➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện phủ Thượng Thư Lệnh chuẩn bị đồ cưới cũng không giấu diếm ai, rất nhanh liền truyền khắp toàn thành.
Không ít người nghe ngóng xem lần này muội muội của Yến Khâm gả cho ai.
Nhưng mà nghe ngóng nửa ngày, cũng không ai nghe nói công tử nhà nào sắp tới muốn kết hôn.
Chẳng lẽ là vị nào đó ở đất phong?
Thế là đám người lại hấp tấp phái người đến đất phong.
Đất phong ngược lại có người muốn lấy vợ, nhưng đáng tiếc đối tượng rõ ràng, sau khi nghe ngóng là biết rồi.
Trừ người đó ra thì cũng chỉ còn lại có nạp thiếp...
Đường đường là muội muội của Thượng Thư Lệnh, tuyệt đối không thể gả cho người ta làm thiếp.
Tin tức truyền về, một đám người lại sầu trọc đầu.
Yến Khâm bên này đã chuẩn bị đâu vào đấy, cũng vào một buổi sáng sớm rực rỡ nào đó, mang theo đồ cưới tự mình áp tải ra khỏi thành.
"Hắn đi rồi?"
"Đi rồi..."
"Hắn cứ đi như thế à?"
"Muội muội của hắn xuất giá mà, hắn quan tâm muội muội mình như vậy, tự đi cũng là bình thường mà."
"Vậy hoàng thành bên này..."
Có người bắt đầu động tâm tư.
Nhưng đáng tiếc rất nhanh liền phát hiện là bọn họ nghĩ quá nhiều rồi, Yến Khâm mặc dù không ở đây, nhưng đối với chuyện trong hoàng thành lại rõ như lòng bàn tay.
-
Trường Tôn Hành ra roi thúc ngựa đuổi tới đất phong, phí chút sức lực, không quản ngày đêm theo dõi người của phủ quận chúa, nghe lén được ai là người sắp cưới Sơ Tranh.
Ba ngày sau, Trường Tôn Hành chặn Sư Dịch ở chỗ hẻo lánh.
"Tam hoàng tử." Sư Dịch rất là quen thuộc với trượng phu tiền nhiệm của thê tử mình sắp cưới.
"Ngươi biết ta?" Trường Tôn Hành vốn đã chuẩn bị xong ngôn từ, bị một tiếng này của Sư Dịch phá tan.
Trường Tôn Hành chưa từng thấy Sư Dịch, tự nhiên không biết hắn.
Chỉ cho là hắn vì tướng mạo nên mới lọt vào mắt Sơ Tranh.
"Tam hoàng tử có chuyện gì không?" Câu trả lời này của Sư Dịch không thể nghi ngờ chính là ngầm thừa nhận hắn biết.
Trường Tôn Hành ổn định tâm tình: "Nghe nói ngươi muốn cưới Yến Sơ Tranh?"
"... Phải."
"Ngươi biết nàng từng gả cho người khác không?"
"Biết."
Trường Tôn Hành lại nghẹn một cái, nhưng ngẫm lại hắn cũng biết cả mình, vậy thì biết chuyện cũng không kỳ quái
"Ngươi không để ý nàng đã từng làm vợ người khác à?"
"Ta không để ý." Nàng nói, không có bất cứ quan hệ nào với gã, chẳng qua là đã từng có một danh hiệu, hắn có thể... Không để ý.
Cơ bắp trên mặt Trường Tôn Hành hơi run rẩy, người này làm sao đây?
Có nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân của mình không trong sạch...
Trường Tôn Hành hạ liều thuốc mạnh: "Thân là nam nhân, ngươi lại không ngại thê tử của mình đã từng bị nam nhân khác ngủ cùng?"
Sư Dịch nhíu mày, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Trường Tôn Hành.
Trường Tôn Hành chỉ cho là mình kích thích được lửa giận của Sư Dịch, giống như cười mà không cười nói: "Nếu như ngươi thật sự không để ý, vậy ta thật sự rất bội phục ngươi."
Gã rơi vào kết cục như bây giờ, nữ nhân kia dựa vào cái gì mà còn có thể nở mày nở mặt lấy chồng.
Gã nhất định phải làm cho hôn lễ này của nàng ta biến thành trò cười!
"Tam hoàng tử đến để nói với ta những lời này?"
"Ngươi... Chẳng lẽ không quan tâm?" Người này sao mà bình tĩnh thế này?
"Tam hoàng tử nói xong rồi à?"
"..." Sao hỏi một đằng ngươi trả lời một nẻo thế kia!!
"Nếu đã nói xong, vậy thì đắc tội."
"???" Đắc tội cái gì?
Trường Tôn Hành gặp xui xẻo vì Sơ Tranh, bây giờ lại càng thêm thảm hại bởi Sư Dịch.
Khi gã thoi thóp nằm dưới đất, nội tâm Trường Tôn Hành cực kỳ mê man.
Gã tới nơi này, rốt cuộc là tới làm gì?
-
Chuyện Sư Dịch gặp phải Trường Tôn Hành, sau khi trở về cũng không nói cho Sơ Tranh biết.
Ai biết buổi tối lúc ăn cơm Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn: "Chàng gặp phải con chó điên Trường Tôn Hành kia à?"
"Khụ khụ khụ..."
Sư Dịch bị sặc đến ho khan.
Sơ Tranh giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn: "Chậm chút."
"Ta không sao..." Sư Dịch trở lại bình thường: "Sao tiểu thư biết?"
Sơ Tranh: "..." Đây là một câu hỏi rất hay, làm sao mà ta biết được nhỉ?
Sơ Tranh nhìn về phía Nghênh Hương.
Nghênh Hương: "!!!" Không phải ngài bảo người ta theo dõi Sư Dịch công tử sao? Nhìn ta làm gì nha!!
Trước khi Sư Dịch nhìn qua, Nghênh Hương gạt ra một nụ cười: "Lúc nô tì ra ngoài... Vừa vặn đụng phải, đúng, vừa vặn nhìn thấy."
Sư Dịch ngờ vực nhìn qua nhìn lại giữa Sơ Tranh và Nghênh Hương.
Sơ Tranh trấn định không thôi, Nghênh Hương cười đến hơi cứng ngắc, có chút dáng vẻ chột dạ, nhưng trừ cái đó ra, thì không có những dị thường khác.
Sư Dịch thu tầm mắt lại: "Đúng là gặp phải."
"Hắn nói gì với chàng?"
"Không có gì." Sư Dịch lắc đầu.
Sơ Tranh nắm chặt tay Sư Dịch: "Sư Dịch, chàng chỉ cần tin tưởng ta."
Những con chó điên khác đều không thể tin! Ăn thiệt thòi!
Ánh mắt Sư Dịch rơi trên đôi tay giao nhau của hai người, gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ta biết rồi..."
Nghênh Hương rất thức thời lui ra ngoài.
Kết quả chưa đến một phút đồng hồ lại hấp tấp chạy vào.
"Tiểu thư tiểu thư, đại nhân đến!!"
Yến Khâm cơ hồ không có gì thay đổi so với trước đó, vẫn là dáng vẻ trang trọng nghiêm túc, vào cửa trong tiếng hô của Nghênh Hương.
Sư Dịch vội vàng đứng dậy, tránh khỏi tay Sơ Tranh, đứng ở một bên.
"Ca." Sơ Tranh chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt Yến Khâm đảo qua Sư Dịch, khoát khoát tay: "Ta cũng chưa ăn, ngồi đi, cùng ăn."
"Nô tì đi chuẩn bị thêm vài món ăn." Nghênh Hương rất vui lui xuống.
Sư Dịch ngập ngừng: "Ta cũng đi xuống..."
Yến Khâm liếc hắn một cái: "Ngươi cũng ngồi đi."
Trước kia Sư Dịch gặp Yến Khâm hoàn toàn sẽ không khẩn trương, nhưng lúc này lại hết sức khẩn trương.
Sơ Tranh kéo người trở về: "Ca đã bảo chàng ngồi, chàng cứ ngồi, không tự nhiên cái gì."
Sư Dịch: "..."
Này đâu có giống nhau đâu!
Yến Khâm như thường ngày hỏi han quan tâm trước một vòng, sau đó lại là các loại vấn đề của đất phong.
Có Yến Khâm trải đường cho, tăng thêm đằng sau cô bỏ tiền tạo phúc cho bách tính, Sơ Tranh được bách tính ở đất phong tán thành, muốn có bao nhiêu đơn giản thì có bấy nhiêu đơn giản.
Bây giờ trên đất phong, ai mà không khen cô hai câu.
"Hoàng thành bên kia không có vấn đề gì chứ?" Sơ Tranh nói sang chuyện khác: "Huynh xác định lúc trở về, đất phong của muội vẫn còn chứ?"
Yến Khâm: "..."
Y dám ra đây, tự nhiên đã sắp xếp xong tất cả.
Cơm nước xong xuôi, Yến Khâm bảo Sư Dịch đơn độc ra ngoài nói chuyện.
Khi Sơ Tranh mò qua, đụng phải Nghênh Hương, trở ngại mặt mũi đại lão, không tiện mò qua nữa, chỉ có thể về phòng trước.
Cuối cùng Yến Khâm nói gì với Sư Dịch, Sơ Tranh không biết, sau khi trở về Sư Dịch cũng không nói.
Không biết hai nam nhân đã đạt thành thỏa thuận gì, đột nhiên có ăn ý.
Sơ Tranh thật sự không nhịn được, vò vò tay áo nửa ngày, cuối cùng giả bộ như tùy ý hỏi: "Ca ca ta đã nói gì với chàng?"
"Bảo ta bảo vệ nàng thật tốt."
"Ta cần chàng bảo vệ?"
Sư Dịch thuận miệng đáp: "Vậy tiểu thư bảo vệ ta."
"Không thành vấn đề." Bảo kê chàng! Chuyện nhỏ ó!
Sư Dịch: "..."
Ai.
-
Tiệc cưới của phủ quận chúa chuẩn bị rất long trọng, dây chuyền tiệc tùng nối tiếp ba ngày, ba ngày kia toàn thành không cấm đi lại ban đêm, say sưa chè chén thâu đêm, vô cùng náo nhiệt.
Loại hoạt động tiêu tiền này, Vương bát đản biểu thị không thể bỏ qua.
Thật lâu sau đó có người nói đến, đều nhớ rõ ràng vị tân lang đẹp như tiên nhân, và vị quận chúa đẹp đến mức không gì sánh được trên hôn lễ kia.
Hai người đứng chung một chỗ, đó chính là một đôi bích nhân mà trời đất tạo nên.
Sau khi thành hôn, trong ấn tượng của bách tính ở đất phong, tình cảm của hai người vô cùng tốt, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí người phát ngôn cho phu thê tình thâm.
Sơ tranh quyết chí làm bá chủ một phương, phía sau đập không ít tiền, làm việc vì bách tính, tiến độ nhiệm vụ cũng bắt đầu tăng vèo vèo.
Vài năm sau, bách tính ở đất phong chỉ biết quận chúa, không biết người ngồi ở hoàng thành là ai nữa.
Sơ Tranh giành được thẻ cảm ơn càng thêm dễ dàng thoải mái.
-
Sau này sử sách ghi lại: Năm Vĩnh Hưng thứ 46, quận chúa Trường Từ tại thế. Cùng năm, phu quân của quận chúa Sư Dịch qua đời, hợp táng tại núi Thăng Dương.