➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cung yến.
Yến Quy cùng Sơ Tranh tiến cung, từ sau khi ở Kỳ Sơn về, mặc dù Sơ Tranh có thể nghe được một chút tin tức của Trình Tiêu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Sơ Tranh gặp lại Trình Tiêu từ sau chuyện ở Kỳ Sơn.
Trình Tiêu nhìn nở nang hơn lúc trước không ít, nhưng cũng không khó coi, mà càng có một vẻ phong tình khác.
Nàng ta bây giờ vẫn là phi tử Hoàng đế sủng ái nhất.
Hoàng đế càng ngày càng trầm mê thuật trường sinh, đám đại thần bóp cổ tay thở dài, liều chết khuyên can, nhưng đáng tiếc không có tác dụng gì, Hoàng đế vẫn cứ khư khư cố chấp cầu trường sinh.
Y muốn làm một Hoàng đế trường sinh bất lão!
Trình Tiêu đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, không có bất kỳ biểu cảm gì, rất nhanh dời ánh mắt đi.
Cười đến thong dong đoan trang, ung dung hoa quý.
Sơ Tranh chống cằm, đạm mạc nhìn cung yến náo nhiệt.
"Ta đi ra ngoài một chút." Yến Quy tiến đến bên tai cô nói nhỏ một tiếng.
"Hả?"
Yến Quy thấp giọng nói quá mót.
"Ta đi với chàng."
"Không cần." Vành tai Yến Quy hơi đỏ lên.
Nửa ngày sau Sơ Tranh mới gật gật đầu, Yến Quy rời khỏi đại điện, hắn vừa đi không bao lâu, thì Sơ Tranh liền đứng dậy đi theo ra ngoài.
Vẫn không yên lòng.
Trong cung này là kiểu ăn thịt người không nhả xương!
Nếu thẻ người tốt bị người khi dễ thì phải làm sao?
Thẻ người tốt yếu như vậy mà!
Sơ Tranh đi ra khỏi đại điện không bao xa, ánh mắt quét qua liền quét đến một bóng đen.
Bóng đen kia chợt lóe lên, dường như còn khiêng theo một người nữa, Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ một lát, đi theo phương hướng của bóng đen qua.
Trong hoàng cung khắp nơi đều là núi giả, Sơ Tranh đi qua con đường nhỏ trong núi giả.
Không thấy được người, nhưng ngược lại nhìn thấy một người trên nền tuyết.
Sơ Tranh đi vào nhìn nhìn.
Đây là... Vinh vương.
Sau khi chuyện kia xảy ra, Vinh vương có bóng ma tâm lý không nhỏ, vẫn luôn ở trong cung dưỡng bệnh, ngay cả cung yến cũng không tham gia, tại sao bây giờ lại ở chỗ này?
Sơ Tranh thăm dò hơi thở của y...
Ôi!
Chết rồi!
Không phải thẻ người tốt làm ra chứ?
Sơ Tranh lật Vinh vương qua, phần bụng của y bị đâm một đao, vẫn đang chảy máu, hung khí còn cắm ở phía trên.
Tầm mắt Sơ Tranh rơi xuống bàn tay Vinh vương.
Trong lòng bàn tay có cầm một vật.
Sơ Tranh kéo đồ vật ra ngoài, là một cái nhẫn, thứ đồ chơi này...
Đôi mắt lạnh lùng của Sơ Tranh hơi híp lại, thu lại chiếc nhẫn, dọn dẹp sạch vết máu trên nền tuyết, sau đó mang theo Vinh vương rời khỏi nơi này. ...
Lúc Sơ Tranh trở về, Yến Quy đang đứng ngoài điện, ngó trái ngó phải.
"Nàng đi đâu vậy?" Yến Quy đón gió lạnh tiến lên.
Sơ Tranh sửa sang lại áo choàng cho hắn, áo choàng trắng như tuyết, làm Yến Quy càng thêm trắng nõn, như một vị thượng thần của băng tuyết.
Sơ Tranh kéo tay của hắn, đeo chiếc nhẫn kia lên cho hắn.
"Ồ?" Yến Quy có chút kỳ quái: "Nàng lấy ra lúc nào vậy?"
Hôm nay hắn không mang theo cái này mà.
"Giữ tốt đồ của mình." Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Thứ không cần thiết thì hủy đi."
Đáy mắt Yến Quy hiện lên một tia nghi hoặc."Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có việc gì." Sơ Tranh ôm hắn tiến vào điện.
Hắn hơi nắm chặt tay Sơ Tranh, âm thanh mềm mại nói: "Ta sẽ cất giữ nàng thật kỹ."
Sơ Tranh ngước mắt lên, bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trên lọn tóc và đầu vai thiếu niên đều có bông tuyết đọng lại, hắn hơi cong khóe miệng, là phong cảnh rực rỡ nhất trong đêm tuyết.
"Ta không phải đồ vật."
Sao lại có cảm giác như đang chửi mình thế nhỉ?!
Thiếu niên cười rộ lên: "Đương nhiên, nàng là vương phi của ta, là thê tử của ta."
Là người quan trọng nhất của ta.
Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Đi vào đi, bên ngoài lạnh."
Yến Quy nhấp môi dưới, tiến vào trong điện, sau khi nghe thấy âm thanh của sáo trúc, hắn trở tay kéo Sơ Tranh vào ngực.
Sơ Tranh thả tay xuống, sóng vai cùng hắn đi vào.
"Tình cảm của Tấn vương và Tấn vương phi thật tốt."
"Nếu ta là nam nhân thì ta cũng muốn gả cho Tấn vương phi."
Vì Tấn vương mà trồng lên mỗi loại hoa ở mỗi mùa khác nhau, có thể không lãng mạn sao?
"Đây không phải là Tấn vương bị Tấn vương phi cấp dưỡng sao?"
Yến Quy đỡ Sơ Tranh ngồi xuống, nhìn lướt qua những người đang nghị luận kia, những người kia cảm nhận được ánh mắt của Yến Quy, tiếng nghị luận lập tức nhỏ lại.
Hoàng đế không có chút hứng thú nhìn đám người phía dưới, ánh mắt quét đến Yến Quy, y đột nhiên giơ tay gọi công công bên người qua, phân phó hai câu, công công rời khỏi đại điện.
Một lát sau công công sắc mặt khó coi trở về, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ, Vinh vương không có trong cung."
"Không có?" Hoàng đế trầm mặt xuống: "Đi đâu?"
"..." Mồ hôi lạnh trên mặt công công chảy ròng ròng: "Bệ hạ, tẩm điện của Vinh vương có vết tích đánh nhau... nô tài lo lắng Vinh vương xảy ra chuyện rồi."
"Đi tìm nhanh lên!"
"Dạ." Tiếng nói chuyện của Hoàng đế và công công không lớn, ngay cả Trình Tiêu ngồi cạnh cũng chỉ nghe thấy đôi câu.
Nàng ta hơi nghi hoặc một chút: "Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì cả." Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, đối với nàng ta cũng không cho sắc mặt tốt.
Trình Tiêu thức thời im lặng, công công thỉnh thoảng tới thì thầm với Hoàng đế hai câu, sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng khó coi.
Toàn bộ người trong đại điện đều cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Trừ âm thanh của sáo trúc ra thì không còn chút tiếng động nào nữa.
Sơ Tranh thần sắc lạnh nhạt ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, ánh mắt Trình Tiêu rơi trên người cô, mang theo vài phần quỷ quyệt và hưng phấn bí ẩn.
Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, không để người ta phát hiện được.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi!!" Lần này công công hô to tiến vào, dường như bị dọa phát sợ, trực tiếp quỳ xuống đất: "Bệ hạ, bệ hạ, Vinh vương... Vinh vương chết rồi."
Hoàng đế lập tức đứng lên, sắc mặt đột nhiên âm trầm.
Âm thanh sáo trúc trong điện bỗng ngừng lại, yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, động tác của tất cả mọi người giống như bị đóng băng.
"Ngươi nói cái gì?"
"Vinh vương... Vinh vương chết rồi." Công công bị dọa đến run rẩy.
Thân thể Hoàng đế hơi lung lay, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đám người trong điện đến thở mạnh cũng không dám.
Sao Vinh vương lại chết được?
Vinh vương bị phát hiện đã chết trong một mảnh rừng trúc nhỏ, bởi vì nền tuyết quá lạnh, nên máu trong thân thể Vinh vương chảy ra, đều đã ngưng kết thành băng.
Hoàng đế tự mình mang người qua, bởi vì không hạ lệnh cho đám đại thần rời đi, nên tất cả mọi người đều đi theo.
"Bệ hạ, phát hiện vật này trong tay Vinh vương."
Ngự lâm quân điều tra dâng đồ vật lên.
Trình Tiêu nghe vậy, khóe miệng nhịn không được giương lên một chút, nhưng mà cái đường cong này còn chưa kịp thành hình, thì đã cứng ở khóe miệng.
"Thần Phi!" Hoàng đế quát lớn một tiếng, quay người nhìn Trình Tiêu.
"Bệ hạ..." Trình Tiêu dường như bị hù đến, sắc mặt trắng bệch.
"Đây là cái gì?" Hoàng đế đưa đồ vật trong tay ra.
Kia là một khối noãn ngọc, Hoàng đế tự mình ban thưởng cho nàng ta.
Noãn ngọc khó gặp, đừng nói chi lúc trước Hoàng đế ban thưởng còn rất thích khối noãn ngọc này, thường xuyên lấy ra thưởng thức.
Thứ vốn nên thuộc về Trình Tiêu, lúc này lại bị Vinh vương nắm trong lòng bàn tay.
Điều đó nói lên cái gì?
Trình Tiêu sợ mất mật, chẳng biết tại sao lại thành thế này.
Nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Thần thiếp... Thần thiếp không biết tại sao nó lại ở chỗ này, bệ hạ, thần thiếp không làm gì cả."
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoàng đế rơi trên người nàng ta: "Ngươi không làm gì cả, vậy tại sao trong tay Vinh vương lại có đồ của ngươi?"
Trình Tiêu nhanh chóng quét mắt về phía Sơ Tranh.
Người sau đứng trước mặt đám người, dựa vào Yến Quy, thần sắc lãnh đạm nhìn nàng ta.
Không có bất kỳ dị dạng gì...
Trình Tiêu hít sâu một hơi, nhu nhu nhược nhược giải thích: "Bệ hạ, thần thiếp không biết, hôm nay khi thần thiếp xuất cung cũng không đeo, nhất định là có tặc nhân vu hãm. Thần thiếp và Vinh vương không thù không oán, tại sao thần thiếp phải hại Vinh vương chứ? Bệ hạ, xin bệ hạ minh xét, thần thiếp trong sạch!"