➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đèn hoa rực rỡ.
Vấn Tiên Lộ phồn hoa náo nhiệt.
Sơ Tranh chậm rãi đi trở về Hoàng Tuyền Lộ.
"Nha đầu."
Đại thúc cửa hàng sát vách đứng ở cửa tiệm nhà mình, thấy cô trở về, gọi cô một tiếng.
Cửa hàng chưa mở cửa, hơn nửa người đại thúc ẩn trong bóng đêm, thuốc lá trong tay lúc sáng lúc tối, thanh âm khàn khàn có chút khó nghe.
"Xảy ra chuyện rồi."
Sơ Tranh quay người, đi mấy bước lên bậc thang, đại thúc nghiêng người để cô đi vào.
Trong cửa hàng đã có mấy người.
Trong không khí lộ ra vẻ ngưng trọng.
Sơ Tranh tiến vào, thiếu niên đội mũ hề vốn ngồi ở ghế chủ vị, đứng dậy ngồi sang bên cạnh.
Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, giọng điệu đạm mạc: "Chuyện gì."
Thiếu niên đội mũ hề hất cằm về phía góc khuất: "Có một người chết."
Sơ Tranh nghiêng người đi xem.
Trong góc là một cỗ thi thể dùng vải đen che kín.
Đầu ngón tay Sơ Tranh khoác lên mép bàn, nhẹ nhàng gõ xuống: "Chết thế nào."
Đại thúc hút thuốc: "Cơ thể không có vết thương, cũng không có bệnh tật, hẳn là bị sống nhờ. Nhưng tương đối kỳ quái chính là, chúng tôi cũng không phát hiện ra bất cứ linh trị dao động gì."
Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh vài lần, bình tĩnh đứng dậy, đi đến trước thi thể, xốc miếng vải đen lên.
Sơ Tranh giơ tay: "Đao."
Thiếu niên đội mũ hề lấy một thanh đao ra, đưa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh vén áo ở phần thân trên của thi thể ra, dùng đao vạch bụng của thi thể ra.
Cảnh tượng máu tươi giàn dụa cũng không hề xuất hiện, bên trong cỗ thi thể này không hề có một chút máu nào cả.
Không chỉ như thế, cơ quan nội tạng vốn nên tồn tại ở đây cũng không có, trong bụng trống rỗng, giống như một mô hình người.
"Quả nhiên là bị sống nhờ..."
Cơ thể của nhân loại có sinh vật không biết sống nhờ, chúng xem nhân loại như đồ ăn.
Huyết dịch, lục phủ ngũ tạng, đều sẽ bị sinh vật không biết cắn nuốt, khi không còn gì nữa, sinh vật không biết liền vứt bỏ cỗ thể xác này, tìm kiếm đối tượng tiếp theo.
Mi tâm Sơ Tranh cau lại, kéo cánh tay thi thể, nhìn một lát.
Sơ Tranh phủ miếng vải đen lại, đứng dậy, nhận lấy khăn tay lau tay, chậm rãi ngồi trở lại trên ghế: "Đây là người nhà ai?"
"Nhà lão Á."
"Người đâu?"
"Chú lập tức đi gọi hắn."
-
Lão Á là một người đàn ông trung niên, nhìn qua có chút chất phác.
Được đại thúc dẫn vào, rõ ràng có chút câu nệ.
Sơ Tranh rũ mắt, không nói gì.
Đại thúc vỗ vai lão Á: "Nói một chút về thân phận của người chết đi."
Lão Á chà xát cánh tay: "Là, là giúp việc hai tháng trước mới mời tới, thân phận không có vấn đề, tôi đã điều tra..."
Có người nghi ngờ: "Hắn bị sống nhờ, ông không phát hiện?"
Lão Á kinh ngạc, lắc đầu: "Không có... Không có."
Sơ Tranh ngước mắt, nhìn lão Á, giọng điệu nhẹ nhàng: "Có chỗ nào dị thường, đều nói nghe một chút."
"Không có... Không có chỗ nào dị thường..." Lão Á hồi tưởng lại chuyện hai tháng này: "Hắn không thích nói chuyện lắm, nhưng chịu khó làm việc, tới hai tháng nay, mà cũng không xảy ra sai lầm gì."
Lão Á không nói ra được nhiều manh mối.
Sơ Tranh để ông ta về trước.
Đại thúc lại đốt một điếu thuốc: "Nha đầu cháu nói chuyện này..."
Sơ Tranh trầm mặc.
Những người còn lại thấp giọng thảo luận.
"Gần đây tôi luôn cảm thấy Vấn Tiên Lộ không thích hợp."
"Tôi đã nói rồi, không thể tuyển người bên ngoài, bây giờ xảy ra chuyện rồi đấy."
"Thời gian sống nhờ dài như vậy, mà không bị phát hiện, nó làm sao làm được?"
"Có phải có năng lực gì khác không?"
Năng lực... khác.
Sơ Tranh nghĩ đến X346, cũng là như thế này...
Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ lên thành ghế: "Chuyện này có bao nhiêu người biết đến?"
"Lão Á phát hiện người chết, lập tức thông báo cho chú, tạm thời chỉ có chúng ta biết." Đại thúc nói.
Sơ Tranh gật đầu: "Xử lý thi thể sạch sẽ, điều tra tất cả nhân khẩu ngoại lai của Vấn Tiên Lộ."
Những người còn lại nhìn nhau vài lần, theo thứ tự rời đi.
Sơ Tranh cũng không rời đi, an vị trong cửa hàng của đại thúc.
Tiếng ồn ào bên ngoài dần dần yên tĩnh xuống.
Trong đêm đen yên tĩnh, không có âm thanh gì.
Hôm sau.
Thiếu niên đội mũ hề về tới đầu tiên, ném một quyển vở lên trên mặt bàn: "Điều tra được hai người bị sống nhờ, nhưng mà..."
Thiếu niên đặt bình sứ nhỏ trong suốt xuống trước mặt Sơ Tranh, bên trong có ánh sáng lấp lóe.
"Đều chết hết, chỉ bắt được Linh Phách của bọn chúng."
Linh trị là dùng để phân rõ sinh vật không biết.
Linh Phách là một loại năng lượng ngưng tụ thành sau khi sinh vật không biết chết.
Vì sao lại gọi như vậy? Đại khái là bởi vì nó giống như linh hồn của con người sau khi chết đi, vì dễ gọi, cho nên liền lấy một cái tên như thế.
Sơ Tranh cầm một bình sứ nhỏ trong tay.
"Đi vào!"
Giọng của phụ nữ từ bên ngoài vang lên, sau đó chính là một người bị đẩy vào, mặt mũi bầm dập, chật vật ngã xuống đất.
Thiếu niên đội mũ hề nhíu mày: "Chị Tô Nghiêu, chị bắt được một con sống?"
Người phụ nữ đi vào, áo da quần da, trong tay còn cầm một cái roi da, một mái tóc xoăn màu đỏ rượu, thập phần có phong phạm của ngự tỷ.
Cô ấy vung tóc lên: "Chị của chú cũng không phải ngồi không."
Sơ Tranh rũ mắt nhìn người trên mặt đất.
"Khoảng thời gian này mấy người đang làm gì?"
Biểu cảm của Tô Nghiêu và thiếu niên đội mũ hề hơi biến đổi.
Trong Vấn Tiên Lộ có nhiều sinh vật không biết như vậy trà trộn vào, đúng là bọn họ thất trách.
-
Vấn Tiên Lộ là nơi nào?
Trong Vấn Tiên Lộ, trừ người bình thường được tuyển đến làm việc, thì những người còn lại đều có liên hệ với sinh vật không biết.
Lịch sử tồn tại của Vấn Tiên Lộ so với cơ quan quản lý sinh vật không biết thì càng xa xưa hơn.
Nhưng những người như bọn họ, cũng không phải sinh ra đã ở Vấn Tiên Lộ.
Mà là một ngày nào đó, đột nhiên có thể trông thấy sinh vật không biết, người của Vấn Tiên Lộ gọi đây là thức tỉnh linh năng.
Sau đó...
Sơ Tranh sẽ xuất hiện.
Nếu như bọn họ đồng ý vào Vấn Tiên Lộ ở, thì sẽ có được một phần khế ước.
Nếu như bọn họ không đồng ý, bọn họ sẽ mất đi năng lực trông thấy sinh vật không biết, và sẽ mất đi hết thảy những ký ức liên quan đến chuyện này.
Thời gian khế ước thông thường là năm mươi năm đến một trăm năm.
Sau khi hết hạn, có thể giải trừ khế ước.
Sau khi giải trừ khế ước hoặc là trở lại sinh sống như người bình thường, đương nhiên, sẽ mất đi tất cả ký ức liên quan tới Vấn Tiên Lộ và sinh vật không biết.
Hoặc là ở lại Vấn Tiên Lộ, trông coi những ký ức kia, ở đây yên ổn lúc tuổi già.
Mà về Sơ Tranh, người đã tìm được bọn họ.
Không ai biết rõ lai lịch của cô.
Theo một số người già đã giải trừ khế ước với Vấn Tiên Lộ, ở lại nơi này nói, thì thật lâu trước đây, cô đã ở đó.
Vẫn luôn là thế này, chưa từng thay đổi.
Bọn họ chỉ biết tên của cô, tính tình không tốt lắm, khi không có chính sự, trừ mặt không biểu tình, thì cũng không kiêu căng phách lối gì —— nhìn tư thế mà những người già ở Vấn Tiên Lộ rống cô là biết rồi.
-
Đại thúc cũng mang theo một người trở về.
Những người còn lại mang về đều là Linh Phách.
Mười cái bình bày ra trên bàn.
Sơ Tranh một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, nhìn bình sứ trên bàn.
"Các ngươi chạy đến Vấn Tiên Lộ, có mục đích gì?"
Tô Nghiêu vung roi da nhỏ ở bên cạnh tra hỏi.
Hai người bị bắt lại, dù thế nào cũng không chịu mở miệng.
Sơ Tranh giữ chặt Tô Nghiêu muốn động thủ đánh người.
"Cái gì chúng tôi cũng..."
Người nói chuyện kia, trơ mắt nhìn người bạn đồng loại của mình hóa thành bột phấn.
Linh Phách lấm tấm phiêu tán ra.
Sơ Tranh giơ tay, Linh Phách tự động hội tụ trong lòng bàn tay cô, cô lấy ra một bình sứ nhỏ cất vào, đặt lên trên bàn bên cạnh.
Cô gái chậm rãi quay đầu lại nhìn, ánh mắt băng lãnh rơi trên người hắn.