➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đoàn Nhuế Hoan bởi vì chuyện ở bệnh viện mà bị dọa cho phát sợ, Đoàn gia tất nhiên phải truy cứu chuyện này. Nhưng bởi vì việc này, dường như Đoàn Nhuế Hoan không có ý định dây dưa với Úc Giản nữa.
Điểm này ngược lại giống với kịch bản.
Sơ Tranh sợ Úc Giản lại xảy ra chuyện gì, cơ hồ mỗi ngày đều đón hắn tan tầm.
"Anh nói, không cần tới đón anh." Úc Giản đau đầu đến không được: "Thân thể của em có còn cần nữa không?"
"Em không sao." Thân thể cô rất tốt!
"Mật tiểu thư, nếu em còn như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là thông báo cho người thân của em." Úc Giản tức giận đến không nhẹ, xưng hô cũng biến thành Mật tiểu thư khách sáo.
Sơ Tranh không nói chuyện, điểm lên điện thoại một cái, sau đó đưa tới: "Thông báo đi."
Úc Giản rũ mắt xuống, trông thấy trên giao diện điện thoại ba chữ "bác sĩ Úc", đáy lòng như bị cào một cái, nhịp tim cũng lọt mất nửa nhịp.
Ở chỗ cô, mình đã trở thành người thân...
Đối với cái nhận biết này Úc Giản cũng không biết nên vui hay là bất đắc dĩ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, dường như làm ra quyết định: "Về sau ban đêm em đừng đến đón anh, chúng ta sẽ kết giao."
"Nếu như em muốn tới thì sao?"
"Chia tay."
"..." Đây là chuyện anh nói chia là có thể chia sao?!
Sơ Tranh cân nhắc một hồi, dưới đáy lòng mặc niệm không thể đối nghịch với thẻ người tốt, miễn cưỡng đáp ứng.
Không đến thì không đến thôi, nếu anh treo cũng đừng trách em!
"Nhớ kỹ chuyện em đồng ý với anh, về sau ban đêm nhất định phải đi ngủ lúc mười giờ, ban ngày không được đi đến nơi nhiều người..."
Bác sĩ Úc rất nhanh liền cùng nhau chấp hành chức trách của bác sĩ và bạn trai, lốp bốp quyết định cho Sơ Tranh một đống quy củ.
Sơ Tranh nghe đến đau đầu, đáy lòng giãy giụa một chút, kết giao không đến ba phút liền đưa ra đề nghị chia tay: "... Chúng ta vẫn nên chia tay đi."
Bác sĩ Úc liếc nhìn cô một cái: "Muộn rồi."
Sơ Tranh: "..."
Được rồi, dù sao hắn nói của hắn, ta làm của ta, không cho hắn biết không phải tốt rồi sao.
Hoàn mỹ!
Úc Giản không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì, chỉ thấy cô nắm tay rồi lại buông ra, cuối cùng lại nắm chặt.
"Em không được lén anh làm loạn." Con ngươi Úc Giản hơi híp lại.
"Ừ." Em lén anh, anh cũng không biết mà.
Úc Giản giơ tay sờ đầu cô một chút: "Anh đưa em về nhà trước."
Sơ Tranh bất mãn hất tay hắn ra, tầm mắt liếc đến đầu Úc Giản, cô nhìn ra tóc kia có lẽ không phải rất mềm, vui sướng từ bỏ dự định sờ một phen, làm ổ trong tay lái phụ không nói gì nữa.
Úc Giản quay đầu xe, lái xe đưa Sơ Tranh đến phía dưới cư xá, thân phận không giống, lần này Úc Giản trực tiếp đi cùng Sơ Tranh một đường lên lầu, đưa cô tới cửa, nhìn cô vào cửa mới rời khỏi.
-
Ngày hôm sau Úc Giản đến bệnh viện liền nghe nói Sơ Tranh đưa bữa sáng đến bệnh viện, không phải chỉ có ban của hắn, mà toàn bộ phòng ban của bệnh viện đều có phần.
Đối mặt với ánh mắt bát quái của đám người, Úc Giản chỉ có thể kiên trì thừa nhận.
"Oh - "
"Bác sĩ Úc mời khách nha!!"
"Chúc mừng bác sĩ Úc thoát kiếp độc thân ha ha ha!"
"Trái tim tan nát rồi, ô ô ô bác sĩ Úc có chủ rồi..."
Trái tim của một đám y tá nhỏ ở bệnh viện tan nát rơi đầy đất, mà nhóm thanh niên của bệnh viện thì thở phào, bác sĩ Úc thoát kiếp độc thân, bọn họ có cơ hội rồi!
Úc Giản thoát thân khỏi đám quần chúng bát quái này, trở lại phòng làm việc của mình.
Có một phần bữa sáng đặt trên bàn hắn, Úc Giản thở dài.
[ Úc Giản: Dậy chưa? ]
Úc Giản ăn sáng xong, phát hiện cái tin nhắn kia vẫn chưa được đáp lại, hắn nhìn thời gian, cho là Sơ Tranh còn đang ngủ, nên không quấy rầy.
Nhưng đến giữa trưa tin nhắn vẫn không có động tĩnh gì.
Úc Giản chỉ có thể gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền được nhận: "Làm gì?"
"Em không nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho em à?"
Cô gái ở đầu dây bên kia chậm rãi nói: "Nhìn thấy."
Úc Giản nghi hoặc: "Vậy sao không trả lời?"
Sơ Tranh trầm mặc ba giây, không trả lời vấn đề này, lần nữa hỏi hắn: "Có việc?"
Úc Giản nghĩ đến chính sự mình tìm cô: "Chuyện chúng ta... kết giao, người trong ban đều biết rồi, cho nên muốn đi ăn một bữa, em tới không?"
"Tới chứ."
"Vậy anh quyết định xong thời gian rồi sẽ nói lại với em."
"Ừ."
Không ít người trong khoa của Úc Giản đều biết Sơ Tranh, nhưng trước đó là làm bệnh nhân và đối tượng bát quái, mà không phải giống như bây giờ, chân chính làm bạn gái của người đảm đương nhan sắc của bệnh viện - bác sĩ Úc.
Cho nên Sơ Tranh vừa đến, liền nhận được lời chào hỏi thân thiết từ các vị bác sĩ y tá.
Úc Giản vớt người ra, không mặn không nhạt nói: "Mọi người là tới ăn cơm, hay là thẩm vấn?"
Bác sĩ Hầu cười ra tiếng: "Bác sĩ Úc, nhìn bộ dạng khẩn trương này của cậu đi. Được rồi được rồi, mọi người đừng kích động nữa, mau ngồi xuống đi."
Người trong ban đều biết tình huống của Sơ Tranh thế nào, bác sĩ Hầu nói như vậy, mọi người tập tức tản ra ngồi xuống.
Những người này lúc đầu thảo luận về Úc Giản, cái gì mà hoài nghi hắn sẽ độc thân cả đời, thậm chí còn có người nói có lẽ hắn thích nam, vân vân...
"Lúc bác sĩ Úc vừa tới ấy, ôi, nhóm y tá nhỏ này nha, hận không thể làm mình có bệnh."
"Không khoa trương như vậy chứ." Có y tá phản bác.
"Tại sao không có?" Bác sĩ Hầu nói: "Chỉ cần bác sĩ Úc trực ca đêm, mấy người các cô bình thường hận không thể tan tầm sớm hai tiếng, lúc ấy đều dồn dập yêu cầu trực ca đêm."
Y tá không phục: "Đó là chúng tôi yêu thích công việc, các đồng chí nam các anh tư tưởng quá hẹp hòi!!"
"Lời này các cậu tin không?" Bác sĩ Hầu hỏi đồng nghiệp nam bên cạnh.
"Không quản các cậu tin hay không, dù sao tôi cũng không tin!"
"Ha ha ha..."
Có thể là bởi vì mọi người đều thích Úc Giản, cho nên những người này nói cũng không có gì kiêng kị.
Sơ Tranh nhìn đám người ồn ào nhốn nháo, nghiêng đầu nhìn Úc Giản: "Anh được hoan nghênh như thế à?"
Úc Giản sợ Sơ Tranh hiểu lầm: "Bọn họ đều nói đùa, em đừng cho là thật."
"Em không cho là thật." Cô lại không phải người ngu, những thứ này đều không phân rõ được sao.
Úc Giản: "..."
Bạn gái quá lý trí thì làm sao bây giờ.
Nửa đường Úc Giản rời đi đi toilet, lập tức có y tá nhỏ lại gần nói chuyện với cô.
"Tiểu Sơ, gọi cô như vậy được không?"
Sơ Tranh gật đầu, biểu thị tùy ý.
"Cô có thể nói cho chúng tôi biết làm sao có thể ở bên bác sĩ Úc được không? Sao có thể theo đuổi được người như bác sĩ Úc vậy? Cô truyền thụ cho chúng tôi chút kinh nghiệm đi!"
Sơ Tranh cân nhắc lại, ngay thẳng nói: "Có lẽ trước tiên cần phải có bệnh?"
Y tá: "..."
Cái điều kiện tiền đề này thật quá làm khó người ta.
Một bữa cơm này, ăn đến rất vui sướng, mọi người ăn xong hết, Úc Giản đi tính tiền, lại được cho biết đã thanh toán. Khi đám người rời đi, nhân viên phục vụ còn ở bên ngoài tặng cho mỗi người một phần điểm tâm nhỏ tinh mĩ.
Úc Giản đi ra tâm tình có vẻ hơi phức tạp, nhưng cũng không có những cảm giác khác, giống như trong tiềm thức cứ như vậy tiếp nhận rồi.
"Bác sĩ Úc tri kỷ quá cơ."
"Người nói chuyện yêu đương vào chính là không giống nha."
"Về sau khoa chúng ta lại ăn nhiều thêm một phần thức ăn cho chó, gầy đến xanh xao rồi!"
"Còn đi đâu chơi không?"
"Đi ca hát thôi, bác sĩ Úc đi không?"
Úc Giản lắc đầu cự tuyệt: "Tiểu Sơ nên đi ngủ."
Mọi người cười vang một tiếng, đủ loại ánh mắt rơi trên người Úc Giản và Sơ Tranh.
Bác sĩ Hầu phất phất tay: "Thời gian không còn sớm nữa, mọi người về nhà đi, sáng mai còn phải đi làm. Các đồng chí nam tiễn các đồng chí nữ đi!"
"Vậy chúng tôi đi trước."
"Bái bai."