Chương 2533: Vấn tiên hoàng tuyền (112)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:26:57

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Sơ Tranh tiểu thư, Sơ Tranh tiểu thư!!" Sáng sớm, dưới lầu có người lớn giọng kêu la. Sơ Tranh bực bội ngồi dậy, thấy Tinh Tuyệt cũng bị đánh thức, trấn an hắn một câu: "Không có gì, ngủ tiếp đi." "Ừm..." Tinh Tuyệt kéo chăn che đầu lại, Sơ Tranh xuống giường, mở cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới. "Chuyện gì?" Trời vừa mới sáng, điên rồi sao? "Bao Lỗi tỉnh rồi." Người kêu la chính là Tạ Thời. Sơ Tranh có chút ngoài ý muốn, Bao Lỗi vậy mà lại tỉnh được rồi. Liễu Trọng nói khả năng cực lớn là hắn ta không thể tỉnh lại được. Bao Lỗi được sắp xếp ở điểm an toàn tạm thời bên ngoài Vấn Tiên Lộ, bình thường đều phái người trông coi. Sáng sớm hôm nay có người phát hiện Bao Lỗi có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng báo cho Dạ Nguyệt Lê. Khi Sơ Tranh đến, Dạ Nguyệt Lê đã làm một cuộc kiểm tra mới nhất cho Bao Lỗi. Tình huống bây giờ của Bao Lỗi không được tốt lắm. "Ông ta nói gì rồi?" Dạ Nguyệt Lê lắc đầu: "Không nói gì." Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, trực tiếp đi vào. Tròng mắt của Bao Lỗi không có tiêu cự gì, cứ nhìn chằm chằm hư không, cũng không biết đang nhìn gì trên đó. "Bao Lỗi?" Tròng mắt Bao Lỗi run nhè nhẹ, chậm chạp di động, rơi vào người Sơ Tranh. "Là ai xuống tay với ông?" Bao Lỗi nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, lại quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục nhìn vào hư không. Dáng vẻ này tựa như một cái xác không có linh hồn. Dù cho nói gì với hắn ta, hắn ta trừ nhìn qua thì không có bất kỳ đáp lại gì. "Hắn vừa tỉnh, nếu không chờ hắn tỉnh táo lại đã?" Dạ Nguyệt Lê đề nghị. Bao Lỗi như thế này cũng không hỏi ra được gì, Sơ Tranh cũng không còn cách nào khác, đành đi về trước. - Liên tiếp hai ngày Bao Lỗi đều không nói chuyện, đến tận ngày thứ ba. Tạ Thới tới báo cáo, Bao Lỗi nói rồi, hơn nữa nội dung nói còn rất kinh người. "Ông ta nói người kia muốn mở tất cả điểm giao tiếp, để cho nhiều sinh vật không biết tới đây hơn, chiếm lĩnh thế giới loài người." "????" Lúc trước cô chỉ thuận miệng nói, sao lại ứng nghiệm rồi? "Ông ta nói, không phải tôi nói." Tạ Thời bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, lập tức giơ hai tay lên, làm dáng vẻ đầu hàng. Sinh vật không biết không yên bình mà làm vật trôi nổi đi, lại còn muốn chiếm lĩnh thế giới loài người, là điên rồi hay là đầu óc thiếu dưỡng khí vậy? Sơ Tranh tự mình đi hỏi Bao Lỗi. So với hai ngày trước, Bao Lỗi bây giờ đã không còn đờ đẫn như vậy nữa, nhưng nói năng lộn xộn, không có logic gì, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Thỉnh thoảng còn kinh hoảng sợ hãi, la hét có người muốn giết hắn ta. "Ông nói người sau lưng ông muốn mở tất cả điểm giao tiếp ra?" Lúc này Bao Lỗi ôm đầu gối, núp trong góc, nghe thấy âm thanh, chỉ gật đầu lung tung, không lên tiếng. "..." Được thôi. Sơ Tranh hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Vậy hắn dự định mở điểm giao tiếp thế nào." Bao Lỗi ôm đầu: "Không biết, tôi không biết... Hắn nói như vậy, tôi nghe thấy được, hắn muốn giết tôi giết tôi..." Bao Lỗi đột nhiên bắt đầu phát cuồng. Dạ Nguyệt Lê cùng người tiến lên đè Bao Lỗi lại. "Hắn muốn giết tôi!!" Bao Lỗi gào thét, trên trán nổi gân xanh, đôi mắt sung huyết: "Tôi giúp hắn xử lý nhiều chuyện như vậy, hắn lại muốn giết tôi!!" - Cảm xúc của Bao Lỗi rất kích động, hỏi một chút là gào thét, không có tin tức khác hữu dụng. Sơ Tranh vẫn duy trì thái độ hoài nghi với Bao Lỗi. Điểm giao tiếp phân bố ở các nơi, có một bộ phận còn ở khu không người, cũng không dễ tìm. Cho dù thật sự tìm được, nhưng điểm giao tiếp do lực lượng đặc thù phong kín, bên ngoài còn có lượng lớn Ngân Sa phong tồn. Được thôi. Cho dù trong tay gã kia có thứ có thể gặm ăn Ngân Sa, nhưng muốn mở ra toàn bộ, nói nghe thì dễ? Ấy là chuyện nghìn lẻ một đêm, mơ tưởng hão huyền, viển vông vớ vẩn. Mặc dù cảm thấy rất không có khả năng, nhưng Sơ Tranh vẫn cảnh giác hơn. Con chó điên trốn phía sau không dễ đối phó. Đừng để cô bắt được... - Ban đêm. "Cảnh báo!" Người máy hét ầm lên, cả phòng đều là tiếng còi báo động bén nhọn chói tai. Sơ Tranh đi từ trên lầu xuống. Dưới lầu không bật đèn, trên hư không hiện lên bản đồ, trên bản đồ có rất nhiều ký hiệu, có một chỗ đang đỏ lên, trị số trên đó tăng vọt. "Điểm giao tiếp N5 có Linh trị dao động dị thường." Người máy thông báo với Sơ Tranh. Sơ Tranh khẽ nhíu mày, phóng to bản đồ xem xét chỗ điểm giao tiếp kia. Cô còn chưa nhìn kỹ, thì điểm giao tiếp thứ hai trên bản đồ cũng dần dần biến đỏ. Tiếp theo là cái thứ ba, cái thứ tư... Trên bản đồ, nơi đánh dấu điểm giao tiếp, Linh trị dao động không ngừng tăng lên. "..." Mới đầu Sơ Tranh rất khiếp sợ, nhưng rất nhanh lại tỉnh táo lại, mặt không cảm xúc nhìn bản đồ. "Chủ nhân, ngài đang nhìn gì vậy?" Người máy cảm thấy kỳ quái: "Ngài không đến hiện trường xem sao à?" Sơ Tranh chỉ một vòng ở bên ngoài bản đồ: "Vì sao nơi xuất hiện dị thường đều thuộc vòng bên ngoài này?" Toàn bộ bản đồ, chỉ có một vòng ký hiệu ở bên ngoài có dị thường. "Ừm... Những nơi đó đều khá xa, muốn công phá từ nơi xa sao? Tranh thủ thời gian?" Người máy bày ra dáng vẻ suy tư. Bản đồ này là lấy Kinh Nam thành làm trung tâm chế tác, điểm giao tiếp có màu đỏ đều cách Kinh Nam thành rất xa. Người máy nói như vậy cũng không phải là không có khả năng. Sơ Tranh ôm cánh tay, trong đôi mắt tựa như ngưng kết sương lạnh là ánh sáng nhạt của điểm đỏ, và số lượng không ngừng nhảy lên. Cô nói: "Còn có một loại khả năng nữa." Người máy thần giao cách cảm cướp lời đáp: "Điệu hổ ly sơn! Rất xấu nha!! Hì hì hì, ta thích." Người máy còn tự phân ra một cái màn ảnh ở bên cạnh, bắt đầu vận hành một chút lộ tuyến kỳ quái. Rất nhanh người máy nói: "Chủ nhân, ta làm phân tích mô phỏng, hai loại khả năng đều chiếm 45%, 10% còn lại là những khả năng khác." Sơ Tranh ừ một tiếng: "Bảo Liễu Trọng tới đây." Người máy học dáng vẻ của con người buông tay: "Xem đi, vẫn là niềm vui cũ có ích mà." Sơ Tranh nhìn nó một chút, người máy lập tức nhảy xuống khỏi bàn, lạch cạch lạch cạch chạy vội ra ngoài. - Bóng đêm đậm đặc như mực bao phủ mặt đất, trên bầu trời, ngay đến điểm sáng nhỏ cũng không nhìn thấy, núi non trùng điệp giống như cự thú ẩn núp. Trong rừng cây bụi gai quấn quanh có người nhanh chóng đi xuyên qua, tiếng sạt sạt truyền ra phương xa. "Chú Liễu, phía trước có người." Liễu Trọng giơ tay cho người dừng lại, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. "Đi qua xem thử xem, chú ý ẩn nấp." "Vâng." Liễu Trọng dẫn người cẩn thận tới gần, trong rừng cây trước mặt có ánh đèn và bóng người lắc lư. Mảnh rừng này tựa như kết băng tinh, nhưng lúc này những băng tinh ấy thất linh bát lạc, bị người ta bạo lực phá hư. Ở giữa rừng, có một kết tinh to lớn trống rỗng lơ lửng. Người trong rừng đang bày thứ gì đó ở dưới kết tinh. "Xong chưa?" "Sao mà nhanh vậy được, thứ này thật là phiền mà..." "Chú ý xung quanh." Tiếng đối thoại mơ hồ truyền tới. Liễu Trọng và người ngồi xổm trong một góc tối gần đó, đè thấp giọng giao lưu vài câu, Liễu Trọng lặng yên không tiếng động rời đi, xác định không bị người ta phát hiện, sau đó liên hệ với Sơ Tranh. Liễu Trọng truyền hình ảnh vừa rồi chụp được về. Bên phía Sơ Tranh không chỉ thu được hình ảnh của Liễu Trọng, còn thu được hình ảnh mà những người khác truyền về. Đều là tình huống tương tự vậy. Điểm giao tiếp dị thường đều có người, đang làm chuyện giống vậy. Liễu Trọng: "Thứ bọn họ đang xếp thì chú nhìn không ra là cái gì, có hơi kỳ quái." Hiển nhiên tâm tình Sơ Tranh rất khó chịu, giọng điệu lạnh lẽo: "Thiết bị cộng hưởng Linh trị, chú còn nhớ chuyện vụ nổ ở nhà tang lễ lần trước chứ? Chính là thứ đồ chơi đó."