➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Sư Dịch đến, Sơ Tranh căn bản không hề gặp được hắn.
Nếu như không phải mỗi lần gọi hắn, hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, Sơ Tranh cũng hoài nghi người này chểnh mảng công việc.
Năng lực ẩn tàng của Sư Dịch có thể xưng là tuyệt nhất.
"Tiểu thư, nếu như không có việc gì, thì không nên tùy tiện gọi ta ra." Sư Dịch kính cẩn đứng cách xa Sơ Tranh 7, 8 mét, bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống, thái độ có chút ôn thuận.
Nhưng mà đây chính là thẻ người tốt hắc hóa.
Có thể ôn thuận nổi?
Sơ Tranh không tin.
"Giúp ta lấy sách tới đây." Sơ Tranh đúng lý hợp tình chỉ vào sách trên bàn.
Sư Dịch: "..."
Sư Dịch nắm thật chặt kiếm trong tay, đi đến bên bàn, ánh mắt liếc qua quét đến tên sách, « Sử ký ».
Sư Dịch đưa sách cho Sơ Tranh, lui lại mấy bước giữ một khoảng cách với Sơ Tranh.
"Tiểu thư còn có chuyện gì không?" Sư Dịch muốn đi.
"Không có chuyện gì." Sơ Tranh hững hờ lật sách.
"Vậy ta..."
"Đứng chỗ ấy."
"???" Sư Dịch nhíu mày: "Tiểu thư, thế này không tốt lắm."
"Trong Cẩm Tú Các sẽ không ai nhiều lời." Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh nhạt, lộ ra một cỗ tự tin: "Cũng không ai dám tự tiện xông vào Cẩm Tú Các."
Rầm!
"Yến Sơ Tranh!" Tiếng quát lớn từ bên ngoài truyền vào, một tiếng "rầm" kia, rõ ràng là tiếng đạp cửa.
Sư Dịch: "..."
Sơ Tranh: "..."
Vả mặt đến nhanh như vòi rồng.
Ta nói đây là ngoài ý muốn mi tin không?
Sư Dịch hiển nhiên không tin, hắn nhảy người lên, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Giữa ban ngày dám xông vào Cẩm Tú Các, còn dám gọi thẳng tên cô, trừ con chó điên Trường Tôn Hành ra thì không còn người khác.
Trường Tôn Hành nhanh chân đi từ bên ngoài vào, ánh mắt lạnh như lưỡi đao, rơi trên người Sơ Tranh, giống như muốn cắt cô thành miếng.
Sơ Tranh chỉ lãnh đạm nhìn người vào một chút: "Tam hoàng tử, gần đây ta cũng không trêu chọc ngươi."
Trước đó chờ gã đến tính sổ thì gã không đến.
Bây giờ cô an phận ở trong Cẩm Tú Các, không đi đâu cả thì lại đột nhiên chạy tới.
Trường Tôn Hành cắn răng: "Là ngươi sai người hạ độc Nhu Nhi?"
"Hạ độc?"
Nội tâm Sơ Tranh vô cùng mờ mịt luống cuống.
Cô làm chuyện này bao giờ?
"Sao ngươi có thể độc ác như thế!" Sắc mặt Trường Tôn Hành tái xanh: "Nhu Nhi nhường nhịn ngươi khắp nơi, ngươi còn ác độc như thế, ngươi có còn nhân tính không!"
"Ác độc?"
Không phải.
Huynh đệ à, lúc ta ác độc ngươi còn chưa từng thấy đâu, sao lại nói ta ác độc!
Còn có Nhu Nhi kia của ngươi nhường nhịn ta lúc nào chứ?
Không phải khắp nơi đều khoe khoang coi thường sao?
Sơ Tranh không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nghe đến lơ ngơ.
Nghênh Hương đội lấy áp lực, đi từ bên cạnh vào, nói nhỏ bên tai Sơ Tranh hai câu.
Chân Nhu trúng độc.
Mà bây giờ hung phạm bị nghi hạ độc, chính là Hoàng tử phi cô.
"..."
Ta không phải, ta không có, đừng nói lung tung!
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, tăng thêm người trong nội viện của cô không nhiều, Sơ Tranh cũng không có hứng thú với chuyện bên ngoài, cho nên tin tức không kịp thời truyền tới —— đương nhiên là có người cố ý phong tỏa tin tức hay không, không cho Sơ Tranh sớm biết để nghĩ ra cách đối phó, vậy thì cũng không biết được.
Bây giờ Trường Tôn Hành đang đến lấy lại công đạo cho Chân Nhu.
Sơ Tranh trấn định nhìn về phía Trường Tôn Hành: "Tam hoàng tử, ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện này có liên quan đến ta?"
Trường Tôn Hành cười lạnh: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mang Vân Hương vào đây!"
Vân Hương sắc mặt trắng bệch, tiến vào lập tức quỳ sập xuống, thân thể run thành cái sàng.
Sơ Tranh mắt lạnh nhìn Vân Hương, cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Trường Tôn Hành lạnh giọng quát lớn: "Ngươi nói đi, là ai sai ngươi hạ độc?"
Vân Hương nặng nề đập đầu trên nền gạch, run giọng cầu xin tha thứ: "Điện hạ tha mạng, nô tì không biết gì cả, nô tì bị oan!"
Trường Tôn Hành: "Oan? Những lời vừa rồi không phải do ngươi nói à?"
Hiển nhiên trước đó đã thông đồng... Thẩm vấn qua, Trường Tôn Hành mới chắc chắn Sơ Tranh chính là hung thủ.
Lúc này Vân Hương lại sửa miệng, theo Trường Tôn Hành, đại khái chính là vì bảo vệ chủ tử.
Vân Hương ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh một chút, lại cấp tốc gục đầu xuống, giống như bị hù dọa.
Động tác này theo như Trường Tôn Hành thấy, không thể nghi ngờ lại là một chứng cứ.
Sơ Tranh: "..."
Trước kia sao lại không phát hiện Vân Hương diễn xuất tốt như vậy nhỉ?
Nếu như không phải kịch bản và giả thiết nhân vật không đúng, thì Sơ Tranh thật muốn cho nàng ta một tràng pháo tay.
"Vân Hương, bây giờ ngươi nói ra có thể tính là lập công chuộc tội, nhưng nếu ngươi bao che, vậy thì cái mạng này của ngươi cũng đừng mơ mà giữ được."
"..." Vân Hương cắn môi, một bộ dạng muốn bao che đến cùng.
"Người đâu!" Trường Tôn Hành hô lớn một tiếng: "Kéo ra ngoài, đánh cho đến chết!!"
Người Trường Tôn Hành mang tới tràn vào, túm lấy Vân Hương rồi kéo ra ngoài.
Vân Hương chấn kinh, tránh khỏi người tới, bổ nhào đến bên chân Sơ Tranh, nắm lấy váy cô: "Hoàng tử phi, Hoàng tử phi cứu mạng..."
Sơ Tranh rũ mắt nhìn nàng ta, không có phản ứng gì.
Vân Hương không chút phòng bị xâm nhập vào trong đôi mắt lãnh đạm của nữ tử, đáy mắt tĩnh mịch không có chút rung động nào, giống như một đầm nước lạnh trong rừng sâu, nổi lơ lửng từng sợi hàn khí.
Vân Hương nổi một thân da gà, không khỏi có loại cảm giác bị nhìn thấu.
"Hoàng tử phi, mau cứu nô tì." Vân Hương tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, giọng nói run rẩy: "Mau cứu nô tì... Nô tì là vì ngài mà, ngài không thể thấy chết mà không cứu."
"Ta có thể."
Trong tiếng kêu khóc của Vân Hương, Sơ Tranh nghiêm túc gật gật đầu.
"..."
Tiếng khóc im bặt lại.
Gian phòng lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.
"Ngươi thừa nhận là ngươi hại Nhu Nhi rồi?" Trường Tôn Hành dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.
"Ta nói?" Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Tam hoàng tử, chữ nào của ta thừa nhận ta có liên quan đến chuyện này?"
Trường Tôn Hành: "Lời ngươi vừa mới nói không phải chính là thừa nhận?"
Sơ Tranh: "Tam hoàng tử, nàng nói ta không thể thấy chết không cứu, ta nói ta có thể, ta không có quan hệ gì với nàng, đương nhiên có thể thấy chết mà không cứu, chữ nào liên quan đến hạ độc?"
Trường Tôn Hành: "..."
Gã nhớ lại hành vi lời nói của Sơ Tranh vừa rồi một lần, hình như thực sự là...
Không đúng!
"Chẳng lẽ không phải ngươi chột dạ!"
"Ta không làm gì sai, vì sao phải chột dạ?" Đi chính ngồi đoan, cũng không phải ta làm, ta chột dạ cái búa gì!
"..." Trường Tôn Hành tức giận đến mức ngực phập phồng rất nhanh: "Yến Sơ Tranh ngươi bớt hung hăng càn quấy cho ta."
Lúc này Vân Hương lấy lại tinh thần: "Hoàng tử phi... Ngài... Tại sao ngài có thể không niệm tình như thế?! Nô tì... Nô tì là vì ngài... Ngài..."
Vân Hương nói đến đứt quãng, nhưng ý tứ đại khái đã nói ra.
Sơ Tranh thay nàng ta tổng kết lại: "Ý của ngươi là, là ta sai ngươi đi hạ độc Chân Nhu?"
Vân Hương: "Hoàng tử phi, là ngài nói với nô tì..."
Sơ Tranh tò mò hỏi: "Ta cho ngươi bao nhiêu bạc?"
Vân Hương: "???"
Phản ứng này sao lại không giống như nàng ta nghĩ chứ?
Thất kinh đâu?
Phẫn nộ tức giận đâu?
Cô không có coi như xong, còn hỏi cô cho bao nhiêu bạc.
Trong lòng bàn tay Vân Hương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Nô tì không cần bạc, ngài là chủ tử, nô tì cũng là vì ngài."
"Ồ." Sơ Tranh bình tĩnh ồ một tiếng: "Ngươi vĩ đại như vậy? Mạo hiểm liều chết, giúp ta diệt trừ một nữ nhân không hề có lực uy hiếp gì với ta, là ta ngu hay là ngươi quá chân thành?"
Vân Hương khiếp sợ: "Cái gì... Cái gì?"