➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Một tên ngốc, sau khi gia cảnh sa sút, còn có thể ngược xuôi tìm tới được đám bà con xa như các ngươi?" Lừa gạt quỷ chắc!
"..."
Cuối cùng dưới sự uy hiếp của thổ phỉ, cha Đại Ngưu mới chịu nói thật.
Người này là bọn họ nhặt được ở trên núi.
Ai biết khi tỉnh lại lại là một tên ngốc, lúc đầu cha Đại Ngưu muốn đuổi hắn đi, nhưng mẹ Đại Ngưu nói tên ngốc không biết gì cả, khi không có thêm một sức lao động.
Cha Đại Ngưu nghĩ lại, cảm thấy có đạo lý, liền đồng ý.
"Các ngươi lấy đồ vật trên người hắn?"
"Không có... Không có, tuyệt đối không có, khi nhặt được hắn, trên người hắn không có gì cả." Cha Đại Ngưu vội vã giải thích.
Sơ Tranh dẫn người đi ra ngoài.
"Bọn họ đánh hắn thế nào, liền đánh lại như thế." Sơ Tranh phân phó thổ phỉ.
Thổ phỉ nhìn hai người, tức khắc cười lên đầy âm trầm.
"Đừng đánh chết." Sơ Tranh lại căn dặn một câu.
Thổ phỉ: "..."
Cuộc sống đã mất đi niềm vui.
Quá tối tăm. ...
Lương Hán ngồi ở cửa hóng mát, thuận tiện nghe cả nhà Dương Thúy Thúy ở sát vách cãi nhau.
Giang Đại Sinh đi vay tiền, không vay được.
Hơn nữa khoản tiền kia cũng không ít, cho dù vay cũng vay không ra.
Sau khi trở về, Dương Thúy Thúy và Giang Đại Sinh không biết thế nào lại cãi nhau rùm beng lên.
Bình thường Giang Đại Sinh đến một cái rắm cũng không dám thả, ai ngờ cãi nhau ì xèo lên, lại còn rất lợi hại.
Lương Hán nghe đến say sưa vui vẻ, không còn cách nào... Thân là thổ phỉ, thời gian hiện tại của hắn quá nhàm chán.
Xa xa trông thấy có người đi về phía bên này.
Hắn lập tức đứng lên: "Sơ Tranh tiểu thư, ngươi trở về rồi. Ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì... Ôi, người này là ai vậy?"
"Chuẩn bị nước nóng và y phục."
Sơ Tranh chỉ ném ra câu nói này, liền dẫn người trở về phòng.
Lương Hán: "???"
Lấy tiền của người thì phải thay người tiêu trừ tai họa... Thay người nấu nước.
Lương Hán phiền muộn đi chuẩn bị nước nóng, đưa nước vào, rồi lại sai người đi tìm y phục đưa vào.
"Sơ Tranh tiểu thư, y phục..."
"Để xuống đi."
Lương Hán buông y phục xuống, nhìn vào trong góc một chút, người vừa rồi Sơ Tranh mang về, lúc này đang trốn trong góc, cực kỳ giống dáng vẻ vừa kinh vừa sợ của những người bị bọn họ cướp bóc.
Lương Hán không dám nhìn thêm, lui ra khỏi phòng.
Sơ Tranh thử nhiệt độ của nước một chút, đi đến góc túm người qua.
Dỗ?
Quá phí sức.
Như vậy nhanh hơn nhiều.
"Ngươi... Ngươi đã nói không đánh ta." Thanh âm của nam nhân phát run, cất giấu vẻ hoảng sợ.
"Tắm rửa." Sơ Tranh nói: "Trên người ngươi bẩn muốn chết."
"Không, không đánh ta?"
"Không đánh." Sơ Tranh giơ tay cởi y phục trên người hắn, nam nhân theo bản năng bảo vệ vạt áo, Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Nhưng mà, nếu ngươi không tắm rửa sạch sẽ, ta liền đánh ngươi."
"... Ta... Ta sạch sẽ, đừng đánh ta."
Hắn có chút bối rối buông tay ra, trong con ngươi có sương mù mông lung, tựa hồ muốn khóc.
Sơ Tranh cởi y phục của hắn ra.
Nửa người trên trần trụi, Sơ Tranh trông thấy vết thương xanh tím trên làn da hắn, rõ ràng là do bị đánh mà ra.
Sơ Tranh quay người, mở cửa.
"Lương Hán."
"Sơ Tranh tiểu thư?" Lương Hán lập tức tới.
"Đánh hai người kia thêm lần nữa."
Sơ Tranh ầm một tiếng đóng cửa lại.
Lương Hán bị gió quạt cho một mặt, hắn lơ ngơ, đánh ai? ...
Sơ Tranh trở lại bên cạnh nam nhân.
"Tự cởi quần?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Nam nhân nghiêng đầu, dường như cũng không có khái niệm nam nữ hữu biệt, hắn cho là Sơ Tranh không thích vì trên người hắn bẩn thỉu, lập tức có chút luống cuống, tay chân cũng không biết nên để vào đâu.
Sơ Tranh thấy thế, cũng mặc kệ hắn, trực tiếp lột quần xuống.
Trên đùi cũng có chút vết thương, nhưng không nghiêm trọng như trên người.
"Đi vào."
Nam nhân lập tức chống lên thùng tắm đi vào, cả người hoàn toàn chìm vào trong nước, chỉ lộ ra một khoảng từ mắt trở lên.
Con ngươi chứa đầy sương mù, bị nước nóng sương khói vấn vít, làm hốc mắt cũng nổi lên màu đỏ ửng.
Sơ Tranh kéo hắn lên: "Muốn ngạt chết mình?"
"Trốn đi." Nam nhân đột nhiên phun ra mấy chữ: "Không tìm thấy ta."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trấn an hắn: "Không cần trốn, sẽ không ai khi dễ ngươi nữa."
Nam nhân có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Sơ Tranh.
Hắn rất câu nệ ngồi trong thùng tắm, Sơ Tranh lau người cho hắn, hắn liền ngoan ngoãn phối hợp, trong miệng lẩm bẩm: "Tắm sạch sẽ, không bị đánh, tắm sạch sẽ, không bị đánh."
Sơ Tranh gội đầu và rửa mặt cho hắn.
Vết bẩn trên mặt biến mất, lộ ra mặt mày xinh đẹp của nam nhân.
Nét xinh đẹp của hắn xen giữa nam nhân và nữ nhân, mơ hồ đẹp phi giới tính.
Nhưng cặp mắt trong suốt không chứa chút tạp chất kia, làm gương mặt này nhiều hơn mấy phần thơ ngây của trẻ con.
Sơ Tranh lau mặt cho hắn, hắn liền nhìn Sơ Tranh, nhìn không chớp mắt, tựa như đang nhìn một kiện trân bảo hiếm thấy, nghiêm túc làm cho người ta có chút đau lòng.
Sơ Tranh tránh khỏi ánh mắt hắn: "Có nhớ tên của mình không?"
Nam nhân lắc đầu.
"Ngươi tên Thu Nhai." Sơ Tranh nói: "Nhớ kỹ."
Nam nhân nhu thuận gật đầu: "Thu Nhai, ta tên Thu Nhai. Ta có tên."
Hắn đột nhiên cười với Sơ Tranh.
Nụ cười kia giống như mặt trời mới mọc buổi ban mai, có chút chói mắt.
Sơ Tranh: "..."
Sau này ta phải mang theo một đứa trẻ to xác.
Rất hoảng đó.
Sơ Tranh tắm rửa sạch sẽ cho hắn, vớt ra đặt lên giường, bảo Lương Hán đưa thuốc đến, bôi thuốc cho hắn trước.
Thu Nhai đau cũng không lên tiếng, chỉ gắt gao nắm chặt chăn.
Sơ Tranh cảm thấy tốn thời gian an ủi hắn, kéo dài thời gian đau đớn, còn không bằng nhanh chóng bôi thuốc xong cho hắn.
Cho nên cô căn bản không hề an ủi hắn một câu nào.
Bôi thuốc xong, bắt đầu mặc từng kiện y phục vào cho hắn.
Ánh mắt cô bình tĩnh, tựa như người trước mặt, thật sự là đứa bé, chứ không phải là một nam nhân trưởng thành.
Đầu Thu Nhai nghiêng tới nghiêng lui, tò mò nhìn Sơ Tranh buộc dây lưng y phục cho hắn.
"Ùng ục..."
Bụng Thu Nhai đột nhiên kêu lên.
Hắn bỗng nhiên giơ tay đè chặt, luống cuống ngước mắt nhìn cô.
Sơ Tranh mặc áo choàng lên cho hắn: "Đói bụng?"
Thu Nhai cắn môi.
"Có đói bụng không?" Sơ Tranh thấy hắn có chút kỳ quái, lại hỏi một lần.
Thu Nhai vẫn không lên tiếng.
"Sao không nói gì?"
"... Không... Không thể nói... Sẽ bị mắng." Thu Nhai yếu ớt nói.
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn, tóc mềm ơi là mềm, Sơ Tranh liền đúng lý hợp tình sờ nhiều hơn hai cái: "Sau này ở chỗ ta, muốn cái gì, đều có thể nói, không cần sợ."
Thu Nhai chần chờ, ấp a ấp úng: "Cái gì... cũng đều có thể?"
"Ừ." Tốt nhất là phải bỏ tiền.
"Ta... Ta đói." Hắn thận trọng nói.
"Vậy chúng ta ăn cơm." Sơ Tranh lại sờ đầu hắn hai lần: "Tự đi giày."
Thu Nhai ngồi không nhúc nhích.
Hai tay đặt trước người, khẩn trương bóp lấy tay mình.
"Sao thế?"
"Ta..." Hắn đánh bạo nói: "Ta không biết."
"Cứ đi vào là được, có gì mà không biết?"
Dường như Thu Nhai phát giác được giọng điệu của Sơ Tranh biến hóa, hơi co rúm người lại, nhanh chóng xoay người đi giày.
Sơ Tranh phát hiện Thu Nhai thật sự không biết.
Cô hít sâu, đi qua ngồi xổm người xuống, nhận lấy giày trong tay hắn, cầm lấy mắt cá chân hắn, đi giày cho hắn.
Sơ Tranh đi giày cho hắn xong, đứng dậy, nghiêm túc nói: "Ngươi phải học, hiểu chưa?"
Cũng không biết là Thu Nhai có nghe thấy không, chỉ hoảng loạn gật đầu.
"Ra đi."
Thu Nhai túm chặt ống tay áo Sơ Tranh.