➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhân cơ hội này, gần như làm cho Ti Tàng sờ hết toàn bộ đồ trong nhà một lượt, nhưng vẫn không có nhắc nhở thu thập được tư liệu.
Sơ Tranh có chút sầu muộn.
Đạo cụ là thứ gì đây?
Sơ Tranh cũng không muốn giày vò Ti Tàng thật, cho nên ngày hôm sau cô đã mua điện thoại mới cho Ti Tàng.
Ti Tàng nhìn chằm chằm cái hộp kia hồi lâu, trầm mặc lui về phía sau, trên trán viết mấy chữ to "ngươi đừng mơ".
"Tặng anh." Sơ Tranh điểm lên hộp một cái: "Không thu phí."
"Ngươi sẽ tốt thế à?" Đối với chuyện này Ti Tàng biểu thị hoài nghi.
"Tôi vẫn luôn tốt như vậy." Sơ Tranh thu tay lại: "Nếu như tôi không tốt, thì đã sớm giao anh cho phòng thí nghiệm đổi tiền rồi."
"..."
"Anh cho rằng ai nhìn thấy anh thế này... Cũng sẽ chấp nhận chứa chấp anh sao?" Thẻ người tốt thế này thật đúng là có không ít người sẽ chứa chấp... Ta chỉ lừa gạt thẻ người tốt một chút, hi vọng không bị sét đánh.
"Bản vương làm sao?" Ti Tàng không vui: "Ngươi biết bao nhiêu yêu..."
"Đây là xã hội con người."
Ti Tàng kẹt lại.
Bốn chữ xã hội con người giống như tảng đá, ầm ầm áp hắn xuống.
Xã hội con người quá đáng ghét!!
"Anh có cần không?" Sơ Tranh không kiên nhẫn được nữa: "Không cần thì tôi lấy đi."
Ti Tàng đè hộp điện thoại lại, khẽ túm về phía hắn: "Ngươi không bắt bản vương làm chuyện gì kỳ quái đấy chứ?"
Sơ Tranh ném cho Ti Tàng một ánh mắt lạnh lùng.
Nếu ta thật sự muốn làm gì, thì mi cho rằng mi có thể chạy trốn được sao?
-
Ti Tàng cũng không cần Sơ Tranh dạy, tự học xong cách dùng điện thoại và các loại phần mềm trong điện thoại, ngày nào cũng có đủ loại ngôn ngữ mạng phát ra từ miệng Yêu Vương đại nhân.
"Buổi tối không được phép chơi điện thoại." Sơ Tranh cảm thấy cần phải hạn chế một chút.
"Bản vương muốn..." Chơi thì chơi, ngươi quản được sao?!
Sơ Tranh không cho Ti Tàng cơ hội nói dứt lời: "Tối nay vào phòng tôi ngủ."
"..."
Ti Tàng ném di động cho Sơ Tranh, không chơi thì không chơi.
Sơ Tranh: "..."
Mặc dù Ti Tàng giao điện thoại ra rồi, nhưng vẫn bị Sơ Tranh bắt vào phòng ngủ.
Ti Tàng dựa vào cửa, kháng cự nhìn cô: "Ngươi đừng có mơ nữa, bản vương tuyệt đối sẽ không cùng loại người thèm muốn thân thể bản vương như ngươi..."
Sơ Tranh trải chăn nệm dưới đất: "Anh ngủ giường."
Giày vò mấy lần là được rồi, nên chiều thì vẫn chiều thôi.
Ti Tàng nhíu mày: "Không phải ngươi muốn nửa đêm bò giường bản vương... Ngươi làm gì!"
Quả nhiên nữ nhân này thèm muốn thân thể hắn mà!
Cô gái ấn lấy Ti Tàng, mặt mũi tràn đầy khí thế hung ác uy hiếp: "Anh còn nói nhảm nữa tôi sẽ đập chết anh, lên giường!"
Ti Tàng: "..."
Chẳng biết tại sao Ti Tàng lại không nổi giận, vượt qua Sơ Tranh, trực tiếp bò lên giường.
Còn chưa nằm xuống, Ti Tàng đã bắt đầu bắt bẻ: "Giường này quá nhỏ, chân ta..."
Một ánh mắt của Sơ Tranh vừa quét ngang qua, gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Ti Tàng tức giận kéo chăn qua, trực tiếp che đầu lại.
So với tỉ lệ thân thể của Ti Tàng thì giường đúng là hơi nhỏ thật.
Dù sao gian phòng cũng chỉ lớn có từng ấy, không gian không cho phép.
Sơ Tranh tắt đèn, ngồi dưới đất xem điện thoại.
Giọng nói của Ti Tàng sâu kín vang lên: "Không phải ngươi nói không được phép chơi điện thoại sao?"
"Tôi là tôi, anh là anh." Chúng ta không giống nhau.
Ti Tàng ngồi dậy, không phục: "Khác nhau chỗ nào?" Dựa vào cái gì mà ngươi có thể chơi, bản vương thì không thể!
"Nói về hướng nhỏ thì tôi là người, anh là yêu." Sơ Tranh ngừng một chút: "Còn nói theo hướng lớn, điện thoại là tôi bỏ tiền ra mua. Điểm cuối cùng, anh phải nghe lời tôi."
Ti Tàng: "..."
Ti Tàng hít sâu một hơi, vài giây sau, khí thế hung hăng nằm xuống.
"Có ánh sáng bản vương không ngủ được!"
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Không phải anh trùm kín đầu rồi à."
Ti Tàng: "Thị lực tốt trách bản vương chắc?"
Sơ Tranh: "..."
Ồ, mi còn nhìn xuyên thấu được cơ đấy?
Sơ Tranh biết Ti Tàng đang gây chuyện, nhưng nếu cô không tắt điện thoại, thì con hàng này có thể giày vò ra nhiều chuyện hơn nữa.
Cho nên Sơ Tranh tắt điện thoại, nằm xuống ngủ.
Gian phòng dần dần yên tĩnh lại.
Tiếng động Ti Tàng lật tới lật lui lập tức lộ ra cực rõ ràng.
Sơ Tranh: "..."
Trên giường có rận sao?
Ti Tàng lật một hồi, cuối cùng vẫn ngồi dậy: "Này, người nhà của ngươi đâu?"
Sơ Tranh giơ tay, vỗ vỗ mép giường: "Ở đây."
Ti Tàng không hiểu thấu nhìn cái giường nhỏ hẹp này: "Người nhà của ngươi là giường?" Chẳng lẽ đây là yêu tinh?
Sơ Tranh thu tay lại, giọng nói không nhẹ không nặng: "Người trên giường."
"..."
May quá may quá, bản vương là yêu.
Từ từ...
Trên giường trừ hắn ra thì không còn ai khác mà?
Ti Tàng cảm thấy có chút gì đó là lạ, nhưng hắn cảm thấy không thể hỏi, mặc dù không biết vì sao, nhưng trực giác chắc chắn sẽ không hại hắn.
Ti Tàng: "Bản vương hỏi cha mẹ của ngươi."
Sơ Tranh dùng một câu oán về: "Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì, chúng ta thân đến mức có thể trao đổi tin tức về người thân rồi à?" Mẹ nó ta không muốn hơn nửa đêm còn đi kể chuyện xưa cho mi nghe, mi không buồn ngủ nhưng ta thì có đấy!
Ti Tàng: "..." Không thân, chúng ta không thân.
Ti Tàng quả quyết ngậm miệng.
-
Sơ Tranh bị Vương Giả ép kinh doanh, bây giờ fan hâm mộ đã tăng đến năm trăm ngàn.
Cô cũng không livestream về linh dị gì, lần nào live cũng tặng quà cho người khác.
Có người đại khái là ôm tâm lý mình không thể tiêu tiền, thôi thì nhìn người khác tiêu vậy.
Mà có người chỉ thuần túy muốn xem xem rốt cuộc cô có thể tiêu được bao nhiêu tiền.
Còn một phần nhỏ thù giàu, nói cô là người của nền tảng live tới lừa gạt.
Đối với những ngôn luận này, xưa nay Sơ Tranh không hề để ý tới.
Tiêu tiền của Vương bát đản, cứ cho người khác nói thôi.
Sơ Tranh đúng giờ online kinh doanh, fan hâm mộ vừa đủ thì lập tức kết thúc công việc, còn nghiêm cẩn hơn cả quẹt thẻ đi làm.
Mắt thấy fan hâm mộ càng ngày càng nhiều, độ nổi tiếng cũng dần dần tăng vọt, mỗi lần live đều có thể xuất hiện trên trang chủ của nền tảng.
Thế là bên nền tảng live liên hệ với cô, muốn ký một bản hợp đồng.
Sơ Tranh không có ý nguyện này.
Cô cũng không muốn livestream gì, đều là do Vương bát đản ép.
Cho nên mới đầu Sơ Tranh không để ý, nhưng đối phương rất có thành ý, liên hệ nhiều lần.
Cuối cùng dưới sự khuyến khích của Vương Giả, Sơ Tranh không thể không đi.
"Ngươi đi ra ngoài?" Ti Tàng nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Ngươi đi ra ngoài làm gì?"
Cô rất ít khi đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều có người đưa đồ tới cửa.
"Làm việc."
Ti Tàng suy nghĩ hai giây: "Bản vương cũng đi."
"..." Sơ Tranh quan sát hắn trên dưới vài lần: "Thay bộ quần áo này đi."
Ti Tàng: "..."
Ti Tàng là Yêu Vương đại nhân đã biết lên mạng chơi đùa, cũng học được các loại ngôn ngữ mạng, tất nhiên biết xã hội hiện đại hiếm có người ăn mặc kiểu này.
Ti Tàng không muốn thay lắm, nhưng cuối cùng vì sự dụ hoặc của ra ngoài nhìn thế giới nên vẫn thay quần áo.
Sơ Tranh chuẩn bị cho hắn không ít quần áo.
Từ trang phục đơn giản đến trang trọng, cái gì cần có đều có.
Ti Tàng chọn một bộ quần áo thoải mái làm bằng sợi tổng hợp dễ chịu, nhưng đáng tiếc so với quần áo của hắn thì những sợi tổng hợp này vẫn rất khó chịu.
Sơ Tranh cũng rất bội phục trình độ kén chọn của Ti Tàng.
Mi không phải Yêu Vương, mi là công chúa Yêu tộc thì có!!
"Quần áo của anh làm bằng thứ gì thế?" Sơ Tranh thuận miệng hỏi một câu.
Ti Tàng có chút đắc ý: "Giao tiêu, bộ tộc giao nhân sinh ra từ biển sâu, chỉ có đại yêu như bản vương mới có thể cướp... Sử dụng."
Sơ Tranh: "..." Mi vẫn nên mặc thứ này đi.
Ti Tàng liếc Sơ Tranh một cái, thấy cô không chú ý tới lời vừa rồi mình nói, khẽ thở phào trong lòng.
Quay đầu lại cảm thấy không thích hợp.
Hắn cướp thì làm sao?
Còn sợ cô biết à?
Đồ của Yêu tộc chính là cướp mà có đấy!