➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngoài hành lang yên tĩnh như chết.
Kỷ Hữu Đường cũng không ở đó.
Tiểu mập mạp và đầu trọc phi thường ăn ý thò đầu ra nhìn, sau khi không phát hiện ra gì khác thường, đuổi theo sát Sơ Tranh.
Hai người đã quên hết rồi, trước đó là ai nói, sẽ bảo vệ Sơ Tranh.
Sơ Tranh đi về phía phòng học tiếp theo.
Bàn trong phòng học này đều đổ hết xuống đất, giống như từng trải qua một trận đánh nhau.
Sơ Tranh còn phát hiện vết máu màu nâu đen ở trên tường.
Có bắn ra thành hình dạng, cũng có vết máu do ngón tay bôi lên.
Phòng học trên hành lang này, đều là lớp 10.
Sơ Tranh không tìm được manh mối gì hữu dụng, cô chuẩn bị tiếp tục đi xuống lầu dưới.
Vừa đi đến cửa phòng, đầu trọc đột nhiên ngăn cô lại.
"Có âm thanh."
Phương hướng cầu thang có tiếng bước chân.
Nghe động tĩnh kia, không quá giống như tiếng người bình thường đi đường.
Zombie!
Trong đầu ba người đồng thời hiện lên một chữ này.
Hơn nữa nghe thanh âm, là đi về phía bọn họ bên này.
"Em gái nhỏ, em không phải là Tử Thần đấy chứ?" Tiểu mập mạp hậu tri hậu giác hỏi một câu.
"Không phải."
Cũng không biết tiểu mập mạp có tin hay không, anh ta lấy vũ khí từ trong ba lô ra, đưa cho đầu trọc.
Đầu trọc nói với Sơ Tranh: "Lát nữa em đứng đằng sau chúng tôi đi."
Sơ Tranh: "..."
Lăn lộn 12 vòng trò chơi, hai người này nhìn như hơi đần, nhưng cũng không phải đần thật.
Bọn họ đứng ở cửa ra vào, nghe động tĩnh bên ngoài.
Càng nghe càng thấy không đúng.
"Động tĩnh này không đúng lắm nha..." Tiểu mập mạp nói thầm một tiếng: "Có phải là nhiều lắm không?"
Đầu trọc nuốt một ngụm nước bọt.
Động tĩnh lớn như vậy, có tới bao nhiêu zombie?
Đầu trọc nghĩ đến cũng thấy tê cả da đầu.
"Hi vọng bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta." Tiểu mập mạp nói.
Rầm ——
Cửa bị đâm đến chấn động.
"Mẹ!"
Đầu trọc chửi nhỏ một tiếng.
Cửa bị zombie đâm đến vang lên tiếng rầm rầm, còn có tiếng rống làm người ta sợ hãi.
"Đánh không?"
"Đánh cái rắm, nhiều như thế, muốn chết à!" Đầu trọc vừa mắng vừa đẩy cái bàn tới chặn cửa.
Cửa phòng học này cũng coi như rắn chắc, tạm thời không có ý tứ muốn bãi công.
"Tìm xem có đường ra nào khác không."
Cửa sổ bị người ta dùng tấm ván gỗ cố định từ bên trong đến sít sao, căn bản không mở ra được.
Toàn bộ phòng học, trừ hai cánh cửa trước sau, thì không còn cửa ra vào nào khác.
"Sớm biết thế tôi đã mua quả lựu đạn!"
Sơ Tranh nghe mà thấy kinh dị.
Thứ đồ chơi này có thể mua được luôn?
Quá xã hội đen rồi!
Chính vào thời điểm hai người đằng kia đang nghĩ cách, Sơ Tranh ôm cái ghế, dùng nó đập vào cửa sổ bên kia.
Đầu trọc nhìn thấy, nhưng chỉ cảm thấy Sơ Tranh đang uổng phí sức lực.
Vừa rồi anh ta đã xem qua, tấm ván gỗ chặn cửa sổ này rất dày.
Ầm choang ——
Tấm ván gỗ và cả thủy tinh bên ngoài cùng nhau vỡ vụn.
Sơ Tranh lại đập hai cái, dễ dàng dọn ra một không gian có thể ra ngoài.
Đầu trọc và tiểu mập mạp trợn mắt há mồm.
Đậu... má!!
Sơ Tranh đứng ở bên cửa sổ, dễ dàng trông thấy người phía dưới.
Kỷ Hữu Đường ngồi trên bồn hoa ở phía dưới, đang ngửa đầu nhìn lên trên này.
Thấy Sơ Tranh thò đầu ra, anh ta lập tức giơ tay ra quơ quơ.
"Em gái, tặng em quà gặp mặt nha - "
"..."
Chờ đó!
Sơ Tranh trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống.
Rõ ràng Kỷ Hữu Đường sững sờ, anh ta lập tức đứng dậy, chạy về một phương hướng.
Không biết có phải Kỷ Hữu Đường có thẻ bài đạo cụ không, Sơ Tranh đuổi theo, nhưng không nhìn thấy người.
Đầu trọc và tiểu mập mạp cũng nhảy từ cửa sổ xuống.
Ngay lúc bọn họ chạy ra, chỗ cửa lớn ở lầu dạy học, có hai người đồng thời chạy đến.
"Chạy mau!!"
"Má ơi!"
Phía sau hai người kia là zombie đi theo.
Ngao ngao chạy như bay.
Những con zombie này cũng không giống như các zombie khác.
Tốc độ của bọn nó cực nhanh.
Trên sân điền kinh nên có một chỗ cho bọn chúng cắm dùi.
Hơn nữa theo quan sát lúc này, bọn chúng cũng không sợ ánh nắng.
Sơ Tranh không có ý định chạy, nhưng tiểu mập mạp và đầu trọc xông lại, kéo cô chạy về phía trước.
-
Sơ Tranh bị ép chạy trốn vào nhà ăn trường học.
Cửa lớn bị hợp lực chắn lại, zombie ở bên ngoài nhảy nhót một hồi, có lẽ cảm thấy lấy răng lợi của bọn chúng thì không thể cắn nổi cửa lớn bằng kim loại, cuối cùng hậm hực rời đi.
Chờ tất cả zombie đi hết, mấy người này mới ngồi sập xuống đất.
Đối diện là một nam một nữ.
Nam như một thành phần trí thức tinh anh, nữ thì giống học sinh.
"Hai người là người mới à?" Đầu trọc hỏi bọn họ.
"Tôi... Tôi vòng thứ ba." Trả lời chính là người nam: "Cô ấy là vòng thứ hai."
"Chào... chào mọi người." Nữ sinh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói chuyện cũng run rẩy.
Vừa tới đã gặp gỡ phó bản hung tàn như vậy.
Không bị dọa sợ đến co quắp, còn có thể chạy thì đã coi như không tệ rồi.
"Hai người rút được thẻ bài gì?"
Mặc dù biết người chơi rút trúng Tử Thần sẽ không nói ra.
Nhưng hỏi một chút, nói không chừng có thể nhìn ra một chút mờ ám khi đối phương trả lời.
Người nam rất bằng phẳng: "Người chơi bình thường."
Nữ sinh dường như còn chưa trở lại bình thường, suy yếu phụ họa một tiếng: "Tôi cũng thế."
Mấy người làm quen một chút.
Người nam như trí thức tinh anh kia tên Hà Minh Húc, nữ tên là Nhậm Xảo.
Sơ Tranh ngồi trên một cái bàn ở nhà ăn, không có ý tứ bắt chuyện với bọn họ.
"Cô ấy là..."
"Cô ấy..." Tiểu mập mạp tạm ngừng.
Nói mới nhớ, cô tên gì ấy nhỉ?
Hình như quên hỏi.
"Sơ Tranh."
Khi tiểu mập mạp nhìn tới, Sơ Tranh báo lên tên của mình.
Bởi vì Sơ Tranh nhìn có vẻ khó tiếp cận, cho nên không ai quấy rầy cô.
Cuối cùng bọn họ xác định tạm thời cùng nhau hành động.
Hà Minh Húc và Nhậm Xảo đều lựa chọn tìm manh mối lấy chìa khóa qua ải, không đi con đường xử lý tất cả người chơi để thượng vị.
Chìa khóa qua ải không nhất định là ở cùng một nơi.
Nhưng trước mắt manh mối mấu chốt là giống nhau.
Chỉ cần tìm ra manh mối mấu chốt, thì nơi cất giấu chìa khóa sẽ rất dễ dàng tìm được.
Mọi người cùng nhau tìm thì an toàn hơn, cũng nhanh hơn.
Vào lúc bọn họ nghỉ ngơi, Sơ Tranh tản bộ quanh nhà ăn một lần.
Toàn bộ nhà ăn chia làm ba tầng.
Tầng 1, 2 chắc là cho học sinh dùng.
Tầng 3 là dành cho giáo viên.
Nhưng bên trong đều trống rỗng, không có đầu mối gì hữu dụng.
Sơ Tranh ngược lại tìm thấy trong phòng bếp một con dao giống như dao bổ dưa.
Cô thuận tay cầm ra.
Chuẩn bị dùng để chém con chó điên Kỷ Hữu Đường kia.
"Cô cô cô... cô làm gì!?"
Hà Minh Húc bị dọa đến sắc mặt đại biến.
"Không làm gì." Xách con dao mà thôi, sợ cái gì.
"..."
Tư thế vừa rồi của cô, giống như muốn chém người vậy.
Xác định Sơ Tranh sẽ không làm gì, Hà Minh Húc mới ngồi trở lại.
"Đúng rồi, vừa rồi... Ở tòa nhà chúng tôi chạy ra, còn có một người chơi." Hà Minh Húc nói: "Chính là hắn dẫn zombie tới."
Tiểu mập mạp kinh ngạc: "Người chơi Tử Thần? Là ai thế?"
Sơ Tranh lạnh căm căm nói: "Kỷ Hữu Đường." Dao trong tay đi một vòng, ánh dao hàn khí bức người.
"Mẹ!" Đầu trọc và tiểu mập mạp đồng thời chửi mẹ.
Nhậm Xảo và Hà Minh Húc mặt mũi tràn đầy ngơ ngác.
Kỷ Hữu Đường là ai?
Rất nổi danh sao?
Sơ Tranh tìm thấy vũ khí ở phòng bếp, Hà Minh Húc và Nhậm Xảo sau đó cũng đi vào tìm vũ khí thuận tay.
Có chút đồ phòng thân cũng tốt.
"Sau đó làm sao đây?" Nhậm Xảo đã tốt hơn nhiều, lúc này ôm vũ khí tìm được, thận trọng hỏi.
"Vừa rồi trên bảng đen kia viết lớp 2 năm 3, chúng ta đi tìm lớp 2 năm 3 trước xem."
Hà Minh Húc chần chờ nói: "Lớp 2 năm 3... Hình như tôi từng nhìn thấy, ở một tòa nhà khác, cách nơi này khá xa."