➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Bên ngoài có tiếng gì thế?"
Mới sáng sớm Lăng Thụ đã nghe thấy âm thanh rất lớn bên ngoài, náo nhiệt giống như ăn tết.
Trương Tiểu Bình bày ra một gương mặt mo nhăn nhó: "Lăng Quân về, đều đi nịnh bợ người ta chứ sao."
Những năm này Lăng Quân lăn lộn không tệ, cửa hàng cũng mở được dây chuyền.
Người đi cùng cậu ta bây giờ đều là ông chủ, ngay cả người thân của bọn họ cũng có lợi ích theo, ở trong thôn được sống cuộc sống tốt.
Trước kia người trong thôn xem thường người ta, bây giờ người ta đều là ông chủ lớn cả rồi.
Lăng Quân và một người anh em khác, sáng sớm hôm nay đã lái xe trở về, người của toàn thôn đều không làm việc, mà vây quanh xem đồ cậu ta mang về.
"Có phải Lăng Quân đi theo Đại Nha không." Lăng Thụ nói.
"A, người ta đều đã không nhận ông nữa rồi, bây giờ nó có tiền, lấy về một xu cho ông chắc? Nó chính là một con sói mắt trắng."
Lăng Thụ hối hận: "Năm đó nếu không phải tôi bất công..."
Ông ta làm sao biết nha đầu kia, sẽ có tiền đồ lớn như vậy.
Lăng Thụ hối hận không phải vì ông ta bất công, mà hối hận vì ông ta không biết cô con gái kia sẽ có tiền đồ lớn như vậy.
"Bà đi gọi Lăng Quân tới, tôi hỏi nó về Đại Nha một chút."
"Muốn đi thì ông tự đi đi." Trương Tiểu Bình không chịu đi.
Cuối cùng Lăng Thụ gọi một tiểu bối, đi gọi Lăng Quân đến.
"Chú, chú gọi tôi à?" Lăng Quân mặc loại quần áo Lăng Thụ chưa từng thấy bao giờ, nổi bật lên vẻ tuấn tú lịch sự của cậu ta, không còn khí chất lưu manh như khi còn ở trong thôn, mà có khí chất nho nhã của nhân sĩ thành công.
"Có tiền đồ quá..." Lăng Thụ bảo Lăng Quân ngồi: "Cháu ngồi đi, ngồi xuống."
Lăng Quân tìm một chỗ ngồi xuống: "Chú, chú tìm tôi làm gì?"
"Chú chỉ muốn hỏi một chút... Đại Nha... Thế nào rồi?"
Lăng Quân nói: "Chị rất tốt."
Chỉ thích mua đồ loạn.
Anh rể cũng sắp bị cô bức điên rồi.
"Tốt... Tốt là được rồi." Dường như Lăng Thụ cũng không biết nên nói gì.
Bây giờ ông ta còn mặt mũi nào mà nói gì nữa, lúc trước đối xử với cô như vậy...
Lăng Quân nói vài lời với Lăng Thụ, để lại một phong thư: "Chú, chú bảo trọng nha."
Lăng Thụ chờ sau khi cậu ta rời đi, mở phong thư ra, bên trong có chút tiền.
Nếu như là trước kia Lăng Quân không thể nào cho bọn họ tiền, nhưng sau khi làm ăn buôn bán, biết có một số chuyện kỳ thật cũng chỉ có thể như thế.
Chút tiền này đối với bọn họ mà nói, cũng không giàu lên được.
Coi như thương hại bọn họ thôi.
Lăng Quân trở về là vì thay những người khác tặng đồ, lúc ban đêm liền đi.
-
Thành phố.
Trước cửa hàng bách hóa, một cỗ xe màu trắng dừng lại, cửa xe mở ra, một cô gái mặc váy đỏ đẩy cửa đi ra ngoài.
Thân ăn mặc và khí chất kia, người không biết còn tưởng là minh tinh.
Cô gái đi vào cửa chính của cửa hàng.
Cửa hàng chia làm mấy khu vực, đều có người bán hàng.
Cô gái đi lên bậc thang, có lẽ là có người thấy cách ăn mặc của cô không tầm thường, trực tiếp chạy tới.
"Xin chào, ngài muốn xem gì?"
"Tôi tìm Văn Thanh."
Giọng nói cô gái lạnh lẽo vắng vẻ, giống như châu ngọc va chạm vào khay ngọc, mát lạnh sạch sẽ.
Người kia hơi kinh ngạc: "Quản lý Văn à?"
"Ừ."
Người kia tò mò nhìn Sơ Tranh: "Xin hỏi, ngài là gì của quản lý Văn?"
Quản lý Văn rất chán ghét giống cái tìm hắn...
"Phu nhân của hắn."
"!!!"
Quản lý Văn đẹp trai nhiều tiền, vừa đến đã được không ít thiếu nữ để mắt tới.
Đáng tiếc bình thường quản lý Văn nhìn qua có chút âm u, trừ chuyện làm ăn, hắn cơ hồ sẽ không nói những lời khác.
Đám con gái trông thấy hắn liền sinh e sợ.
Bọn họ vẫn cho là quản lý Văn độc thân, không nghĩ tới quản lý Văn đã có phu nhân!!
"Mời ngài tới bên này..."
Người kia đưa Sơ Tranh đến văn phòng của Văn Thanh.
Văn Thanh đang nói chuyện với người khác, thấy Sơ Tranh tới, đôi mắt đột nhiên sáng lên, trên mặt lộ ra mấy phần ý cười: "Sao em lại tới đây?"
Giọng điệu Sơ Tranh rất lạnh nhạt: "Anh đang họp?"
"A. Không họp, mọi người đi làm việc trước đi." Hắn nói với mấy người trong phòng làm việc.
Người của phòng làm việc đại khái chưa từng thấy bộ dạng này của Văn Thanh, dồn dập bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ, lề mà lề mề đi ra khỏi văn phòng.
Sơ Tranh chờ bọn họ rời đi, lúc này mới đi vào.
"Bảo bảo, sao em lại tới đây?" Văn Thanh đóng cửa lại, trực tiếp ôm cô: "Có phải nhớ anh không?"
Hắn cọ trên cổ Sơ Tranh hai lần, lại hôn cô một chút.
Sơ Tranh cảm giác như mình bị một con chó lớn vừa liếm vừa cắn.
"Nghĩ gì đó, mới mấy tiếng không gặp." Sơ Tranh lấy ra một phần văn kiện: "Hôm nay là lễ tình nhân."
"Ừ?" Văn Thanh nhìn về phía văn kiện cô lấy ra: "Bảo bảo, anh nhớ mà, chờ anh tan tầm..."
"Tặng quà cho anh nhân ngày lễ tình nhân." Sơ Tranh giao văn kiện cho hắn.
Văn Thanh: "..." Có chút dự cảm không tốt.
Văn Thanh buông Sơ Tranh ra, mở văn kiện ra nhìn vài lần.
Thật lâu sau mới trùng điệp thở ra một hơi: "Bảo bảo, em như vậy anh rất khó làm việc."
Hắn đến chỗ nào làm cô liền mua chỗ đó.
Đây là chuyện gì?
Lúc vừa mới bắt đầu rất nhiều nơi đều thuộc quốc doanh không mua được, cô còn có thể khống chế một chút.
Bây giờ chính sách triệt để buông ra, cô muốn mua chỗ nào liền mua chỗ ấy.
"Quà em tặng anh, anh có muốn hay không là chuyện của anh." Sơ Tranh sờ đầu hắn, khuôn mặt nhỏ kéo căng quá chặt chẽ.
Tóc của thẻ người tốt càng sờ càng thấy mềm nha.
"Bảo bảo, tóc rối đó."
Sơ Tranh sửa sang lại cho hắn.
-
Bên ngoài phòng làm việc.
Mấy người tụ tập bát quái.
"Người vừa rồi đi vào là phu nhân của quản lý Văn à?"
"Quản lý Văn thế mà đã kết hôn rồi..."
"Phu nhân của hắn thật đẹp, còn có khí chất, khi vừa trông thấy, tôi còn tưởng là minh tinh."
"Mọi người không nhìn thấy đâu, khi quản lý Văn trông thấy phu nhân hắn ấy, quả thực chính là hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn chính là hai người khác nhau."
Quản lý Văn mà bọn họ trông thấy quả thực chính là đại ma đầu.
Kết quả ở trước mặt phu nhân nhà hắn, lập tức biến thành một chú chó con.
Sự tương phản này cũng quá lớn rồi.
Cạch ——
Cửa phòng làm việc mở ra, mấy người lập tức quay người đứng dán vào tường.
"Em cẩn thận một chút."
Sơ Tranh phất phất tay, ra hiệu hắn không cần tiễn: "Tan tầm tới đón anh."
"Được."
Đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, sắc mặt Văn Thanh lập tức trầm xuống: "Mấy người ở đây làm gì?"
"Quản lý Văn, cái kia, tôi đi ngang qua..."
"Tôi cũng đi ngang qua."
"Tôi..."
Văn Thanh: "Vào họp."
"..." Không phải ngài vừa nói không họp sao?!
Lúc họp có người không cẩn thận nhìn thấy phần văn kiện còn chưa khép lại trên bàn, đợi cuộc họp kết thúc, nhân viên trong nháy mắt vỡ tổ.
Chỗ này của bọn họ, lại là của quản lý Văn sao?
Nếu như bọn họ nhớ không lầm, trước đó lúc họp, trên mặt bàn không có phần văn kiện này, là sau khi phu nhân hắn đi mới có...
Lượng tin tức này quá lớn, bọn họ có chút không xử lý nổi.
Rất nhiều năm về sau, Văn Thanh đã là chủ tịch công ty.
Trong vòng tròn còn lưu truyền một cái truyền thuyết, nói lúc trước Văn Thanh làm việc, đi làm ở đâu, chỗ đó liền bị thu mua.
Có người hỏi hắn có phải thật vậy hay không.
Văn Thanh cũng không che giấu, trực tiếp biểu thị là phu nhân hắn làm ra, làm cho hắn chỉ có thể tự mình lập nghiệp.
Đám người: "..." Sau đó anh liền trở thành đại lão trong nghề sao?
Sau đó ở thời đại internet phát triển, có người biểu thị đây chính là: Không cố gắng lập nghiệp, sẽ phải về nhà kế thừa gia sản hàng tỉ mà phu nhân cho tôi.