➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nói chuyện với Tịch Kính, thời gian nhoáng một cái đã trôi qua, Sơ Tranh đột nhiên cảm giác được có chút gì đó không đúng, cho dù Bành Văn Siêu tăng ca, cũng không thể tăng ca một mình đúng không?
Vừa rồi người bên cạnh Bành Văn Siêu đều đã đi ra ngoài rồi, sao ông ta vẫn còn chưa ra?
"Ngủ sớm đi, tôi cúp đây." Sơ Tranh nói với bên kia một câu, cũng không đợi người bên kia đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại, đẩy cửa xe ra xuống dưới, đi thẳng đến chỗ tầng lầu của Bành Văn Siêu.
Lúc này tất cả nhân viên đều đã tan làm, cả tầng lầu đều lộ ra sự tĩnh mịch.
Rầm ——
Phòng làm việc nơi xa có thứ gì đó đập xuống đất.
Sơ Tranh chạy gấp tới, một cước đá văng cửa phòng làm việc.
Bành Văn Siêu bị người ấn ở trên bàn, mặt hướng về phía cổng, đôi mắt sung huyết trừng lớn, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi.
Đột nhiên có người xông tới, người ấn lấy Bành Văn Siêu giật mình, càng dùng sức bóp cổ Bành Văn Siêu, muốn bóp chết ông ta.
Sơ Tranh giơ tay, trên cổ tay lóe lên ánh bạc, ngân tuyến trườn đi như rắn phóng tới chỗ người kia, quấn lên cổ tay của đối phương.
Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi thu lại, kéo về phía trước người một cái.
Đối phương trong nháy mắt lảo đảo một cái, bị ép buông Bành Văn Siêu ra.
Thân thể Bành Văn Siêu trượt xuống mặt đất, ra sức hít từng ngụm không khí mới mẻ.
Suýt chút nữa...
Suýt chút nữa thì ông ta đã chết!
Bành Văn Siêu nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, lập tức rúc toàn bộ thân thể xuống dưới bàn làm việc.
Hình tượng?
Đó là thứ gì, có quan trọng bằng mạng sống không?
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng rầm rầm, Bành Văn Siêu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn ra bên ngoài một chút.
Còn chưa thấy rõ, một vật trang trí đã đập về phía bên này, Bành Văn Siêu vội vàng rụt đầu về lại.
Choang ——
Hình như có thứ gì đó đánh vỡ thủy tinh, tiếng đánh nhau đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió thổi rít gào.
Bành Văn Siêu nín thở, cũng không dám đi ra ngoài.
"Ra đây."
Mãi đến khi bàn làm việc bị người gõ gõ, nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc, Bành Văn Siêu thở phào trong lòng, dùng cả tay chân chật vật leo ra.
Phòng làm việc bị phá gần hết, thủy tinh còn vỡ nát mất một phía.
Người vừa rồi... Không phải rơi xuống rồi chứ?
Nghĩ đến điều này, Bành Văn Siêu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn nê ông của thành thị vẫn lóe ra ánh sáng chói lọi trong đêm như cũ, mà lúc này một mảnh an bình, không có ai biết nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
Tựa như có rất nhiều người vô thanh vô tức chết đi ở nơi hẻo lánh của thành phố này vậy.
"Hắn... Hắn ta rơi xuống rồi sao?" Bành Văn Siêu run rẩy chỉ vào cửa sổ.
"Ông còn có tâm tình lo lắng cho hắn ta?"
"..."
Bành Văn Siêu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô gái trước mặt: "Tại sao hắn ta lại muốn giết tôi?"
"Làm sao tôi biết, tôi cũng không phải hắn."
Con chó điên Ngụy Dập này không giống với người khác, tuyệt đối sẽ không dễ chết, thấy tình thế không đúng, lập tức chạy biến.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn x 1 】
Hả?
Sơ Tranh nhìn về phía Bành Văn Siêu.
Bành Văn Siêu đang thở hổn hển, vẻ mặt cảm kích nhìn cô.
Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Đồ tôi muốn đã tìm được chưa?"
"Đang làm, rất nhanh rất nhanh."
"Không phải lần nào tôi cũng có thể cứu ông, tự tìm vệ sĩ." Sơ Tranh chưa bắt được Ngụy Dập, dự định dẹp đường hồi phủ, nhóc con đang ở nhà chờ cô đấy.
-
Sơ Tranh nhìn Bành Văn Siêu đằng sau một chút, cuối cùng không nhịn được quay người: "Ông đi theo tôi làm gì?"
"An toàn..."
Bành Văn Siêu từng bị Ngụy Dập mang vào không gian kia, ông ta cũng không cho rằng Ngụy Dập là người bình thường.
Ông ta không cảm thấy tìm vệ sĩ an toàn hơn đi theo Sơ Tranh.
"Tôi không phải vệ sĩ của ông." Giữa lông mày Sơ Tranh ngưng kết băng sương, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ba thước: "Đừng có tiếp tục đi theo tôi."
Bành Văn Siêu sao có thể nghe lời Sơ Tranh chứ.
Đầu óc ông ta vẫn còn có thể vận hành, Sơ Tranh đã muốn lấy được đồ từ chỗ ông ta, vậy thì đã chứng minh cô sẽ không thật sự nhìn mình chết.
Giống với buổi tối hôm nay...
Cho nên Bành Văn Siêu mặt dày mày dạn đi theo Sơ Tranh về.
Sơ Tranh: "..."
Nếu không phải cần thời gian, thì đã sớm xử lý ngươi rồi.
-
Sơ Tranh đi tới cửa, ngón tay vừa đụng trúng cửa, cửa liền mở ra từ bên trong, thiếu niên mặc đồ mặc ở nhà đứng trong ngọn đèn vàng ấm áp, vẻ mặt buồn ngủ.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
"Chờ... chờ cô."
Thiếu niên ngáp một cái, thân thể đều lung lay, giống như chó con muốn ngủ, lộ ra mấy phần đáng yêu.
Ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu, cất bước vào cửa, Bành Văn Siêu muốn theo vào, Sơ Tranh duỗi tay ra, chặn trên khung cửa: "Làm gì?"
"Tôi..." Lúc này Bành Văn Siêu mới nhìn thấy thiếu niên bên trong, cũng thấy rõ bố cục bên trong, lời phía sau trong nháy mắt không nói ra được.
Nơi này cũng quá nhỏ rồi...
Ba người ở sẽ rất chật chội.
Trong nháy mắt Bành Văn Siêu không thể nói nên lời yêu cầu muốn ở nhờ một đêm.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng không cho ông ta cơ hội, trực tiếp đóng cửa lại.
Bành Văn Siêu: "..."
Tim thật lạnh thật lạnh.
-
Sơ Tranh đóng cửa lại, thiếu niên lung la lung lay đi về phía cô, trực tiếp nhào tới ôm cô.
"Cô về rồi." Giọng nói của hắn rất thấp, mang theo chút tủi thân: "Tôi chờ cô rất lâu."
"Không phải bảo cậu ngủ trước rồi sao?"
Thiếu niên ôm cô, rầu rĩ nói: "Không muốn..."
Sơ Tranh đột nhiên cảm thấy tên nhóc này thơm thơm lại mềm nhũn... Đương nhiên có thể là ảo giác của cô, nhưng thơm là thật, loại mùi hương kia mang theo mùi sữa rất nhạt, còn có chút ngọt nào, cực kỳ thơm.
"Sợ à?"
"Không phải." Thiếu niên vội lắc đầu.
"Nhớ tôi?"
Thiếu niên ậm ờ một tiếng, một hồi lâu sau gật gật đầu: "Ừ."
Sơ Tranh mò xuống đầu hắn, trực tiếp ôm người bỏ vào trong chăn, hạ thấp thanh âm: "Mau ngủ đi."
Tịch Kính kéo tay Sơ Tranh không buông, Sơ Tranh ngồi trở lại bên cạnh hắn: "Tôi còn chưa tắm, cậu ngủ trước đi."
Tịch Kính a một tiếng, có lẽ là rất buồn ngủ, mí mắt đã đánh nhau rồi, thật sự là nhịn không được ngủ thiếp đi.
Sơ Tranh rút tay mình về, chỉnh lại chăn mền cho hắn, cúi người đặt lên trán hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó thả nhẹ âm thanh đi tắm rửa.
Sơ Tranh tắm xong ra, đi tới cửa, kéo rèm bên cạnh ra, nhìn ra bên ngoài.
Bành tổng mặc Âu phục giày da, lúc này đang ngồi ở cửa ra vào, hình tượng nghẹn khuất, lại có chút buồn cười.
Chính ông ta thích ở đây, Sơ Tranh cũng lười quản ông ta, buông rèm xuống, ôm nhóc con mềm mềm thơm thơm nhà mình đi ngủ.
-
Hôm sau.
Tịch Kính thức dậy trước, hắn cẩn thận rời khỏi lòng Sơ Tranh, xuống dưới thay xong quần áo, cầm tiền trong hộp chuẩn bị đi mua nguyên liệu nấu bữa sáng.
Hắn rón rén mở cửa, kết quả bên ngoài có một người đổ vào.
Tịch Kính giật mình, vội che lại miệng mới không kêu ra tiếng.
Bành Văn Siêu cũng bị bừng tỉnh, trong mắt phản chiếu thiếu niên đang che miệng, ông ta vội vàng ngồi dậy.
"Chuyện đó, tôi... Là..."
Bành Văn Siêu đột nhiên không biết nên giới thiệu mình thế nào.
"Tôi biết, ông cùng trở về với cô ấy." Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Ừm... Vì sao ông lại ngủ ở đây?"
"Ách..."
"Tịch Kính, không nên nói chuyện với người không liên quan."
Tịch Kính hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, người sau chẳng biết đã ngồi dậy từ lúc nào, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.
"Biết... Biết rồi." Tịch Kính gập ghềnh trả lời: "Tôi... Tôi đi mua đồ."
"Cẩn thận một chút."
"Ừ..."