Chương 192: Vương gia vạn phúc (22)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:13

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Khụ khụ khụ..." Thiếu niên che miệng ho khan, cả người đều hơi run rẩy. Thiếu niên ho một hồi lâu, khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc, càng lộ ra vẻ tái nhợt. Sơ Tranh tiến lên, muốn giúp hắn thông khí, kết quả thiếu niên nghiêng vào bên trong, tránh khỏi tay cô. Yến Quy cúi thấp mặt xuống, chỉ lộ ra đường cong trôi chảy của cằm và một bên sườn mặt, vành tai không biết là vì ho khan hay bởi vì lạnh, mà hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt. Sơ Tranh nhìn bàn tay mình một chút. Tránh cái gì? Sạch sẽ mà! Sơ Tranh dùng một tay lôi người trở lại. Cô đang đứng, Yến Quy thì ngồi, bị cô lôi trở lại, nên Yến Quy trực tiếp dựa vào phần bụng dưới của cô. Sơ Tranh dữ dằn nói: "Tránh cái gì?" Hương thơm trên cơ thể thiếu nữ thấm vào ruột gan. Vành tai Yến Quy càng đỏ hơn. Bàn tay ấm áp lướt qua phía sau lưng hắn. Làm cơ thể hắn hơi cứng ngắc. Cổ họng ngứa ngáy khó chịu, Yến Quy che miệng ho khan không ngừng. "Khụ khụ... Trình tiểu thư, phiền ngươi buông ta ra." Yến Quy thả nhẹ giọng, nói khẽ. "Tốt hơn rồi?" Yến Quy lại cứng đờ, sau đó nghiêm mặt nhẹ gật đầu. Sơ Tranh buông hắn ra. Yến Quy lập tức chui vào trong, kéo chăn che mình lại. Đúng lúc Tiểu Quý Tử đưa canh gừng tới. Yến Quy bưng bát, dùng thìa sứ, từ từ uống canh gừng. Làn khói trắng lượn lờ làm cánh môi đỏ của thiếu niên càng thêm tươi đẹp... "Trình tiểu thư ngài cũng uống một chút chứ?" Tiểu Quý Tử bưng tới hai chén. "Ừ." Lần này Sơ Tranh ngược lại không cự tuyệt. Cô có chút khát, đặc biệt là khi nhìn Yến Quy uống canh gừng. Yến Quy uống xong canh gừng, cúi đầu, lễ phép nói: "Đa tạ Trình tiểu thư, ta muốn nghỉ ngơi, ngày khác lại đến nhà bái tạ." Đây là lệnh đuổi khách. Sơ Tranh nghe được. Cứu hắn một mạng, mà hắn lại đối đãi với mình như thế. Vật nhỏ không có lương tâm! Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn một hồi, rồi quay người rời đi. Tiểu cô nương lướt gió, khí thế hung hăng rời khỏi phòng. Tiểu Quý Tử mờ mịt nhìn vương gia nhà mình. Sao lại có cảm giác bầu không khí hơi kì quái nhỉ? "Tiểu Quý Tử." "Vương gia?" "Lấy áo choàng cho Trình tiểu thư." Vừa rồi, toàn bộ lực chú ý của Tiểu Quý Tử đều đặt trên người Yến Quy, lúc này mới nhớ tới, trên người Trình tiểu thư hình như cũng ẩm ướt. Tiểu Quý Tử lập tức đáp một tiếng: "Dạ."... Vinh Vương suýt chút nữa là chết chìm, vất vả lắm mới cứu về được, các thái y cũng không dám chậm trễ, dồn dập canh giữ ở ngoài điện, chỉ sợ Vinh vương có chuyển biến xấu. "Đang bình yên sao lại suýt chết đuối chứ?" Một thái y nghi hoặc. "Hồ nước kia không sâu lắm, Vinh vương cũng biết bơi, cho dù không cẩn thận rơi xuống thì cũng không đến nỗi chết đuối mà." Một thái y khác phụ họa. "Ai nói không phải..." Các thái y đều cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào thì không thể nói rõ. Chỉ có thể chờ Vinh vương tỉnh lại. Trong điện, Sơ Tranh bưng một cái chậu gỗ, leo cửa sổ tiến vào. Trong chậu gỗ là một mảng đen sì, vừa nhìn thì tưởng là nước mực, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện bên trong đều là vật sống. Một đống đỉa lúc nhúc, làm người ta nhìn mà tê dại cả da đầu. Cái này chậu gỗ này chính là chậu mà lúc ấy Vinh vương kêu tùy tùng bưng tới. Sơ Tranh tìm thấy ở ngoài điện. Cô mặt không cảm xúc bưng chậu gỗ đi đến bên giường Vinh vương. Một tay xốc chăn bông trên người Vinh vương lên, rồi trực tiếp đổ cả chậu đỉa vào. Dám bắt nạt thẻ người tốt của ta này! Chơi chết con chó điên nhà ngươi! Sơ Tranh đổ hết đỉa ra, rồi nhảy cửa sổ rời đi. Nghe nói sau nửa đêm, khi thái y đi vào kiểm tra, mới phát hiện trên giường Vinh vương toàn là đỉa. Một đám thái y hơn nửa đêm tụm lại bắt đỉa. ... "Các ngươi làm gì vậy!" Âm thanh kinh hoảng của Tiểu Quý Tử vang lên. Phanh —— Cửa điện bị người đá văng, ngự lâm quân xông vào gian phòng, đi thẳng đến chỗ Yến Quy. Yến Quy vừa tỉnh ngủ, mơ màng nhìn đám người xông tới. Ngự lâm quân không có chút tôn kính nào, trầm mặt hỏi: "Lục vương gia, đêm qua ngươi ở đâu?" "Ở trong phòng." Yến Quy so với thường ngày không có gì khác biệt. Ngự lâm quân đánh giá gian phòng một chút: "Có người làm chứng không?" Tiểu Quý Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết là có chuyện lớn. Hắn vội vàng nói: "Vương gia rơi xuống nước, thân thể suy yếu, tối qua nô tài năm lần bảy lượt đi mời thái y, rất nhiều người có thể làm chứng." Ngự lâm quân cho người đi đối chứng. Kết quả đúng như lời Tiểu Quý Tử nói, thân thể Yến Quy không tốt, cũng là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Ngự lâm quân khí thế hung hăng đến, rồi lại khí thế hung hăng rời đi. Yến Quy bảo Tiểu Quý Tử đi thăm dò tình hình bên ngoài một chút. Chuyện của Vinh vương toàn bộ hành cung đều biết, nên Tiểu Quý Tử rất nhanh đã mang được tin tức về. "Vương gia, ngài nói xem ai mà to gan như vậy, dám làm thế với Vinh vương? Thiếu chút nữa là lấy mạng Vinh vương rồi." Đầy một giường toàn là đỉa, chỉ nghe thôi mà đã thấy tê dại cả da đầu. Yến Quy dựa vào đầu giường, trong đầu không tự chủ được hiện lên một thân ảnh. "Vương gia?" Tiểu Quý Tử cẩn thận kêu một tiếng. "Ta mệt rồi." "..." Tiểu Quý Tử dò xét thần sắc của Yến Quy: "Vậy vương gia ngủ thêm một lúc đi." Tiểu Quý Tử lui ra khỏi phòng. Đứng ở ngoài điện lắc đầu, sao hôm nay vương gia cũng kì quái thế nhỉ? ... Hoàng đế ra lệnh cho ngự lâm quân phải bắt được hung thủ làm Vinh vương ra như thế. Nhưng tra tới tra lui, vẫn không điều tra ra được gì cả. Đỉa là do Vinh vương phái người bắt về. Lúc ban đêm có một đám thái y canh giữ bên ngoài, ngoài ra còn có ngự lâm quân và tùy tùng của Vinh vương trông coi, có thể nói là đến một con ruồi cũng không bay vào được. Vậy cái chậu đầy đỉa kia, sao lại chạy được đến bên giường Vinh vương chứ? Chuyện này rất cổ quái, làm mọi người trong hành cung có chút hoảng loạn. Trình Tiêu và Vinh vương lần lượt xảy ra chuyện. Hoàng đế đã tàn bạo đến mức các đại thần cũng áp không được nữa. Cũng may giờ lành của lễ cầu phúc đã đến, khó khăn lắm mới giữ chặt được sự tàn bạo của Hoàng đế. Nhưng vào thời điểm cầu phúc lại xảy ra vấn đề nữa. Tế phẩm của lễ cầu phúc không thấy đâu cả. Vất vả lắm mới chuẩn bị tốt tế phẩm lần nữa, thì đang cầu phúc giữa chừng lại mưa to. Từ xưa tới nay chưa từng thấy ai cầu phúc mà gặp tình huống như vậy, làm đám người sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Giống như trời cao cũng bất mãn với lần cầu phúc này vậy. Triều thần và tế quan đều cảm thấy đây là điềm không may. Lửa giận Hoàng đế tích tụ bấy lâu đột nhiên bùng nổ, liên tiếp chém mấy người. Cầu phúc phải diễn ra liên tục trong vòng nửa tháng, trong quá trình đó Hoàng đế liên tiếp giết người, làm đám triều thần tức giận đến mức nôn ra máu, nhưng lại không dám nhiều lời, vì sợ bạo quân một lời không hợp lại chém luôn bọn họ. Nửa tháng này toàn bộ hành cung đều lộ ra một cổ áp lực nặng nề, khiến cho mọi người không thở nổi. Quá trình cầu phúc rườm rà, nữ quyến và đám đại thần lại không ở cùng một nơi, bởi vậy nửa tháng này, Sơ Tranh cơ hồ chưa từng thấy Yến Quy. Thẻ người tốt cũng không quá muốn gặp cô... Sơ Tranh suy nghĩ vấn đề này, rồi đi về phía tẩm điện của Yến Quy. "Diệp Tướng quân, ngươi buông ta ra." "Tiêu Tiêu, nàng nghe ta nói..." "Diệp tướng quân, nam nữ thụ thụ bất thân, hiện tại ta là nữ nhân của bệ hạ, xin hãy buông ta ra." Vì Sơ Tranh không muốn bị người ta trông thấy, nên cô chọn một con đường vô cùng vắng vẻ trong hành cung. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô ngừng lại, nhìn quanh bốn phía, rồi lén lút đi về hướng âm thanh truyền tới. Cô ngồi xổm sau lùm cây, nhìn về phía bên kia. Chỗ này là một hòn núi giả, thập phần u tĩnh, nếu như không phải Trình Tiêu hơi kích động, thì có lẽ Sơ Tranh cũng không nghe thấy. Một tướng quân tuấn mỹ trẻ tuổi lôi kéo Trình Tiêu ung dung hoa quý. Sắc mặt Trình Tiêu nhìn có vẻ cực kỳ kháng cự, nhưng thân thể lại hết sức thành thật, một chút ý tứ phản kháng cũng không có. Sơ Tranh: "..." Tốt xấu gì ngươi cũng phải phản kháng tượng trưng một chút chứ! Diễn kịch phải diễn cho trót nha! Sao lại không chuyên nghiệp như thế được! Diệp Dương thành khẩn xin lỗi Trình Tiêu, nói lúc trước không phải y không muốn cứu nàng ta, mà là vì y không có cách nào cả. Hoàng đế là vua của một nước. Y thân là thần tử, kháng chỉ là tử tội. Trình Tiêu vừa khóc vừa mắng. Hai người nói qua nói lại một hồi rồi ôm chầm lấy nhau.