➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhận nhiệm vụ, cầm tới tài liệu cặn kẽ phía trên cho.
Bọn họ phải đến thành phố sát vách trộm... Không phải, cứu một nhóm thiết bị.
Căn cứ bây giờ tương đối ổn định, nhưng có nhu cầu cấp bách với các loại thiết bị, phía chính phủ tuyên bố nhiệm vụ, đại bộ phận đều liên quan đến những thứ này.
Sơ Tranh xuất phát sau bọn Cố Hòa, nhưng khoảng cách thời gian không dài, rất nhanh liền trông thấy đội ngũ của Cố Hòa.
Sơ Tranh bám theo ở phía sau, người bên Cố Hòa rất nhanh liền phát hiện.
Dù sao hiện tại là mạt thế, đi cả mấy cây số cũng có thể không gặp được người.
Mấu chốt là xe của Quý Lâm còn có tính biểu thị như vậy.
"Là Lạc Sơ Tranh." Khâu Phong nghiến răng nghiến lợi: "Cô ta đi theo chúng ta làm gì?"
-
"Tiểu Sơ, tại sao chúng ta phải đi theo đám bọn họ?" Giang Như Sương cũng hỏi ra nghi vấn tương tự.
"Tiện đường."
Giang Như Sương nửa đường mới bị kêu đến, không biết phía trước phát sinh chuyện gì, nhưng đối với câu nói này cô ấy dùng thái độ hoài nghi.
Cô ấy muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ một hồi rồi không nói nữa.
Quý Lâm ngồi ở tay lái phụ ăn đồ ăn vặt, còn như đại thiếu gia, cầm quạt xếp như có như không phe phẩy gió —— mặc dù tất cả đều là gió nóng.
Nhưng vị đại gia này cực kỳ nhàn nhã.
"Oa..."
Không biết vì sao Nhạc Nhạc lại đột nhiên khóc.
Lực chú ý của Giang Như Sương bị Nhạc Nhạc làm phân tán, nên không chú ý Quý Lâm và Sơ Tranh nữa.
"Tiểu mặt đơ, có muốn tôi giúp cô lái không?" Quý Lâm ăn đồ ăn vặt một hồi, cuối cùng hiểu chuyện hỏi một câu.
"Ừ."
Sơ Tranh dừng xe lại, không đợi Quý Lâm đổi ý, trực tiếp xuống xe, đi đến tay lái phụ, kéo cửa ra.
Một loạt động tác trôi chảy lại cấp tốc.
Miếng đồ ăn vặt kia xém chút kẹt trong cổ họng Quý Lâm, hắn trầm mặc, trực tiếp chuyển từ tay lái phụ qua.
Quý Lâm lái xe rất cuồng dã, tốc độ tăng tốc không ít.
Đám người Cố Hòa đại khái cho là Quý Lâm muốn đụng vào, vội vàng tránh ra, kết quả Quý Lâm vượt qua bọn họ, nghênh ngang rời đi.
Sơ Tranh đối với chuyện này không có phản ứng gì, cầm cây quạt vừa rồi Quý Lâm cầm thưởng thức.
Không biết xe chạy bao lâu, tốc độ của Quý Lâm đột nhiên chậm lại, Sơ Tranh mở mắt ra, trước tiên nhìn hắn một cái.
Con ngươi Quý Lâm híp lại, nhìn về phía trước, tốc độ càng chậm hơn.
Sơ Tranh nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đường lớn cách đó không xa, có một đám người sống sót, đang chậm rãi đi về phía bên này.
Đám người sống sót này nhân số còn rất nhiều, thô sơ giản lược có hơn trăm người, cơ hồ hoàn toàn chặn cả đường cái lại.
Đám người kia đều không có xe mà đi bộ, không biết từ chỗ nào chạy đến.
Xe của đám Cố Hòa xuất hiện ở kính chiếu hậu, Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng: "Lui."
Quý Lâm giương môi dưới, giống như tìm được đồng minh: "Tiểu mặt đơ, cô cũng cảm thấy chúng ta bây giờ không thể tới?"
Nhiều người như vậy, bọn họ chỉ có một chiếc xe, đám người sống sót này quá đói, sẽ làm ra chuyện gì, vậy thì không biết được.
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Tôi chỉ ngại phiền phức."
"Thật trùng hợp, tôi cũng ngại phiền phức."
Quý Lâm lập tức lui xe về phía sau, xe của Cố Hòa trong nháy mắt vượt qua bọn họ, sau đó xe của bọn họ bỗng nhiên dừng lại.
Người sống sót bên kia trông thấy có xe, giống như người bị nhốt trên sa mạc trông thấy ốc đảo, toàn thân tràn ngập khí lực, chạy về phía bên này.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Đầu ngón tay Quý Lâm gõ lên tay lái.
"Chờ."
Cố Hòa bên kia nhân số cũng không nhiều, nhiều người sống sót như vậy đột nhiên xông tới, trực tiếp bao phủ xe của bọn họ lại.
Cũng có người muốn chạy đến chỗ Sơ Tranh bên này, nhưng Quý Lâm trực tiếp chạy về sau một đoạn, người bên kia đuổi không kịp, lựa chọn quay trở lại.
Cuối cùng là một người trong đội ngũ của Cố Hòa thể hiện ra dị năng cường đại, lúc này mới miễn cưỡng trấn áp cục diện.
Nhưng không nghĩ tới đám người sống sót này làm bộ phục tùng, chờ người trong đội ngũ bọn họ xuống, có người sống sót thế mà lại thừa dịp bọn họ không chú ý, trực tiếp đâm dị năng giả kia.
Đám Cố Hòa không ngờ tới sẽ có cái biến cố này, đội ngũ trong nháy mắt trở nên rối loạn.
Quý Lâm thừa dịp những người này đánh nhau loạn thành một bầy, lái xe đi qua bên cạnh bọn họ.
-
Thành phố Y nhân khẩu không ít, bọn Sơ Tranh mới vừa đi vào liền gặp gỡ Zombie, số lượng còn không ít.
Quý Lâm vung ra mấy đạo lưỡi dao băng, chuẩn xác cắm vào đầu Zombie, Zombie ầm ầm té xuống đất.
Dị năng hệ băng lực sát thương rất lớn, Sơ Tranh lái xe, một mình Quý Lâm có thể giải quyết những Zombie đó.
"Bỏ rơi được rồi." Giang Như Sương quan sát phía sau, báo cáo với Sơ Tranh: "Những Zombie đó hình như chạy nhanh hơn một chút so với trước kia trông thấy."
"Tiến hóa." Quý Lâm nói: "Dị năng giả có thể tiến hóa, Zombie chắc cũng có thể tiến hóa, tinh hạch của Zombie không phải chính là móc từ trong đầu Zombie ra sao."
Cái kia hẳn là sau khi Zombie bắt đầu tiến hóa, lực lượng ngưng tụ ra.
Giang Như Sương ngập ngừng: "Vậy sau này Zombie càng ngày càng lợi hại, chúng ta còn sinh tồn thế nào?"
Quý Lâm không trả lời vấn đề này của cô ấy, mà là nhìn về phía Sơ Tranh.
"Tiểu mặt đơ, cô nói, trong đầu chúng ta có loại tinh hạch này không?"
"Anh muốn biết?" Sơ Tranh mắt nhìn thẳng hỏi.
Quý Lâm cà lơ phất phơ nói: "Muốn chứ."
"Tôi..."
【 Tiểu tỷ tỷ cô dám nói ra, ta sẽ lập tức phát nhiệm vụ cho cô! 】
Sơ Tranh nhấp môi dưới, chững chạc đàng hoàng nói: "Chờ tôi bắt một dị năng giả mổ ra cho anh xem."
【... 】 Vương Giả che mặt, an ủi mình, tốt xấu gì cũng tốt hơn so với câu "mổ đầu anh ra nhìn xem" mà trước đó cô muốn nói.
"..."
Khóe mắt Quý Lâm quét tới.
Cô vừa nói bắt cái gì?
Bắt dị năng giả?
Giọng điệu này cũng giống như bắt Zombie...
Quý Lâm không dám nói chuyện với Sơ Tranh nữa, hắn cho là cô chỉ tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới, sau khi vào thành không bao lâu, lúc bọn họ nghỉ ngơi, Sơ Tranh liền kéo người trở về... Chuẩn xác mà nói là thi thể.
Người kia đã chết.
Xem ra còn không phải bị Zombie cắn chết.
Quý Lâm xém chút ngã từ trên xe việt dã xuống: "Cô giết hắn?"
Sơ Tranh đứng dưới xe, ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú tràn ngập nghiêm túc: "Tôi không có, không phải tôi giết."
Cô còn chưa phát rồ như vậy, thật sự đi giết người vô tội.
Cô là một người tốt.
Quý Lâm thở ra một hơi.
"Vậy người này chết như thế nào?"
"Không biết, tôi nhặt." Sơ Tranh nóng lòng muốn thử: "Hắn là dị năng giả."
Quý Lâm vội vàng nhảy xuống xe cản cô: "Ôi, tiểu mặt đơ, vừa rồi tôi chỉ tùy tiện nói một chút, sao cô có thể tùy tiện mổ đầu người ta ra."
"Hắn chết rồi."
"Người chết cũng có tôn nghiêm." Cho tới bây giờ Quý Lâm cũng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ nói ra những lời này, trước kia những lời kiểu này, đều là người khác nói với hắn.
"..."
Không phải anh muốn biết sao?!
Thẻ người tốt sao mà hay thay đổi như thế chứ?!
Quý Lâm nói: "Cô mau đưa người về lại chỗ cô nhặt đi."
Sơ Tranh không có ý định trả lại, cô khẽ nghiêng người dựa vào cửa xe, cánh tay Quý Lâm vừa vặn đặt ở đó, cô khẽ nghiêng như vậy, cơ hồ là dựa vào gần trong lòng Quý Lâm.
Quý Lâm cứng lại, muốn rút tay về, nhưng làm như vậy lại ra vẻ mình phản ứng quá lớn, giống như chột dạ.
"Người này sao cô phát hiện được?"
"Trên đường bên kia." Sơ Tranh cúi đầu đáp: "Có thể là đen ăn đen."
Nơi đó không chỉ có một cỗ thi thể này, còn có mấy cỗ.
Nhưng cô chỉ cảm giác được dị năng lưu lại trên cỗ thi thể này, cho nên mới kéo người này về.