➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một cái ghế sofa trong đó chỉ có một người ngồi, bưng một ly rượu, cũng không uống, chỉ nhìn người đối diện nói chuyện.
Vẻn vẹn chỉ một bên sườn mặt, Tiếu Trạch cũng biết đó là ai.
Tại sao cô lại ở chỗ này?
Tiếu Trạch còn chưa động, bên cạnh bỗng nhiên bị một người đụng phải.
"Tiếu... Tiếu Tiếu Tiếu Trạch..."
Vạn Tiêu Tiêu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiếu Trạch mặt mũi âm trầm, lập tức bị dọa đến lui lại một bước, nói chuyện cũng không lưu loát.
Vạn Tiêu Tiêu co cẳng chạy qua chỗ Sơ Tranh bên kia.
"Cẩm, Cẩm tổng không xong rồi, không xong rồi, Tiếu Trạch tới tìm cô gây phiền toái!" Vạn Tiêu Tiêu bổ nhào vào trước mặt Sơ Tranh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Sơ Tranh: "??"
Sơ Tranh quay đầu nhìn sang, Tiếu Trạch đứng ở nơi đó, không rõ thần sắc, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, Tiếu Trạch giống như còn có thể cảm giác được đau đớn trên người.
Cô thật sự hạ thủ được.
Hai tay Tiếu Trạch nắm chắc thành quyền, hít sâu một hơi, đi qua phía Sơ Tranh.
"Sơ Tranh, Dương thiếu gia muốn gian phòng này, cô nhường một chút đi." Hắn ta tận lực giữ vững bình tĩnh.
Sơ Tranh còn thật sự cho rằng Tiếu Trạch giống như Vạn Tiêu Tiêu nói, đến tìm mình gây phiền phức, cô đã chuẩn bị kỹ càng để động thủ, kết quả lại là một câu như vậy?
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không quen, không cho."
Không đánh nhau thì nói cái búa.
Ngươi bảo ta nhường ta liền nhường?
Dựa vào cái gì!
Ta không cần mặt mũi à?
"Dương thiếu gia là thái tử gia của tập đoàn Dương thị, công ty của tôi chỉ là công ty con phía dưới tập đoàn Dương thị, Sơ Tranh, cô đắc tội với hắn, không có quả ngon để ăn đâu."
Cái công ty này của Sơ Tranh, nói cho cùng cũng chỉ là một công ty.
Người ta là tập đoàn, phía dưới tập đoàn có rất nhiều công ty.
Đối nghịch với thái tử gia của một tập đoàn, vậy thì không thể nghi ngờ chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
【 Tiểu tỷ tỷ, bên này đề nghị cô không cho, chúng ta chính là không bao giờ thiếu tiền, cùng bọn họ đòn khiêng đến cùng! 】
Sơ Tranh: "..."
A.
Vương bát đản con chó điên này đến cả đào bảo thể mà cũng đã học xong.
"Ồ."
Nửa ngày sau Sơ Tranh tung ra một chữ.
"..."
Tiếu Trạch thấy thái độ Sơ Tranh khó chơi, đáy lòng có chút oán khí, hắn ta đã không so đo hiềm khích lúc trước nhắc nhở cô như thế, mà cô còn không biết tốt xấu.
"Còn có việc?"
"Cô đừng trách tôi không nhắc nhở."
"Đi thong thả không tiễn."
Tiếu Trạch nhìn chằm chằm Sơ Tranh, cuối cùng tức giận rời đi.
Không hoàn thành được chuyện, Tiếu Trạch ra cửa, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.
Dương Gia Tuấn mặc dù không có đầu óc gì, nhưng tính tình cổ quái, hôm nay mình không làm xong chuyện được giao, không tránh khỏi sẽ bị giận chó đánh mèo.
Tiếu Trạch nhìn vào bên trong một chút.
"Sơ Tranh, là cô ép tôi." ...
Dương Gia Tuấn mang theo mấy tên đàn em, khí thế hung hăng đạp cửa vào.
"Làm sao, tên đầu đường xó chợ nào? Nhường lại gian phòng cho ông đây cũng không chịu?"
Ánh mắt Dương Gia Tuấn đảo qua gian phòng, đám người đang tụ tập tốp năm tốp ba tách ra, nghe thấy giọng điệu gây chuyện rõ ràng của Dương Gia Tuấn, dồn dập đứng dậy vây quanh.
Sơ Tranh không nhúc nhích, chỉ vẫy gọi gọi nhân viên công tác đến: "Nơi này của mấy người phục vụ kém thế à? Một người có thể tùy tiện xông vào phòng bao của người khác?" Con gà rừng chui từ đâu ra còn tự thêm kịch cho mình.
Sau sống lưng nhân viên công tác phát lạnh, run lẩy bẩy, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào.
Dương thiếu gia là khách quen của hội sở Huy Hoàng, bọn họ đều biết.
Đắc tội không nổi.
Dương Gia Tuấn ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ cười xùy một tiếng, đi qua phía Sơ Tranh bên kia, một cước đạp lên bàn, thuận thế ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Khí chất lưu manh của một thằng ăn chơi trác táng lập tức hiển hiện ra.
"Cô chính là chủ sự? Ồ, lại là một cô gái à."
Dương Gia Tuấn không che giấu dò xét Sơ Tranh.
Tuổi tác Dương Gia Tuấn cũng không lớn, đoán chừng cũng tầm tuổi Sơ Tranh, cùng lắm là mới tốt nghiệp, đang ở thời điểm tuổi trẻ nóng tính.
"Cha anh tốt chứ?" Sơ Tranh không rõ ý vị hỏi.
Dương Gia Tuấn nhíu mày, hơi nghi ngờ: "Cô biết cha tôi?"
"Không biết."
Dương Gia Tuấn chậc một tiếng: "Vậy cô hỏi cha tôi làm gì?"
Sơ Tranh buông ly rượu trong tay xuống: "Xem có phải là anh không được cha mẹ dạy quy tắc lễ giáo không, xem ra cha anh không hoàn thành trách nhiệm."
Vài giây sau Dương Gia Tuấn mới phản ứng được, Sơ Tranh đang biến tấu mắng gã không có gia giáo.
Dương Gia Tuấn giận quá hóa cười, nói ra lời thoại kinh điển của mấy thằng phú nhị đại ăn chơi trác táng trong phim truyền hình: "Tiểu nha đầu, cô rất vênh váo nha, cô biết tôi là ai không?"
"Tôi không biết." Sơ Tranh đứng dậy: "Tôi cũng không cần biết."
Dương Gia Tuấn ngửa đầu nhìn lên nữ sinh trước mặt,
Lúc cô ngồi, nhìn qua chỉ có chút lạnh, giống như một đóa tuyết liên nở trên đỉnh núi tuyết.
Song khi cô đứng lên, Dương Gia Tuấn bỗng nhiên cảm giác được khí thế giống cha gã từ trên người cô, khí thế của người trên cao... Thậm chí còn đáng sợ hơn cha gã.
Dương Gia Tuấn là tiểu vương tử hộp đêm, sao lại sợ một cô gái.
Lúc này đứng dậy theo.
"Thế nào, em gái, nhường lại gian phòng này, nhìn vào phân thượng hôm nay là sinh nhật anh, anh mời em uống chén rượu?"
Ánh mắt Dương Gia Tuấn đã rất rõ ràng.
Tiếu Trạch đứng ở phía sau lúc này mới bừng tỉnh.
Dương Gia Tuấn chỉ cần là cô gái có chút tư sắc đã muốn chiếm được.
Cái dung mạo này của Sơ Tranh...
Nhưng mà lúc này Tiếu Trạch hối hận thì cũng đã muộn rồi.
"Anh muốn gian phòng này?" Sơ Tranh hỏi.
"Đúng."
"Có thể." Sơ Tranh bày ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện.
Dương Gia Tuấn cười lên: "Em gái thế này mới hiểu chuyện, em yên tâm, anh trai sẽ đền bù cho em."
"Vậy thì không cần." Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Chúng ta đánh cược, ai thắng gian phòng này thuộc về người đó."
Còn anh trai!
Buồn nôn ai đây!
Không chừng ta còn lớn hơn ngươi đó!
"Đánh cược? Rất thú vị."
Con gái trông thấy gã không phải tự mình nhào lên, thì cũng sẽ là khi mình trêu chọc hai câu thì làm bộ muốn cự tuyệt nhưng lại ngầm nghênh tiếp. Kiểu lãnh nhược băng sương như Sơ Tranh, Dương Gia Tuấn thật đúng là chưa từng gặp qua, làm đáy lòng gã có chút xao động.
Đàn ông trừ chinh phục sự nghiệp, chính là chinh phục phụ nữ.
Dương Gia Tuấn cười nói: "Chỉ cược thế này thì hơi hẹp hòi đúng không? Không bằng như vậy đi, nếu anh thắng, em gái theo anh một đêm."
"Dương thiếu gia..."
"Cẩm tổng..."
Tiếu Trạch và nhân viên bên cạnh đồng thời lên tiếng, Dương Gia Tuấn nhìn Tiếu Trạch một chút, trong ánh mắt nồng đậm ý vị cảnh cáo.
Tiếu Trạch siết chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng không tiếp tục ra mặt, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm Dương Gia Tuấn, gằn từng chữ nói: "Tôi thắng, anh phải lõa thể chạy từ đây ra ngoài, chạy vòng quanh hội sở Huy Hoàng một vòng."
Dương Gia Tuấn vỗ tay cười to: "Được, theo ý em."
Một cô gái, Dương Gia Tuấn căn bản không để vào mắt.
Coi như trong nhà có chút tiền, thì ở đây, Dương Gia Tuấn gã mới là người có tiền nhất.
"Em gái muốn so cái gì? Em là con gái, em tới." Dương Gia Tuấn lúc này còn bày đặt thân sĩ.
Sơ Tranh liền không khách khí: "So xem ai tiêu hết mười triệu trước."
Giọng nói của cô gái mát lạnh nhẹ nhàng, tựa như nước suối trong ngọn núi, mang theo cái lạnh ban đêm, lăn đến đáy lòng bọn họ, mang theo một mảnh hàn khí.
Dương Gia Tuấn: "..."
Đám người: "..."
Ván cược này hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Trong suy nghĩ của con họ, tưởng rằng uống rượu, đổ xúc sắc, không thì làm cái đề tài vớ vẩn gì đó.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, lại là so xem ai tiêu hết mười triệu trước?
Cô gái này có lai lịch gì?
Mười triệu nói tiêu liền tiêu?