➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giọng nói kia, giống như gia cố tốt phong ấn, là chuyện Đông Lẫm nhất định phải làm.
"Đông Lẫm tiên tôn, vì sao ngươi không gia cố tốt phong ấn?" Không chỉ một người nghĩ như vậy, người bên cạnh cũng phụ họa.
Cánh môi Đông Lẫm khẽ nhếch: "Phong ấn có chút vấn đề..."
"Đông Lẫm tiên tôn, ngươi cũng không giải quyết được sao?"
Đông Lẫm tiên tôn là người đệ nhất Tu Chân Giới, thực lực và địa vị của hắn đại biểu cho việc hắn phải gánh chịu nhiều trách nhiệm hơn so với người khác.
Cho nên bây giờ Đông Lẫm không giải quyết tốt vấn đề phong ấn, lập tức gây nên một số người có bạo động không nhỏ.
Cái gì cũng nói.
Một số người không hợp nhau với Vân Tông, càng ở bên trong quấy đục nước.
"Sao lại không giải quyết được, hắn là người đệ nhất Tu Chân Giới... Ta thấy hắn chính là không tận tâm."
"Vân Tông là nhóm đầu tiên đến đây, bây giờ ở đây biến thành thế này, ai biết xảy ra chuyện gì."
"Tiên tôn cũng không giải quyết được, vậy phải làm sao bây giờ?"
Đông Lẫm rũ mi mắt xuống, không tiếp tục lên tiếng, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ.
Sắc mặt Lục Tông chủ cũng không quá tốt: "Chư vị, chúng ta vẫn nên thương nghị xem tình huống cụ thể thế nào đã."
Mọi người không lên tiếng nữa, lúc này Đông Lẫm mới nói cụ thể vấn đề ra
Sau khi nghe xong, có người hỏi: "Tiên tôn không thể thử lại lần nữa?"
Giọng nói của Đông Lẫm vô cùng nhạt: "Thử rồi."
Đông Lẫm đã thử gia cố, nhưng lần nào cũng thất bại.
Không biết là lúc trước phong ấn xảy ra vấn đề, hay là từng bị người giở trò.
Nếu là lúc trước phong ấn xảy ra vấn đề, Đông Lẫm cũng không có cách nào.
Cái phong ấn kia lúc trước tập hợp vô số lực lượng của cường giả mà thiết lập nên, hắn chỉ dựa vào lực lượng của một người, tuyệt đối không thể tu bổ lại.
Trong không khí yên tĩnh một hồi, có người thấp giọng thảo luận.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Tiên tôn cũng không làm được, chúng ta có cách nào."
"Tiên tôn ngươi nghĩ một chút biện pháp đi, cái phong ấn này không thể bị phá."
"Tiên tôn..."
Blabla...
Phần lớn người đều là Tiên tôn ngươi phải nghĩ cách, ngươi nhất định phải gia cố tốt phong ấn.
Một số người không lên tiếng, hiển nhiên chỉ muốn sống chết mặc bay, cũng không muốn kéo trách nhiệm này qua—— bọn họ cũng không ôm nổi.
Đến lúc đó nếu phong ấn xảy ra vấn đề gì, ai có thể gánh chịu?
Một số người cực ít nói chuyện giúp Đông Lẫm, cũng không có tác dụng gì.
Những người này một câu "nếu Tiên tôn không làm, thì chẳng lẽ ngươi đi" lập tức chắn cho bọn họ đến sít sao.
Sơ Tranh nhìn không được, kéo Đông Lẫm về phía sau một chút, tiến lên một bước: "Cái phong ấn này là chức trách của tất cả mọi người ở Tu Chân Giới, không phải chức trách của một mình Đông... Sư tôn, các ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu hắn gia cố phong ấn?"
Thẻ người tốt của cô, cô còn chưa nói một câu, đám người này còn bay ra yêu cầu nhiều như vậy!
Cho rằng thẻ người tốt của ta không có hậu trường sao!
"Ngươi là..." Có thể là nhớ tới thân phận của Sơ Tranh, người kia nuốt mấy câu "con nhãi ranh từ đâu xuất hiện, đến phiên ngươi nói chuyện à" về.
Cho dù có người chưa từng gặp Sơ Tranh, nhưng cũng nghe thấy vừa rồi cô gọi một tiếng sư tôn.
Có người nhỏ giọng nói: "Hắn thân là Tiên tôn, nên vì Tu Chân Giới mà làm việc? Đây cũng là trách nhiệm của hắn mà."
Gia cố phong ấn vẫn luôn do người lợi hại nhất Tu Chân Giới làm.
Giống như điều này đã trở thành lệ cũ.
Mỗi khi cần gia cố phong ấn, người này nhất định phải đứng ra.
Bằng không thì sẽ bị mọi người chụp cho cái mũ không quan tâm đến toàn bộ Tu Chân Giới, ảnh hưởng đến tên tuổi.
"Địa vị Tiên tôn là dựa vào thực lực của chính hắn mà có được, không phải dựa vào các ngươi kêu một tiếng là được, dựa vào cái gì mà hắn phải vì Tu Chân Giới mà làm việc? Đều là một phần của Tu Chân Giới, chỉ bởi vì hắn lợi hại, nên phải chịu nhiều hơn một chút? Thực lực, thiên phú của hắn chẳng lẽ là các ngươi cho? Bây giờ phải báo đáp các ngươi sao? Các ngươi là cái thá gì?"
Những người này chỉ là không có thực lực, lại không dám gánh chịu hậu quả nếu thất bại.
Cho nên đẩy một người lợi hại nhất ra, để tất cả mọi người đứng ở bên phe của bọn họ, không ngừng tạo áp lực cho người này.
Sau đó bọn họ có thể kê cao gối mà ngủ.
Sơ Tranh phiền nhất là loại người này, ngươi không có bản lĩnh thì đừng lên tiếng, yên lặng trốn tránh, tự nhiên sẽ có người đứng ra gánh chịu những thứ này.
Mẹ nó bản thân ngươi yếu, còn vui vẻ chạy đến dùng đạo đức trói buộc người khác.
Ai cho mặt mũi?
Đông Lẫm ngước mắt, trong đôi mắt phản chiếu bóng hình cô gái đứng trước mặt hắn.
Hắn đã quen như vậy, khi có chuyện, tất cả mọi người sẽ vứt trách nhiệm cho hắn.
Có bao giờ có một người sẽ kiên định chân chính đứng ra nói một câu vì hắn đâu.
—— Đây là trách nhiệm của ngươi.
—— Ngươi thân là Tiên tôn, phải bảo hộ toàn bộ Tu Chân Giới.
—— Ngươi phải vì thiên hạ chúng sinh.
Những lời này mới là lời hắn nghe được nhiều nhất.
Mỗi người ở đây đều thỉnh cầu hắn cái này, yêu cầu hắn cái kia.
Lựa chọn của hắn cho tới bây giờ đều chỉ có một.
Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, có một ngày, có người sẽ đứng trước mặt hắn, vì hắn mà cãi lại.
"Ngươi ăn nói kiểu gì đấy? Nếu chúng ta có thực lực như Tiên tôn, đương nhiên cũng sẽ ra sức vì mọi người!"
"Chỗ người lớn nói chuyện, có chỗ cho một đứa trẻ như ngươi xen vào à!"
Đông Lẫm nhíu mày: "Nàng chính là đồ nhi của ta, nói chuyện có gì không thích hợp?"
Người kia đại khái không nghĩ tới Đông Lẫm sẽ nói chuyện vì Sơ Tranh, biểu cảm cứng lại.
"Đông Lẫm tiên tôn, ta không có ý gì khác..."
Đông Lẫm thuận thế nắm chặt cổ tay Sơ Tranh, kéo cô đến bên người.
Có thể là vừa xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không cảm thấy hai người đứng quá gần, quá thân mật, chỉ cho là Đông Lẫm tiên tôn bảo vệ đồ đệ của mình.
"Cái phong ấn này chính các ngươi sửa đi." Sơ Tranh lười nói nhảm với những người này: "Sư tôn, đi."
"Ta..."
Đông Lẫm bị Sơ Tranh dắt đi lên phía trước.
Hắn có thể dừng lại, nhưng mà hắn cũng không muốn ngừng, mặc cho Sơ Tranh dắt hắn rời đi.
Hắn chịu đủ loại trói buộc này rồi...
Chờ người bên kia lấy lại tinh thần, Đông Lẫm và Sơ Tranh đã không thấy tăm hơi.
"Lục Tông chủ, Đông Lẫm tiên tôn làm sao vậy?"
"Đệ tử kia có phải quá làm càn rồi không, một chút quy củ cũng không có."
"Nói mò gì đó, đó là đồ đệ của tiên tôn."
"Lục Tông chủ, làm sao bây giờ?"
Lục Tông chủ bị vây quanh, thần sắc ngược lại không có nhiều biến hóa, chỉ nói: "Mọi người cùng nhau thương nghị xem nên giải quyết như thế nào đi."
"Chuyện này giải quyết thế nào?"
"Chúng ta đều chưa từng gia cố phong ấn."
"Đúng vậy, chuyện này vẫn luôn do các tiền bối của Vân Tông đảm nhiệm, Đông Lẫm tiên tôn nhất định có thể biết một chút kinh nghiệm, bây giờ bảo chúng ta đến, không phải là đùa giỡn hay sao?"
"Lỡ như xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao gánh được trách nhiệm."
"Lục Tông chủ, bằng không thì ngươi mời Đông Lẫm tiên tôn về đi..."
Khóe miệng Lục Tông chủ co giật.
Ông mời cái rắm chứ!
Các ngươi đảm đương không nổi, Vân Tông bọn họ thì gánh được trách nhiệm chắc!
Lục Tông chủ hít sâu một hơi, nói: "Vừa rồi Đông Lẫm cũng đã nói, hắn đã ổn định phong ấn, tạm thời hắn cũng không có biện pháp khác tốt hơn, tất cả mọi người là một phần của Tu Chân Giới, nên hãy cùng nhau nghĩ cách đi."
Nhiều năm như vậy, chuyện như gia cố phong ấn, vẫn luôn rơi trên người Vân Tông.
Vì sao?
Bởi vì mẹ nó người của Vân Tông lợi hại nhất.
Nhưng mỗi lần gia cố phong ấn, đại giới phải trả cũng rất khốc liệt.
Tu vi hao tổn, bế quan vĩnh viễn, thậm chí không cách nào phi thăng.
Từ khi phong ấn ở nơi này tồn tại, người của Vân Tông, giống như chính là sinh ra để gia cố phong ấn.
Lục Tông chủ cũng rất phiền.
Cho nên ông không cảm thấy Sơ Tranh làm sai.