➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tất cả cửa sổ trong thư phòng đều đóng lại, bên trong một mảnh hỗn độn, sách ném lung tung đầy đất.
Nam tử đứng giữa thư phòng, giẫm lên sách bừa bộn đầy đất, ánh mắt buông xuống, ngăn trở cảm xúc trong đáy mắt hắn.
Bên sườn mặt trắng nõn lộ ra một độ cong mất tinh thần, cả người đều hiện ra một cỗ cảm giác tiêu tịch.
"Cút ra ngoài!"
Nam nhân đột nhiên túm lấy một quyển sách ném về phía cửa.
Sơ Tranh nghiêng người tránh đi, sách đập trên cánh cửa đã đóng lại phía sau.
Dường như Liên Quỳnh phát giác ra chỗ không đúng, ngước mắt nhìn qua.
Trên gương mặt đẹp như quan ngọc kia, mang theo vẻ âm trầm ngoan tuyệt, nhưng khi nhìn đến Sơ Tranh, cỗ ngoan tuyệt kia liền rút đi như thủy triều.
Hắn nghiêng mặt qua, rầu rĩ nói: "Không phải ta phát cáu với nàng đâu."
"Ừ." Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Ai chọc giận chàng rồi?"
Liên Quỳnh đã đè cảm xúc xuống, hắn nhếch môi: "Hoàng hậu."
"Sao bà ta lại chọc giận chàng?"
Liên Quỳnh xoay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tay gác lên thành ghế, chậm rãi siết chặt tay vịn.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh: "Ôm."
Đáy mắt Liên Quỳnh có mấy phần ủy khuất, giống đứa bé chịu ủy khuất ở bên ngoài, về nhà cáo trạng vậy.
Sơ Tranh không cách nào cự tuyệt được.
Cô tiến lên ôm Liên Quỳnh, Liên Quỳnh lại thuận thế kéo cô vào trong ngực, mặt chôn trong cổ cô, cọ cọ.
"Nàng thơm quá." Thanh âm đè xuống thật thấp, giống như tiếng nhạc dẫn dụ người phạm tội.
Cánh môi có chút lạnh của hắn rơi vào làn da trên cổ cô, hơi ngứa ngáy.
Sơ Tranh thấy tâm tình hắn không tốt, đại phát từ bi không đẩy hắn ra, mặc cho hắn hôn.
Liên Quỳnh thích mùi hương trên người cô.
Không nồng đậm, nhưng lại khắc sâu hơn bất cứ hương vị gì.
Tựa như hơi thở đã khắc sâu trong linh hồn hắn vậy.
"Sao hoàng hậu lại chọc giận chàng?"
Người hôn cô hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên từ cổ: "Ta nói cho nàng biết, nàng sẽ cảm thấy ta làm sai sao?"
"Chàng không sai." Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Chàng vĩnh viễn cũng không sai."
Thẻ người tốt không thể sai.
Dường như Liên Quỳnh bị câu nói này lấy lòng, trên khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen, đột nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt kia phảng phất như trông thấy xuân về hoa nở.
Hắn nhẹ mổ lên cánh môi Sơ Tranh một cái, sau đó ôm Sơ Tranh, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, nói với cô vụ án vu cổ năm đó, nói Tiêu thị nhất tộc bị hủy diệt.
Tiêu phi nương nương đã từng được sủng ái như vậy, nhưng bỗng nhiên lại không được sủng ái nữa, chính là bởi vì Tiêu thị nhất tộc quật khởi quá nhanh.
Nữ nhi của Trấn Nam tướng quân là hoàng hậu, muội muội của Vĩnh Yên hầu là phi tần hậu cung. Cho dù hoàng đế không sủng ái Tiêu phi nương nương, nhưng có Tiêu thị nhất tộc ở đó, Tiêu phi nương nương vẫn có địa vị vô cùng quan trọng trong hậu cung như cũ.
Phát triển như thế, tự nhiên sẽ ngăn cản con đường của người khác.
Muội muội của Vĩnh Yên hầu đặt mình vào nguy hiểm, hãm hại Tiêu thị nhất tộc dùng vu cổ mưu hại phi tần, thậm chí là hoàng tử.
Mưu hại hoàng tử là trọng tội, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng mà chuyện này còn chưa tra rõ, thì Tiêu thị nhất tộc cũng bị hãm hại dùng vu cổ nguyền rủa bệ hạ.
Mà vừa lúc đoạn thời gian kia thân thể bệ hạ rất khó chịu, ngự y xem mãi cũng chẳng tìm ra bệnh trạng gì, giống như thật sự bị vu cổ nguyền rủa vậy.
Chứng cứ và bệ hạ tự mình thể nghiệm, Tiêu thị nhất tộc cứ như vậy mà xuống đài.
Tiêu phi nương nương lấy cái chết chứng minh trong sạch.
Lần này Liên Quỳnh xuống tay với hoàng hậu, nhưng không nghĩ tới bên cạnh hoàng hậu nuôi người, đẩy một kẻ ra chết thay, còn bản thân thì không có chuyện gì cả.
Sơ Tranh nói: "Hoàng hậu từ không được sủng ái, đến bỗng nhiên độc sủng hậu cung nhiều năm như vậy, chàng không cảm thấy kỳ quái sao?"
Liên Quỳnh: "Hả?"
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm phân tích: "Án vu cổ năm đó, quan trọng nhất chính là chứng cứ, không thể nào chỉ đâm người bù nhìn, dán sinh thần bát tự lên là được, vu cổ trong án vu cổ mới là trọng điểm, đó là của ai, bây giờ đang trong tay ai."
Lông mày Liên Quỳnh nhẹ chau lại: "Ý nàng là... hoàng hậu?"
Liên Quỳnh về được một thời gian dài như thế, mỗi một kế hoạch đều tiến hành rất thuận lợi.
Duy chỉ có thất bại ở chỗ hoàng hậu.
Nhiều năm như vậy, trong hậu cung của hoàng đế Tấn quốc mỹ nhân nhiều vô kể, hoàng hậu tuyệt đối không phải người đẹp nhất, nhưng lại được vinh sủng không ngừng...
Chân ái?
Nếu như là chân ái, vậy vì sao lúc trước, hoàng hậu không được sủng ái?
Sương mù nghi hoặc trước mắt Liên Quỳnh bỗng nhiên sáng tỏ.
Liên Quỳnh rất nhanh lại bất đắc dĩ: "Nhưng mà, hoàng hậu bên kia không có chứng cứ, cho dù thật sự là bà ta làm, thì cũng không có cách nào..."
"Không có, thì tặng bà ta một cái, có gì khó." Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt, dễ dàng như đang nói tặng bà ta một cái bánh bao vậy.
Liên Quỳnh hơi sửng sốt.
Có lẽ là không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ nói ra lời như vậy.
Giây lát hắn cười ra tiếng.
"Nàng đúng thật là một bảo bối."
Liên Quỳnh nhịn không được hôn cô.
Khi hai ngươi đều có chút thở dốc, Liên Quỳnh dựa gần cô, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu: "Đổi nữ trang cho ta xem một chút được không?"
Sơ Tranh không quá tình nguyện: "Phiền phức."
Mặc cái gì mà chẳng giống nhau?
Cô vẫn là cô mà!
Bên trong lại không thay đổi!
"Ta giúp nàng thay." Liên Quỳnh tiếp tục năn nỉ: "Có được không."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh không nói lời nào, Liên Quỳnh coi như cô đồng ý, đặt cô lên ghế, rồi lập tức ra ngoài gọi Trần Phi đưa nữ trang tới.
Tâm tình của Liên Quỳnh từ sấm chớp mưa bão chuyển thành mặt trời chói chang, Trần Phi vô cùng mờ mịt.
Thập tam hoàng tử dỗ kiểu gì đấy nhỉ?
Chẳng lẽ là đồng ý mặc nữ trang cho điện hạ xem?
Trần Phi: "..."
Trần Phi không hiểu cách chơi giữa các chủ tử, run lẩy bẩy đi tìm y phục của nữ tử đưa tới.
Liên Quỳnh nói giúp Sơ Tranh thay, nhưng khi đến thật lại sợ.
Đó cũng không phải thân thể của nam tử, sao hắn có thể tùy tiện nhìn?
Mặc dù... cô giống như cũng không để ý.
Thế nhưng Liên Quỳnh không dám, cuối cùng vẫn là Sơ Tranh tự mình thay.
Bằng mắt thẩm mỹ của thẳng nam Trần Phi, hắn chọn một bộ y phục của thiếu nữ màu hồng phấn, màu sắc này hoàn toàn không hợp với khí chất cao quý lãnh diễm của Sơ Tranh.
Cơ mà vì giá trị nhan sắc quá cao, nên xem như màu hồng phấn của thiếu nữ, thì vẫn khống chế được.
Sơ Tranh bước ra từ sau tấm bình phong, váy áo màu hồng nổi bật lên làn da trắng như ngọc của Sơ Tranh, thiếu đi mấy phần sắc bén khí khái hào hùng khi mặc trang phục nam tử, lại nhiều hơn mấy phần nhu hòa của nữ tử.
Liên Quỳnh nhìn đến ngốc luôn
Trong lòng rung động từng trận.
Cho dù cô có thế nào, thì mình vẫn thích.
Nam tử cũng được, nữ tử cũng tốt.
"Xem xong rồi?"
Liên Quỳnh hoàn hồn, cười khen cô: "Thật đẹp."
Hắn tiến lên, ôm lấy eo Sơ Tranh, kéo lại gần, khe hở giữa hai người bị đè ép đến không còn chút dư thừa, khí tức mập mờ không ngừng dâng lên.
Cánh môi Liên Quỳnh rơi vào chóp mũi Sơ Tranh, chậm rãi dời xuống, bao trùm lên môi cô.
Trằn trọc lưu luyến mà hôn, đầu lưỡi đảo qua khóe miệng mềm mại, nhẹ nhàng đẩy hàm răng ra, thăm dò vào trong, câu lấy ôn hương triền miên.
Soạt ——
Sơ Tranh bị Liên Quỳnh đè lên giá sách.
Liên Quỳnh có chút ý loạn tình mê, nhưng cuối cùng vẫn từ từ kéo lý trí về, hắn kéo y phục đã trượt xuống đầu vai của Sơ Tranh lên, chống lấy cô thở khẽ.
Sơ Tranh: "..."
Y phục cũng đã cởi, tại sao lại không làm tiếp?!
"Không tiếp tục?"
Liên Quỳnh cọ cọ cô: "Không được, còn chưa thành thân với nàng đâu, trong sạch của nữ tử rất quan trọng, không thể..."
Vị trí của hai người đột nhiên đảo ngược, Sơ Tranh đè hắn lên giá sách: "Chàng có thấy phiền không."
Giao phối thôi mà cũng nói nhảm nhiều như vậy.
Không được kiềm chế bản năng!
Không tốt cho thân thể!
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có gì mà phải che che giấu giấu!