý. "Mẹ, mẹ vào phòng con à?" "Mẹ vào phòng con làm gì?" Bà Tiếu tức giận đi tới. Tiếu Trạch đi đến chỗ hắn ta cất sổ tiết kiệm, sổ tiết kiệm cất ở chỗ đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa. "Sao thế? Mất đồ?" Bà Tiếu thấy sắc mặt Tiếu Trạch không tốt, không khỏi khẩn trương lên. "Cô ấy cầm sổ tiết kiệm đi rồi." Tiếu Trạch nói. "Cái gì?" Bà Tiếu lập tức cất cao giọng: "Ghê gớm nha! Có phải nó muốn lật trời không!?" Bà Tiếu không quan tâm bắt đầu chửi mắng. Tiếu Trạch nhíu mày, nghe giọng của bà Tiếu, chỉ cảm thấy càng thêm đau đầu.